"Đúng vậy! Lúc nào
nàng cũng có thể rời đi." Hắn gật đầu hùa theo. "Chỉ có điều.... Nàng bỏ được ư?" Hôn lên môi nàng, hắn cười đến đắc chí vừa lòng, hắn rất có
lòng tin về mình.
Bị nói trúng sự thật, nàng đỏ bừng mặt, trừng
hắn một cái rồi làm như không nghe thấy những lời trêu chọc của hắn,
tiếp tục xem thư.
"Đại tỷ còn nói, tỷ ấy được quý nhân phù trợ,
thuận lợi vượt qua rất nhiều cửa ải khó khăn, phụ thân ở trong ngục cũng đã bình phục, được chăm sóc rất tốt, mặc dù trước mắt tỷ ấy không thể
nói cho thiếp biết quá nhiều, chỉ nói là tỷ ấy sẽ về nhà trong ngày
không xa." Nàng mừng rỡ nhìn hắn. "Ngọc Hành, chàng nói xem, ý của đại
tỷ có phải là mọi chuyện được giải quyết rồi không?"
"Đúng vậy." Hỏa Ngọc Hành gật đầu.
"Không biết quý nhân trong thư của đại tỷ là ai nhỉ? Ai dám mạo hiểm vì Đàm
gia, dám đối đầu cùng Trần tri phủ như vậy chứ?" Đàm Ngu Cơ nghiêng đầu.
"Ta đoán, người đó hẳn là một người yêu nữ nhân của Đàm gia như ta vậy!" Hắn mỉm cười, nhẹ nhàng dùng trán dụng trán nàng.
Đàm Ngu Cơ đầu tiên là sửng sốt rồi liền vui vẻ trừng lớn mắt.
"Ý của chàng là, vị quý nhân trong thư của đại tỷ chính là người cùng đại tỷ lưỡng tình tương duyệt [1] sao?"
[1] Lưỡng tình tương duyệt: Hai bên đều yêu nhau.
Hỏa Ngọc Hành cười khẽ, ý của nàng rất đúng, bọn họ cũng là lưỡng tình tương duyệt.
"Không sai." Mặc dù không nói chuyện tình cảm với hắn, nhưng cứ coi như là kinh nghiệm nói đi!
"Vậy sao? Nếu như vậy thì quá tốt rồi." Nàng mừng rỡ.
"Yên tâm chưa?" Hắn mỉm cười nhìn bộ dạng vui thích của nàng.
"Ừ, biết phụ thân mạnh khỏe coi như là để xuống một tảng đá lớn, chỉ có
điều chuyện chưa kết thúc thì thiếp vẫn không thể yên tâm." Đàm Ngu Cơ
thở dài.
"Đây là nhân chi thường tình [2], chỉ là ít nhất cũng
không cần lo lắng như vậy." Hỏa Ngọc Hành khẽ vuốt mặt nàng, lộ ra nét
mặt oán phu: "Bây giờ, chú ý đến ta một chút có được không?"
[2] Nhân chi thường tình: Thói thường của con người.
"Hì hì, nét mặt của chàng thật kỳ quái, không thích hợp với một đại tướng quân chút nào."
"Bây giờ ta không phải là đại tướng quân mà là một nam nhân sắp phải chia xa nữ tử mình yêu một tháng." Hỏa Ngọc Hành áp chóp mũi của mình lên chóp
mũi nàng: "Ba ngày nay theo ta."
"Có ngày nào thiếp không theo chàng đâu?" Nghĩ đến ly biệt sắp tới, lòng của nàng cũng nổi lên nỗi buồn ly biệt.
*********
Đàm Ngu Cơ không ngờ cái hắn nói theo hắn chính là kéo nàng xuất phủ đi dạo phố du ngoạn.
"Từ khi nàng đến Kinh Thành vẫn chưa từng ra khỏi cửa, không phải sao?" Khi nàng do dự không muốn đi, Hỏa Ngọc Hành nói như vậy.
Sau đó bởi Tiết Từ Phong cổ vũ, Hạ Liên chen chúc, nàng liền bị ba người bọn họ dụ dỗ ra khỏi cửa.
Trên đường vô cùng náo nhiệt, hai bên phố chính cửa hàng ở khắp mọi nơi,
thực phẩm, quần áo, nhà ở, đi lại, hàng hóa nam bắc, thậm chí là vật
phẩm nước ngoài cũng có, ngay cả nhân chủng (giống người) cũng rất
nhiều.
Nàng nhìn thấy người nước ngoài tóc vàng, tóc đỏ, tóc nâu, còn có mắt lam, mắt lục, mắt xám, cái mũi cao cao, hốc mắt rất sâu,
thật sự rất thú vị.
Tất cả những thứ ở đây đều khiến nàng cảm
thấy ly kỳ cổ quái, khiến nàng quên đi khúc mắc của mình rất nhanh, mở
to mắt nhìn cảnh tượng xung quanh.
Bọn họ dùng cơm trên một chiếc thuyền hoa cỡ lớn, ở trên sàn tàu, gần mạn thuyền, vừa du hồ ngắm cảnh, vừa dùng bữa phẩm trà, còn có thể nghe tiếng nhạc tuyệt vời.
"Một trong những đặc điểm lớn nhất của chiếc thuyền hoa này chính là tiếng
nhạc ở đây cực kỳ mê người, như tiên nhạc vậy." Tiết Từ Phong giải
thích: "Nhóm nhạc linh gảy đàn ở tầng cao nhất, sẽ không bị khách quan
quấy rầy, họ không tiếp khách, chỉ thuần túy mà gảy đàn thôi."
"Cái này cũng chẳng có gì, tiểu thư gảy đàn tỳ bà còn hay hơn." Hạ Liên nhỏ giọng nói.
"Hạ Liên, đừng nói bậy." Đàm Ngu Cơ nhỏ giọng ngăn lại.
"Lời ta nói là sự thật!" Nàng ta bất mãn bĩu môi.
"Ta muốn nghe." Hỏa Ngọc Hành nhìn nàng, hơi nghiêng người, mỉm cười nói
bên tai nàng: "Cơ Nhi, tối nay nàng có nguyện vì ta mà gảy một bản
không?"
Hai gò má của Đàm Ngu Cơ nóng lên, ngượng ngùng cúi đầu.
"Dĩ nhiên có thể, chỉ có điều chàng đừng để Hạ Liên gạt, ôm hy vọng quá cao, thiếp sợ sẽ làm chàng thất vọng."
"Yên tâm, mặc kệ nàng làm cái gì cũng sẽ không khiến ta thất vọng." Hỏa Ngọc Hành cười khẽ, động đũa lấy thức ăn cho nàng.
Đậu hủ Phỉ Thúy này là một trong những món ăn nổi tiếng ở đây, nàng nếm thử chút đi."
"Hạ Liên, con cá của món cá hấp này được vớt từ hồ lên, bảo đảm tươi ngon,
là một trong những món nổi tiếng ở đây, ngươi nếm thử chút đi." Tính
trêu đùa của Tiết Từ Phong nổi lên, cố ý học theo cử chỉ của đại ca.
Hỏa Ngọc Hành lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, Đàm Ngu Cơ xấu hổ rũ mắt xuống, Hạ Liên không khỏi tức giận liếc hắn một cái.
Trong bữa cơm không khí thoải mái vui vẻ, Hạ Liên và Tiết Từ Phong thỉnh
thoảng cãi vã, còn Hỏa Ngọc Hành và Đàm Ngu Cơ thì liếc mắt đưa tình,
lẳng lặng hưởng thụ không khí điềm tĩnh giữa hai người.
Dùng xong bữa, thuyền hoa cũng vừa lượn được một vòng quanh hồ, sắp xếp hoàn hảo.
"Hai người bọn họ quá ồn ào, lần sau chúng ta đi riêng sẽ yên tĩnh hơn." Trước khi lên bờ, Hỏa Ngọc Hành nói nhỏ bên tai nàng.
Đàm Ngu Cơ không nhịn được cười khẽ, để hắn dìu nhảy lên bờ.
Đột nhiên, không hiểu sao lại cảm thấy lạnh sống lưng, nàng rùng mình, theo bản năng quay đầu lại nhìn chiếc thuyền hoa.
"Sao thế?" Hỏa Ngọc Hành nghi ngờ, nhìn theo ánh mắt của nàng. Chỗ đó có cái gì ư?
Ánh mắt di chuyển quanh thuyền hoa một vòng, không nhìn thấy cái gì nhưng cảm giác kỳ quái kia cứ quẩn quanh không đi.
"Cơ Nhi, có gì lạ sao?" Hắn phát hiện nàng có gì đó không đúng, ánh mắt
cũng di chuyển quanh thuyền hoa một vòng, trên boong thuyền còn có tốp
năm tốp ba khách nhân, không có gì lạ cả, về phần khoang thuyền, ở chỗ
này không nhìn được.
"Không, không có gì." Đàm Ngu Cơ lắc đầu một cái, cảm giác kia dường như biến mất.
"Tiểu thư, hai người tại sao không đi vậy?" Hạ Liên xoay người quay trở lại.
"Đại ca, có vấn đề gì không?" Tiết Từ Phong phát hiện vẻ mặt đại ca hơi bất thường, lập tức hỏi.
Hỏa Ngọc Hành chỉ quan tâm nhìn nàng, "Cơ Nhi?"
"Thiếp không sao, thiếp chỉ đột nhiên cảm thấy choáng váng thôi." Đàm Ngu Cơ dịu dàng cười nói.
"Vừa xuống thuyền, đấy là điều khó tránh." Tiết Từ Phong quan tâm.
"Có khỏe không?" Hỏa Ngọc Hành khom người nhìn kỹ lệ dung tái nhợt của nàng.