"Ta không phải nói việc này, ta là nói trên mặt ta có vết xẹo."
Hỏa Ngọc Hành khẽ nhếch cắn môi , một lát mới hỏi: "Nàng để ý sao?"
"Chẳng lẽ chàng không sợ cưới một thê tử như vậy sẽ bị mọi người chê cười sao?" Nàng một lòng muốn hắn đổi ý.
"Thì ra nàng rất để ý, ta thấy nàng không cố ý cúi đầu khi gặp người khác cứ nghĩ nàng chẳng để tâm." Hắn đột nhiên cau mày, "Chẳng lẽ nàng định xỏa tóc xuống một bên để che vết xẹo đó, Nàng nghĩ làm vậy có thể che được vết xẹo sao? Ta ta đành phải nói với nàng rằng rất mỏng, không che
được bao nhiêu"
"Ta là đang hỏi chàng mà!" Nói Ngu Cơ cảm thấy không đủ khả năng diễn tả hết những ý tứ của mình cho hắn hiểu?
"Ta?" Hỏa ngọc hành nhướng mày."Ta không thèm để ý! Mấy ngày nay đâu phải ta
chưa từng cùng nàng ra khỏi cửa, nàng cảm thấy ta là loại người nhàm
chán đến thế sao? Người khác nghĩ gì kệ họ, không liên quan đến ta, ta
chỉ lo cho bản thân mình là đủ rồi hơi đâu mà rảnh lo họ nghĩ gì, mình
sung sướng là được, người khác cảm thấy thế nào nghĩ ra sao với ta có
liên quan gì kia chứ?"
Không thèm đế ý đến!
Ngu Cơ không nhịn được cười khẽ, tiếng cười giòn tan ngọt ngào làm trái tim hắn say mê.
"Vậy cho nên?"
"Chàng không phải cho ta một ngày sao?" Để nàng có một ngày trong giấc mộng
đẹp này đi, hắn gạt phăng hết các lý do của nàng, tưởng tượng hắn gạt đi muôn vàn khó khăn mà chính nàng đề ra, nhưng nàng vẫn không muốn lấy
hắn, loại mơ mộng này thật là tuyệt vời!
Nhưng cũng đến lúc kết thúc rồi.
Khi nàng đem sự việc nói với hắn,hắn sẽ thay đổi chủ ý, lúc đó sẽ đổi ý muốn cưới công chúa.
"Thật cần một ngày? một canh giờ được không." Hắn hận không lập tức rước nàng ngay vào cửa!
"Ngọc Hành!" Sao có thể lật lọng ngay như thế, thì ra lúc trước thấy hắn có tính trẻ con quả nhiên không sai.
"Được rồi, một ngày thì một ngày, ngày mai nhất định phải trả lời đó." Dù thế nào đi nửa hắn cũng không chấp nhận đáp án không này nên không thể tính được..
"Ngọc Hành, có chuyện này ta phải cho nói cho chàng
biết." Ngu Cơ ngắm nhìn hắn, thật ra thì, thời gian cân nhắc một ngày là dành cho hắn mới đúng, vì sau khi nàng nói hết mọi chuyện ra hắn sẽ đổi ý.
Hỏa Ngọc Hành nhíu mày, nhìn vẻ mặt thận trọng của nàng.
"Về việc gì?"
"Gia thế bối cảnh của ta, cùng với. . . . . ." Rũ mắt nàng lấy hết dũng khí
hít sâu một hơi, nàng dương mắt lên nhìn hắn nói."Cùng với mục đích mà
khiến ta phải ngàn dặm xa xôi thâm nhập tướng quân phủ."
Hắn nhíu mày. mục đích khi thâm nhập tướng quân phủ?
"Nàng vào phủ tướng quân là có mục đích? Không phải bán mình làm nô mà là có mục đích?"
"Đúng vậy." Nàng nhẹ giọng thừa nhận.
Hỏa Ngọc Hành hơi dời mặt ra, cánh tay vẫn đang ôm nàng dần buông lỏng, hắn lùi lại một bước thong thả bước đến trước cửa sổ.
Mất đi lồng ngực của hắn Dàm Ngu Cơ đột nhiên cảm thấy hơi lạnh, không muốn mình run lên, hai tay nàng tự ôm lấy thân mình.
cố ném xuống chua xót đang dâng đầy trong hốc mắt, nàng không thể rơi lệ
tại thời điểm quan trọng này, vậy sẽ khiến cho hắn nghĩ nàng ra vẻ đáng
thương.
Nàng chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi.
Một lúc lâu, hắn rốt cuộc cũng quay người lại, lạnh lùng mở miệng, "Nói đi!"
Hắn đứng ngược sáng khiến ánh sáng chói mắt không thể khiến nàng thấy rõ
tình cảm và ánh mắt trên mặt khiến thấp thỏm trong lòng tăng lên, nhưng nàng vẫn phải mở miệng, kẻ hết mọi sự tình với hắn
Sau khi nàng nói xong hắn trầm mặc khiến nàng lo lắng.
Cúi thấp đầu nàng không thể nhịn được khẽ cắn môi nghẹn ngào.
Hắn sẽ nghĩ gì vè nàng? sẽ xử lý việc này thế nào?
Không khí trầm mặc vẫn kéo dài, tăng thêm lo lắng trong lòng nàng.
Xin chàng đó nói gì đó đi…cầu xin chàng. . . . . .
"Sao không nói tiếp?" Hỏa Ngọc hHành đột nhiên mở miệng.
Đàm Ngu Cơ sửng sốt, buông lỏng tay xuống, ngẩng đầu lên.
"Ta. . . . . . nói xong rồi."
Nàng nhìn thấy vẻ kinh ngoạc trong mắt hắn nhưng không chắc lắm.
"Nàng nói xong rồi sao?"
"Vâng" Có chuyện gì vậy? Hắn có phải có gì đó chưa hiểu?
"Ta sẽ nhắc lại một chút nhé, ta không nghe lầm thì. Nàng nói Tri Phủ Lạc
Dương vì nịnh bợ Tể Tướng Chu lệ, nên có ý đồ muốn dâng ba tỷ muội nhà
nàng cho tên háo sắc Chu lệ, ai ngờ gặp phải cha nàng nghiêm nghị cự
tuyệt, vì vậy Tri Phủ liền vu khống, hãm hại cha nàng bỏ tù, chiếm đoạt
gia tài của nhà nàng, mà nhiệm vụ của nàng, là đến gần ta vì so ra thì
thế lực Hỏa tướng quân của ta chỉ có hơn chứ không kém Chu lệ, muốn nhờ ta giúp một tay cứu cha nàng ra phải không?"
"Vâng" Đàm Ngu Cơ
cúi thấp đầu đáp lại. Ban đầu muội muội Chiêu Quân nêu biện pháp, họ
cũng cảm thấy đó là một biện pháp tốt, hôm nay nghe xong, lại cảm thấy
mình thật hèn hạ, hoàn toàn không hề nghĩ đến mình đang lợi dụng người
ta.
"Chỉ vậy thôi? nàng chắc là không còn gì khác sao ?" Hỏa Ngọc Hành hỏi lại.
"Phải chỉ có vậy, không có —— à! Còn có một việc." Hắn đã phát hiện sẹo trên
mặt nàng là giả? Cũng đúng, bằng không khuôn mặt hiện giờ sao có thể đem tai học đến được cơ chứ?
Thân thể hắn lại tiếp tục gồng lên."Nói!"
"Vết thương trên mặt ta là giả, sẹo là giả , ta không có ——"
"Cái gì?" Hỏa ngọc hành kinh ngạc kêu to
"Sao?" Nói Ngu Cơ bị hắn tiếng hô giật mình."không phải vì chàng phát hiện mới hỏi sao?"
"Ta không phát hiện!" Hắn nổi giận thanh minh."Thì ra vết thương trên mặt nàng là giả, nàng đùa với ta sao?"
"Không phải vậy, là bởi vì muội muội ta nói, vì an toàn của ta, như vậy tương đối sẽ không gây ra phiền toái."
"Muội muội ngươi rất thông minh." Vừa nghe, hắn liến hết giận cảm thấy rất có lý."Cho nên, đây chính là toàn bộ câu chuyện? Không có chuyện gì khác?"
"Không có, thật đó." Nàng vội vàng bảo đảm.
"Làm gì vậy chứ!" Hỏa Ngọc Hành nổi giận gầm lên một tiếng, bước nhanh đến bên nàng.
Đàm Ngu Cơ vì khí thế kia của hắn mà có chút hoảng sợ."Ta thật sự vô cùng
xin lỗi, ta vẫn một mực muốn nói cho chàng biết, nhưng ta sợ. . . . .
.!" Lời xin lỗi trong hoảng sợ bị cắt đứt bằng một nụ hôn, hắn ôm trọn
nàng vào ngực không để nàng phản kháng , ánh mắt long lanh sáng ngời
cùng cái mũi của hắn áp sát trên mặt nàng."Nên. . . . . . Ngọc Hành?"
"Ta còn tưởng rằng là việc gì nghiêm trọng, thí dụ như hãm hại cha nàng vì
một âm mưu lớn nào đó, muốn nàng đến bên ta để giết ta chẳng hạn, hoặc
là nhờ vào việc đến gần ta, chờ thời cơ đến gần Hoàng đế lão tử, ám sát Hoàng đế, thì ra là. . . . . ." Hắn tức giận, "Chuyện như vậy nàng nên
sớm nói cho ta biết!"
"Sao" Đàm Ngu Cơ đôi tay dán lồng ngực của hắn, vào lúc này thật ngu."Càng. . . . . . Không tức giận?"
"Tức giận dĩ nhiên có một chút, ai kêu nàng ra vẻ nghiêm trọng, hại ta lúc
nãy liều chết chuẩn bị đủ mọi tâm tư tinh thần, chờ nghe một âm mưu phả
quốc, kết quả ——" Đôi mắt hắn ánh lên tức giận trừng nàng.
"Chàng không giận ta gạt chàng sao?"
"Đối với nàng mà nói, chuyện này liên quan đến tính mạng của cha nàng, khi
nàng đã thật sự tin tưởng ta rồi mới nói cho ta biết, chuyện này cũng
bình thường thôi." Đột nhiên hắn dừng lại ngiêng đầu nhìn nàng."Dĩ
nhiên, trừ phi nàng là mật thám của kẻ địch, muốn đến để ám sát ta ,
hoặc là lấy trộm cơ mật quân sự, nếu không những chuyện khác cần gì phải để ý?"