Ngũ Cảm = Vô Cảm

Chương 14




Từ khi Hùng Lạc tự mình thuê nhà sống chung với một đồng nghiệp khuyết tật, đã rất lâu rồi cậu ta không về thăm nhà, lần này mẹ của Hùng Lạc nhìn thấy con trai mình đột nhiên trở về, liền vui mừng khôn xiết. Nhà của Hùng Lạc tuy rằng không lớn, thế nhưng trước đó vài ngày mẹ của cậu ta vì chứng viêm khớp mà có mua về một cái bồn tắm hình trứng bằng gỗ, hôm nay vừa hay có chỗ dùng.

Hùng Lạc dẫn Chu Ngữ Bằng đi vào phòng tắm quen thuộc, sau đó về phòng của mình tìm một bộ quần áo sạch sẽ mang vào.

“Ai, Lạc Lạc”. Mẹ của Hùng Lạc kéo con trai đang muốn vào phòng tắm lại: “Để bạn của con tắm một mình là được rồi, con vào đó làm gì?”

“Mẹ”. Hùng Lạc nói: “Bạn của con không phải là không nhìn thấy sao, con muốn vào giúp cậu ấy.”

Trong sự kinh ngạc của mẹ mình, Hùng Lạc đi chân trần bước vào phòng tắm. Hai người đàn ông tắm chung một chỗ hình như có gì đó không thích hợp, mẹ của Hùng Lạc càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, về phần rốt cuộc là kỳ lạ chỗ nào, bà cũng không biết phải nói sao. Trong phòng tắm rất an tĩnh, mẹ của Hùng Lạc cũng không nghe được cái gì, đành phải ngồi ở bên ngoài kiên nhẫn chờ đợi.

Từ lúc đó tới giờ vẻ mặt của Chu Ngữ Bằng vẫn cứ thẫn thờ, Hùng Lạc không muốn hỏi lại cậu chuyện ống nước vỡ ra khi nào, cậu ta không muốn khiến cho Chu Ngữ Bằng phải nhớ lại chuyện xảy ra suốt một ngày một đêm đó nữa, thực ra còn có một nguyên nhân nữa là, bản thân cậu ta căn bản cũng không có dũng khí để biết. Hùng Lạc nhẹ nhàng vẩy lên người Chu Ngữ Bằng chút nước ấm, Chu Ngữ Bằng muốn tự mình tắm, nhưng Hùng Lạc lại đè cánh tay cậu xuống, cậu ta cầm miếng bông tắm đầy bọt chà lên đùi Chu Ngữ Bằng, thỉnh thoảng lại dùng tay xoa nhẹ lưng cậu, nhắc nhở cậu bình tĩnh lại.

Da thịt ở dưới làn nước trong veo càng thêm trắng nõn, trái tim Hùng Lạc bắt đầu đập nhanh hơn, kể từ khi sống chung, hai người thường cùng nhau chen chúc trong căn phòng vệ sinh nhỏ kia để tắm rửa, lần nào Hùng Lạc cũngkhông khống chế được bản thân mình mà chiếm tiện nghi (sờ soạng, động chạm) của Chu Ngữ Bằng. Nhưng hôm nay thì lại không giống như vậy, lúc này đây cậu ta không thể, cũng không dám chọc tới Chu Ngữ Bằng đang bị tổn thương. Hùng Lạc vừa cọ rửa làn da của cậu, vừa tưởng tượng tới cảnh suốt một ngày một đêm qua người mình yêu đã phải ngâm mình trong nước chịu đựng từng giây từng phút như thế nào…

Tưởng tượng thật sự là một chuyện rất đáng sợ, bởi nó sẽ khiến ta đem những ý niệm của bản thân áp đặt lên trên sự việc. Không biết vì sao, đôi mắt gần như đã mù của Chu Ngữ Bằng vẫn luôn sáng ngời như vậy, giống hệt như lúc cậu ta nhìn thấy trong đêm ấy ở Bắc Kinh. Cậu ta thích đôi mắt này, chúng luôn khiến cho Hùng Lạc nhớ tới khoảng thời gian một tuần đó ở Bắc Kinh… Có đôi khi Hùng Lạc cũng hồi tưởng, nếu biết trước một ngày nào đó Chu Ngữ Bằng sẽ mất đi năm giác quan, cậu ta thà rằng sau khi đến sân bay muộn không bước xuống chiếc xe taxi đó, nếu vậy thì, Ngữ Bằng ở trong lòng mình có phải sẽ luôn hoàn mỹ như trước không?

Nước mắt vô thức dâng lên viền mắt, lúc Hùng Lạc phát hiện đã không kịp ngăn lại nữa, cậu ta nhẹ nhàng áp mặt lên lồng ngực Chu Ngữ Bằng, cùng những giọt nước trên người cậu tan ra. “Tiểu Hùng…”, Chu Ngữ Bằng đã lâu không nói gì rốt cuộc cũng mở miệng, Hùng Lạc mở to hai mắt nhìn cậu.

“Cậu yếu đuối quá”. Chu Ngữ Bằng nói, bàn tay to xoa lên sau gáy Hùng Lạc, đây là nơi Chu Ngữ Bằng thích chạm vào nhất.

Từ khi gặp cậu, tôi mới trở nên như vậy… Tôi biết tôi không thể cho cậu cuộc sống đầy đủ giống như trước kia, thứ tôi cho cậu chỉ là tình yêu nồng nhiệt của tôi mà thôi, cái này có đủ không? Ngữ Bằng?

“Đừng khóc nữa…”. Chu Ngữ Bằng ôm lấy gương mặt Hùng Lạc, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cậu ta. Chu Ngữ Bằng, cậu biết không, trên đời này ba chữ khiến cho người ta dễ dàng khóc nhất chính là ‘đừng khóc nữa’… 

Giúp Chu Ngữ Bằng lau khô thân thể xong, Hùng Lạc nâng khuôn mặt của cậu lên, cẩn thận tỉ mỉ cạo sạch những sợi râu mới nhú của cậu. Trút bỏ đi sự dơ bẩn trên người cùng tâm tình tồi tệ, vẻ mặt của Chu Ngữ Bằng cũng đã bình ổn trở lại, cậu ngồi ngay ngắn bất động, kiên trì đợi Hùng Lạc cạo sạch râu mép cho mình. Nước mắt không khống chế được của Hùng Lạc rốt cuộc cũng không chảy ra nữa, Chu Ngữ Bằng đã chịu nói chuyện, điều này làm cho trái tim Hùng Lạc ít nhiều cũng có vài phần thoải mái. Nhìn cậu ngước cổ lên phối hợp như vậy thật đáng yêu, Hùng Lạc nhịn không được hôn lên cái cằm trơn láng của cậu một cái đầy yêu thương.

“Mẹ.”

Hùng Lạc đỡ Chu Ngữ Bằng cả người còn tỏa nhiệt khí đi vào phòng khách, mẹ của Hùng Lạc vội vàng đứng dậy, nhìn thấy cậu nam sinh vừa cao hơn vừa anh tuấn hơn Hùng Lạc đang mặc quần áo của con trai mình, ít nhiều cũng cảm thấy không thoải mái, hai tay khẩn trương không biết đặt ở đâu.

“Mẹ, mẹ muốn nói gì cứ nói đi, Ngữ Bằng cậu ấy không nghe được”. Hùng Lạc đỡ Chu Ngữ Bằng ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế sô pha kẻ sọc, còn mình thì đứng dậy xoa dịu mẹ.

“Ai, thật là đáng thương quá!”. Mẹ của Hùng Lạc ngồi ở một bên lắc đầu.

“Mẹ!”. Hùng Lạc không nhịn được cau mày: “Có thể đừng nói những lời như vậy được không, con không thích nghe.”

“Được được được, mẹ không nói”. Không hiểu sao con trai mình lại đột nhiên không vui như vậy, cũng không biết tại sao không thể đánh giá một chút đồng nghiệp của nó, nhưng mà cho dù thế nào, thật vất vả lắm mới chờ đến ngày con trai về nhà, bà đương nhiên không muốn chọc nó không vui, không thể làm gì khác hơn là chiều theo ý con. “Này, đồng nghiệp của con từ miền Nam tới đúng không? Đã quen sống ở đây chưa?”

Hùng Lạc nhân cơ hội nghiêng đầu nhìn sang Chu Ngữ Bằng đang an tĩnh ngồi ở bên cạnh, nói: “Cũng tốt ạ, bình thường cậu ấy chỉ ở nhà, rất ít khi đi ra ngoài, cuộc sống ở miền Nam hay miền Bắc cũng không có gì khác biệt.”

“Vậy ăn đồ ăn chắc chắn không quen rồi? Nghe nói người miền Nam không thích ăn mấy món mì cho lắm.”

“À”. Hùng Lạc một bên khóe miệng nhếch lên, cười lạnh một tiếng, nói: “Cậu ấy không khó ăn, cái gì cũng có thể ăn được.”

“Như vậy thật tốt biết mấy, con phải biết học theo người ta đi, con đó, cứ thích kén ăn, con xem người ta không kén ăn lớn lên rất cao! A, đúng rồi, đây là dì Triệu của con đi chơi Đài Loan về, có mang về một ít bánh điểm tâm, con mau mời đồng nghiệp của con nếm thử đi”. Mẹ của Hùng Lạc lấy ra một hộp bánh ngọt tinh xảo đưa cho cậu ta.

Hùng Lạc không nhận, nói: “Thôi ạ, Ngữ Bằng cậu ấy không thích ăn đồ ăn vặt.”

“Nhanh mang tới cho người ta nếm thử, ai giống như con cái gì cũng không thích ăn, nhanh lên nào!”. Mẹ của Hùng Lạc thúc giục.

Hùng Lạc rơi vào đường cùng đành phải cầm lênmột cái bánh vàng óng đặt vào tay Chu Ngữ Bằng, sau đó kéo lấy tay cậu nhẹ nhàng đặt lên bên môi, nhân lúc Chu Ngữ Bằng còn đang ăn, Hùng Lạc viết lên tay kia của cậu: “Mẹ của tôi mời cậu ăn, hỏi cậu có ngon không”. Biết rõ cậu vốn không cảm nhận được mùi vị gì, nhưng Hùng Lạc vẫn quyết định viết những lời mẹ mình nói cho cậu biết.

Qua loa nhai miếng bánh, Chu Ngữ Bằng tận lực hướng về phía Hùng Lạc gật đầu: “Ngon lắm.”

Cũng đoán được là cậu sẽ nói như vậy, Hùng Lạc im lặng nhìn đôi mắt sáng ngời của Chu Ngữ Bằng, lúc đó cậu cũng gạt tôi như vậy đấy… Trong ngực giống như có vật nặng đè lên, Hùng Lạc không nói tiếng nào ai ai thở dài.

“Con xem đi, người ta nói ngon mà, bộ dạng con thế này là sao”. Mẹ của Hùng Lạc nói.

Hùng Lạc không quan tâm đến bà, cũng không muốn để mẹ mình biết tình trạng thân thể của Chu Ngữ Bằng, bởi vì cậu rất ghét sự đồng cảm và thương hại của người khác, Chu Ngữ Bằng ưu tú như thế, Hùng Lạc cũng là tôn trọng cậu như vậy, làm sao có thể chịu được ánh mắt đồng cảm của người khác chứ? Rất lâu trước đây Oscar Wilde đã từng nói, nếu như trên đời bớt đi một chút thương hại, như vậy cũng sẽ bớt đi một ít phiền phức.

“Đúng rồi, mẹ, bây giờ Ngữ Bằng cậu ấy nói chuyện càng ngày càng không được rõ ràng, làm sao để sửa cho cậu ấy đây?”. Hùng Lạc hỏi, cậu ta nhớ ra mẹ của mình sau khi về hưu luôn đến một bệnh viện nhỏ làm công việc uốn nắn ngôn ngữ cho những người già bị đột quỵ, có lẽ sẽ có chút kinh nghiệm.

“Bệnh nhân của mẹ đều không phải vì nghe không được mà dẫn đến, cho nên cụ thể thế nào mẹ cũng không biết rõ, nhưng mà mẹ thấy vẻ mặt của cậu ấy rất trầm, lúc nói cũng không mở miệng lớn nữa. Khẩu hình rất quan trọng trong việc phát âm, con nói với nó khi nói chuyện phải cố gắng hết sức mở khẩu hình cho thật chuẩn, có thể sẽ khá hơn một chút”. Có sự hướng dẫn của mẹ, Hùng Lạc tin rằng mình sẽ nhanh chóng giúp Chu Ngữ Bằng sửa chữa được phát âm của cậu, bởi vì từ mà cậu nói không chuẩn nhất là âm uốn lưỡi “Lạc”, điều này làm cho Hùng Lạc rất là phiền não, cậu ta thật sự hi vọng người yêu có thể gọi tên của mình một cách rõ ràng. 

Chắc chắn thợ sửa đã giải quyết xong vấn đề rò rỉ nước, Hùng Lạc muốn nhanh chóng dẫn Chu Ngữ Bằng rời đi, mẹ của Hùng Lạc đứng ở bên cạnh lưu luyến không rời, không ngừng nói con trai phải thường xuyên về nhà chơi một chút, Hùng Lạc phải liên tục đáp ứng bà.

“A, đúng rồi, để mẹ chuẩn bị một ít điểm tâm cho con với đồng nghiệp của con ăn”. Mẹ của Hùng Lạc xoay người phi như bay đem hộp điểm tâm trên bàn cất vào túi giấy, nói tiếp: “Giúp đỡ đồng nghiệp là chuyện tốt, mẹ có thể hiểu, nhưng mà cũng không thể vì vậy mà không có thời gian về nhà, lần sau đến cuối tuần con hãy cùng đồng nghiệp của con về đây, như vậy mẹ vừa có thể được nhìn thấy con, con cũng có thể chăm sóc cho cậu ấy, không phải quá tốt sao? A đúng rồi, đến lúc đó mẹ sẽ làm cơm cho các con ăn.”

“Mẹ”. Hùng Lạc đứng ở trước cửa, nói với bà đầy thâm ý: “Ngữ Bằng cậu ấy nghe không được nhìn không thấy, không có công ty nào chịu nhận cậu ấy, như vậy… cậu ấy sao có thể là đồng nghiệp của con được chứ?”

Cậu ta nói xong liền rời đi, mẹ của Hùng Lạc nhìn theo hai bóng lưng đã đi xa, không ngừng suy nghĩ về những lời con trai mình vừa nói… 

Ngồi trên tàu điện ngầm, sau đó lại lên xe buýt, mất gần hai tiếng đồng hồ, Hùng Lạc và Chu Ngữ Bằng mới về đến nhà. Bác hàng xóm vừa nhiệt tình vừa chu đáo đã sớm giúp bọn họ xử lý xong xuôi mọi chuyện, đồ đạc bị trôi loạn ở trong nhà cũng đã được sắp xếp đâu ra đấy. Hùng Lạc đỡ Chu Ngữ Bằng ngồi xuống, hỏi cậu cảm thấy thân thể mình thế nào, rất sợ cậu vì bị nhiễm nước lạnh mà sinh bệnh.

“Hùng Lạc, tôi đã hoàn toàn không nhìn thấy rồi”. Chu Ngữ Bằng nói, trên mặt hoàn toàn bình thản, không để lộ ra bất cứ tâm tư nào.

Hùng Lạc sửng sốt, sau đó liền nghĩ đến cái gì, nhất thời cảm thấy yên tâm, liền viết vào lòng bàn tay cậu: “Hôm nay trời đầy mây, cho nên cậu có thể sẽ có cảm giác hoàn toàn không nhìn thấy gì.”

“Thật sao?”. Chu Ngữ Bằng bĩu môi, bộ dạng hoàn toàn không tin tưởng.

“Tin tôi đi mà, Chu Ngữ Bằng, được không?”

Hùng Lạc kiên trì viết xuống, cậu ta biết kể từ khi không nghe được không nhìn được, Chu Ngữ Bằng rất khó tin tưởng vào người khác, thế nhưng ở chung với nhau lâu nay, mặc kệ đi đâu, bất kể làm gì, Chu Ngữ Bằng luôn luôn yên tâm giao hai tay của mình cho Hùng Lạc, đây có được tính là một loại tín nhiệm không? Giữa bọn họ rất ngầm hiểu nhau không đề cập tới Lô Tử Quân nữa, như vậy có phải là hình bóng người đó đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của Chu Ngữ Bằng, biến mất khỏi trái tim của cậu rồi không?

Nói thế nào đi nữa, qua chuyện ngày hôm nay, Hùng Lạc đã ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng, đó chính là Chu Ngữ Bằng căn bản không có năng lực tự bảo vệ mình, cho nên, để cậu ở nhà một mình là một chuyện vô cùng nguy hiểm. Hùng Lạc không bao giờ muốn nhìn thấy những chuyện tương tự như vậy xảy ra lần nữa, chuyện đó giống như muốn lấy mạng cậu ta vậy.

Hùng Lạc lấy từ trong ngăn kéo ra chiếc điện thoại đã lâu không dùng tới của Chu Ngữ Bằng, do dự thật lâu mới mở máy lên, cài đặt số di động của mình vào phím tắt số “1”, sau đó đưa tới tay Chu Ngữ Bằng.

“Từ nay về sau, lúc cậu ở một mình, lỡ như có chuyện gì xảy ra, hay là cần sự giúp đỡ của tôi, thì cứ việc ấn phím số ‘1’, tôi sẽ lập tức xuất hiện ở trước mặt cậu”. Hùng Lạc viết xuống.

Có thể là câu nói này quá dài, Chu Ngữ Bằng phải mất một lúc mới có phản ứng, cậu nhếch miệng, nhướng mày nói: “Lập tức?”

Hùng Lạc cũng ý thức được câu nói này của mình có chút khoa trương, nếu như lúc đó mình không ở nhà, nhận được điện thoại của Ngữ Bằng sao có thể xuất hiện kịp lúc được chứ? Ha ha, nhưng mà những chuyện này đều không quan trọng, Hùng Lạc muốn khiến cho Chu Ngữ Bằng tin tưởng lời nói của cậu ta. Mặc kệ là dùng phương pháp gì, cậu ta nhất định sẽ lập tức xuất hiện ngay lúc Chu Ngữ Bằng cần mình, đây là lời hứa của Hùng Lạc với Chu Ngữ Bằng, cũng là lời hứa với chính bản thân cậu ta. 

May mắn là đến cuối tuần bầu trời cũng đã trở nên quang đãng, điều này cũng làm cho mắt trái của Chu Ngữ Bằng miễn cưỡng có thể cảm giác được một chút quang ảnh yếu ớt. Bọn họ cùng mặc áo đồng phục của đội tuyển Bắc Kinh, số in trên áo cũng giống hệt nhau ngồi trên khán đài —— Từ sau khi sống chung, cho dù là mua loại quần áo gì, Hùng Lạc đều mua hai cái giống nhau như đúc, Chu Ngữ Bằng cũng chưa bao giờ kén chọn hay thắc mắc, Hùng Lạc cho cậu mặc cái gì cậu cũng đều rất phối hợp.

“Tiểu Hùng, đừng có dựa vào tôi nữa, xung quanh có người không, để người khác thấy không hay đâu”. Chu Ngữ Bằng vươn tay đẩy cái đầu của Hùng Lạc đang dán trên vai mình ra, thấp giọng nói.

“Xong hết rồi, không có ai đâu”. Hùng Lạc miễn cưỡng giơ tay phải lên viết cho Chu Ngữ Bằng, nhưng cơ thể thì lại y như con bạch tuộc mềm nhũn bám dính lên người cậu.

Cảm thấy Hùng Lạc buồn rầu ủ rũ, Chu Ngữ Bằng hỏi: “Sao không vui vậy, lại thua rồi?”

“Cái gì gọi là lại thua rồi!”. Hùng Lạc ngồi dậy, bất mãn nói với cậu. Đội Bắc Kinh đúng là đã thua hai trận liên tiếp, nhưng mà dựa vào ý chí kiên cường của cả đội, Hùng Lạc tuy rằng rầu rĩ không vui, nhưng cậu ta vẫn một lòng ủng hộ đội tuyển như trước. Mỗi lần có trận đấu trên sân nhà, cậu ta đều nhất quyết đến tận nơi để xem, không hề bỏ sót một trận nào, Chu Ngữ Bằng cũng bị biến thành fan “ruột” của đội tuyển Bắc Kinh luôn.

Một làn gió nhẹ lướt qua, trên khán đài trống trải giờ chỉ còn lại hai người bọn họ, nhìn sân cỏ rộng lớn ở trước mắt, Hùng Lạc lại nhớ đến mơ ước thời đi học của mình —— Cậu ta đã từng hi vọng rằng có thể cử hành hôn lễ của mình ở trên sân bóng… Bây giờ xem ra nguyện vọng này đã không thể thực hiện được rồi. Tuy rằng mộng tưởng tan biến rất đáng tiếc, thế nhưng Hùng Lạc đã không còn lưu luyến nữa, bởi vì Chu Ngữ Bằng chính là một giấc mơ khác của cậu ta, giấc mơ này vốn đã ở trong lòng mình rồi, còn quan tâm đến chuyện gì nữa chứ?