Đàm Ngu Cơ hoảng sợ mở mắt, đập vào mắt là khuôn mặt của một nam nhân xa lạ gần trong gang tấc!
"Buông ra. . . . . ." Nàng hoảng hốt muốn dãy ra muốn rời khỏi vòng tay hắn.
"Cô nương. . . . . ." Hỏa Ngọc Hành vừa thốt ra được hai câu, định trần an
nàng, đột nhiên bị ăn một cái tát. Trong lúc dãy dụa vì sợ hãi nàng quơ
tay loạn xạ, đánh đấm lung tung. Thình lình đánh trúng mặt hắn, vô tình
táng cho hắn một cái bạt tai.
Trong nháy mắt,có đến hai tiếng hớp không khí, một tiếng là của Đàm Ngu Cơ, một tiếng khác là của Tiết Từ Phong
Mọi hoạt động của cả ba người đều ngừng lại, khiến không khí xung quanh họ trở nên yên lặng.
Một lúc sau, Hỏa Ngọc Hành mới chầm chậm quay bên mặt bi đánh sang, đôi mắt đen thâm trầm nhìn giai nhân đang sợ hãi trong lòng.
"Cô, nữ nhân này thật là. . . . . ." Tiết Từ Phong lấy lại thần trí, ngay tức khắc mắng nàng ta muốn lấy lại công đạo.
Ai ngờ Hỏa Ngọc Hành không đồng ý, nghiêng đầu trừng mắt, liếc hắn một
cái. Giọng quát phẫn nộ lập ức ngừng hẳn, hắn sờ mũi một cái lui sang
bên cạnh.
Quên đi, quên đi, hắn mặc kệ !
Sắc mặt của Đàm
Ngu cơ vốn dĩ đã tái nhợt, giờ phút này còn trắng bệch hơn trước, tay
nàng có cảm giác đau rát , trên má của hắn còn in rõ năm ngón tay của
nàng thậm chí còn bị móng tay nàng cào rách da chảy máu.
Mặc dù ,do không cẩn thận nhưng nàng đã đánh hắn
Nàng tát hắn một cái, việc mất mặt này, nếu hắn muốn đánh lại nàng, loại nam nhân uy vũ, khí thế bức người này, sợ rằng một chưởng có thể đánh chết
nàng!
Đàm Ngu Cơ tràn ngập sợ hãi trong lòng, thậm chí còn không dám nhúc nhích trong một thời gian ngắn, quên luôn cả giãy dụa.
"Tỉnh rồi sao?" Hỏa Ngọc Hành nhẹ giọng hỏi. Tỉnh lại sau cơn mê lại phát
hiện mình trong lòng một nam nhân lạ, hắn hoàn toàn có thể hiểu được sợ
hãi của nàng, nên một chút tức giận với nàng cũng không có, thậm chí
cũng không dùng giọng điệu ngạo nghễ của ngày thường nói chuyện cùng
nàng, mà cố đè nén thanh âm, cố hạ nhẹ giọng vì sợ sẽ làm người nữ nhi
yếu đuối này hoảng sợ.
Đàm Ngu Cô không những hết sức kinh
ngạc mà còn cảm thấy ngực nặng trịch đau đớn hai lỗ tai nàng ù đặc, mắt cũng hoa hết cả lên…
"Đồ ngốc, thở đi!" Hỏa Ngọc Hành cuống lên bảo, đưa tay vỗ nhẹ lên mặt nàng, "Đừng nín thở thế !"
Chớp chớp mắt mấy cái, sau đó hít sâu vào một hơi, trước mắt dường như nhìn
rõ hơn, thế mới phát hiện ra thì ra nàng vì quá sợ hãi quên luôn cả thở!
"Trời ạ, nàng cũng thật là. . . . . ." Hỏa Ngọc Hành không nhịn được lắc đầu, hắn thật sự đáng sợ như vậy sao? Rõ ràng hắn đã tận lực giảm nhẹ ngữ
điệu, dùng giọng điệu nhẹ nhàng để nói, nhưng vẫn khiến nàng sợ hãi."Ta
sẽ không làm hại cô nương, cô nương đừng sợ ta, được không?"
Hắn
cố ý đè ép giọng điệu xuống, nên khi Đàm Ngu Cơ nghe được cảm thấy đỡ sợ hơn, hoảng loạn sợ hãi lúc trước dần dần bình tĩnh tim đập chậm hơn
một chút.
"Làm ơn. . . . . . thả ta ra." Nàng thử mở miệng. Ngoài cha nàng ra nàng chưa từng gần gũi với nam nhân nào, chứ đừng nói đến
ôm, đây phải là đặc quyền của vị hôn phu nàng! Nhưng vì thiện ý của hắn
nên nàng mới không để ý, nàng biết hắn không có ý xấu.
"Ta đem cô nương đặt trên cỏ khô, được không?" Nói xong, hắn ôm nàng đứng dậy, lại nghe thấy tiếng nàng có chút hoảng hốt, hắn vội vàng đặt người trên y
phục lót trên cỏ khô, sau đó lùi lại hai bước.
"Cám ơn. . . . .
." Ngồi xuống vững vàng Đàm Ngu Cơ, cúi đầu cám ơn, cúi đầu xuống là
muốn chạm đến ngực, Ngực nhỏ mềm mại ẩn trong lớp áo lông trắng, không
thể hiểu nổi.
Lông cáo trắng?
Ầm…, nàng giờ mới phát hiện
trên người mình khoác một bộ lông cáo trắng như tuyết cực kỳ quý, là một tấm áo choàng, mà áo choàng này không phải y phục của nàng!
"Ta. . . . . . Y phục của ta. . . . . ." Nàng kinh ngạc nhìn nam nhân trước mặt.
Khó hiểu , Hỏa Ngọc Hành mặt hiện lên vẻ xấu hổ.
" Xiêm áo Cô nương ướt đẫm, toàn thân lạnh như băng, vì muốn bảo vệ tính
mạng cô, cho nên ta giúp cô ngương thay y phục." Hắn vội vàng giải
thích. Cũng thật là! Rõ ràng không làm gì xấu, vậy vì sao phải xấu hổ
chột dạ?
Đàm Ngu Cơ mặt đỏ lên, nhìn hắn, lại quay sang hướng người ngồi phía xa kia, thỉnh thoảng lại nhìn bọn họ một cái.
Bởi nàng. . . . . . Có phải cả hai đều. . . . . .
"Ta đã để đệ ấy lui ra." Hỏa Ngọc Hành dường như nhìn ra nghi họăc của
nàng."Cô nương xin an tâm, ta không hề có hành động thất lễ nào cùng
nàng, chỉ đơn giản thay y phục cho nàng, nếu không thay ra, Cô sẽ chết
cóng , Việc này chẳng qua là vì hoàn cảnh, cô nương không nên lo sợ về
danh tiết."
Đàm Ngu Cơ cúi đầu tránh đi ánh mắt của hắn. Nếu đúng như cảm giác của nàng mà nói..., trên thân thể nàng hiện giờ không có
một y phục gì ngoài áo choàng của nam nhân này , nói cách khác, thân thể của nàng đã bị nam nhân này xem hết cả!
Cảm cảm giác thẹn thùng tràn ngật cả nội tâm nàng, một cảm giác chua sót tràn lên hốc mắt.
"Cô nương. . . . . ." Thấy thế, Hỏa Ngọc Hành nhíu mi, trong lòng hơi hoảng sợ, khiến cho thần sắc hắn ngưng trọng."Nếu cô nương cảm thấy ta phá
hỏng danh tiết của nàng, ta sẽ phụ trách, cưới nàng làm thê tử."
"Đại ca!" Nãy giờ vẫn để ý đến bọn họ Tiết Từ Phong không thể nghe được nữa vội vàng chen ."Làm gì có ai đem nhân duyên mình ra bồi thường! Rất
không có đạo lý !"
"Không có ai hỏi ý kiến ngươi!" Hỏa Ngọc Hành khẽ quát không cho hắn nói. Lời đề nghị này tuy vừa thốt ra, nhưng hắn
không hề cảm thấy hối hận chút nào.
"Nhưng mà đại ca,Chung thân
đại sự là chuyện rất quan trọng, sao có thể tùy tiện quyết định như
vậy!" Tiết Từ Phong cả gan nói, dù thế nào hắn cũng không thể không hắc
nhở. Huống chi muội muội hắn, Ánh Tuyết đã ái mộ đại ca nhiều năm, nếu
nếu đại ca tùy tiện sắp đặt hôn sự, lấy mộ nữ tử thấp kém lại bị hủy
hoại dung nhan, thế thì không bằng cưới Ánh Tuyết! Ít nhất bộ dạng của
Ánh Tuyết còn xinh đẹp, đáng yêu hơn so với cô nương này.
"Câm miệng!" Hỏa Ngọc Hành tức giận mắng.
"Công tử." Đàm Ngu Cơ ruốt cuộc cũng hồi phục lại tinh thần sau khi kinh
ngạc, vội vàng lên tiếng chen ngang tranh chấp giữa bọn họ, nhưng vẫn
không ngẩng đầu."Xin lỗi, ta không phải trách huynh hay muốn đòi công
bằng, công tử bởi vì cứu ta, ta hiểu, ân tình của công tử ta cảm tạ
không kịp sao có thể bắt công tử phụ trách chứ! Chỉ là. . . . . ." Chỉ
là Loại luống cuống này, khiến cho nàng cảm thấy thẹn thùng!
Liên tục lắc đầu, như muốn xóa đi những hỗn loạn trong suy nghĩ, lại làm cho đầu óc vốn choáng váng vì cảm lạnh nay càng choáng váng hơn.
"Cô nương?" Hỏa Ngọc Hành thấy thân mình nàng lung lay không vững, hơi lo
lắng gọi nhẹ, muốn chạy đến đỡ lại sơ làm nàng hoảng sợ."Cô nương có
khỏe không? Ngươi nhiễm phong hàn, bệnh cũng không nhẹ, nên đừng nghĩ
quá nhiều nữa, nghỉ ngơi thật tốt, đợi lát nữa tạnh mưa chúng tôi sẽ đưa cô nương vào thành mời đại phu xem bệnh."
"Ta. . . . . ." Đàm
Ngu Cơ đưa tay lên day hai huyệt Thái Dương hai bên cho đỡ đau đầu, dời
tay xuống phía dưới mới sờ thấy cái sẹo trên má, sực nhớ đến bộ dạng
của mình lúc này.
Bộ dạng nàng hiện tại như thế, vị công tử này lại không chút nghĩ ngợi đã đề nghị sẽ phụ trách lấy nàng làm vợ!
Cứu nàng, có thể nói là do tấm lòng nghĩa hiệp, không thể thấy chết mà
không cứu được, nếu nàng còn nguyên dung mạo, hắn đề nghị phụ trách,
nàng sẽ cho rằng hắn xem trọng vẻ ngoài của nàng, Nếu là báo ân cứu
mạng, nàng sẽ nguyện ý lấy thân báo đáp.
Nhưng hôm nay đưa ra lời nói phụ trách khi nàng đã mất đi mĩ mạo, nàng cảm thấy, hắn quả thật
chính nhân quân tử, sao thể lấy oán trả ơn .
Nàng tin hắn chỉ đơn thuần thay nàng đổi xiêm y, cho dù hắn nói không thèm liếc mắt nhìn
nàng một cái, nàng cũng sẽ tin, còn về cảm giác thẹn thùng kia nàng phải nhanh chóng điều chỉnh lại thôi.
"Công tử. . . . . . Không cần
phải chịu trách nhiệm gì, ta biết người không hề có ý xấu" Nàng nhẹ
nhàng lắc đầu, cháng váng càng nghiêm trọng hơn, cảm thấy cảnh vật trước mắt quay tròn rất nhanh"Ta thực sự cảm tạ. . . . . . Công tử cứu giúp,
phần ân tình này, ta sẽ. . . . . . Ghi nhớ trong lòng, ngày sau nếu có
thể giúp lại việc gì. . . . . ." Nàng lung lay cả người rồi ngã xuống.
Hỏa Ngọc Hành thấy thế, bất chấp nam nữ thụ thụ bất thân, chạy lại đỡ nàng.
"Cô nương, đừng nói nữa, nàng cần nghỉ ngơi."
Đàm Ngu Cơ hoa mắt nhìn hắn, cánh môi đã mất huyết sắc vẫn tiếp tục thì
thào: "Ngày khác. . . . . . Nếu cơ hội, ta. . . . . . Chắc chắn. . . . . . Báo đáp. . . . . . Ân tình. . . . công tử . ."
Nhắm mắt lại cả thân mình vô lực mềm nhũn.
Hỏa Ngọc Hành đỡ lấy nàng bằng cánh tay tráng kiện của hắn một cách nhẹ nhàng.
"Đại ca. . . . . ." Tiết Từ Phong lo lắng hỏi hắn: "Huynh sẽ không cưới nàng ấy chứ?"
" Nếu Nàng gật đầu, ta sẽ cưới, đáng tiếc nàng ấy cự tuyệt." Hỏa Ngọc
Hành cúi đầu nhìn giai nhân trong tay, dưới má trái nàng không hề có tỳ
vết nào cũng không bị sẹo nên đập vào mắt người khác chính là vết sẹo
rối mắt ở má phải kia . Nhìn vết sẹo kia hắn không những không ghét bỏ,
mà ngược lại còn cảm thấy đau lòng. Vết thương kia lúc đầu phải chịu
đựng đến thế nào?
"Đại ca, huynh không phải đang giỡn chứ?"
"Đệ cảm thấy ta là loại người lấy chung thân dại sự của mình ra đùa giỡn sao?" Hỏa Ngọc Hành liếc xéo Tiết Từ Phong
Dĩ nhiên là không, thế nên hắn mới lo lắng!