Ngủ Bù Giữa Suy Luận - Dực Tô Thức Quỷ

Chương 26




Sau khi Mộc Thập rời đi, Nguyễn Ngôn Hi ngồi trên ghế sofa thêm nửa tiếng nữa, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lập tức nhảy xuống ghế sofa, sau đó lên lầu lấy điện thoại di động gọi điện.

Giọng nói bất mãn của Tần Lỗi truyền đến từ đầu bên kia, “Alo, tôi nói này Nguyễn Ngôn Hi, sao sáng sớm cuối tuần là cậu lại gọi cho tôi vậy?”

Nguyễn Ngôn Hi thản nhiên nói: “Bây giờ Hình Tĩnh đang ở bên cạnh cậu sao?”

Tần Lỗi bị sặc ho khan, thậm chí còn lắp bắp: “Cậu, cậu, sao cậu biết được?”

Nguyễn Ngôn Hi giải thích: “Bởi vì giọng điệu của cậu cao hơn nhiều so với bình thường, còn mang theo giọng điệu vì chuyện riêng tư bị cắt ngang, đương nhiên, đầu tiên chúc mừng hai người tái hợp, ngoài ra, tôi muốn tìm Hình Tĩnh.”

Nửa tiếng sau, chuông cửa nhà Nguyễn Ngôn Hi vang lên.

Nguyễn Ngôn Hi vẫn đang loay hoay, bất đắc dĩ đứng dậy mở cửa, nhìn thấy Tần Lỗi vội vàng chạy vào nhà, Hình Tĩnh ở phía sau, hai người xoa vào nhau, lẩm bẩm: “Lạnh chết rồi, lạnh chết rồi.”

Nhìn thấy bọn họ, Nguyễn Ngôn Hi nhíu mày, giọng điệu không tốt lắm, “Hai người đến đây làm gì?”

Tần Lỗi đóng cửa chặn gió lạnh bên ngoài, quay đầu lại nói: “Ơ, không phải cậu muốn tổ chức sinh nhật cho Mộc Thập sao?”

Nguyễn Ngôn Hi nhìn bọn họ, khoanh tay, “Tôi nhớ là tôi gọi điện thoại cho hai người để hỏi về quà tặng thôi mà.”

Không chịu yếu thế, Tần Lỗi nhìn anh, nói bằng giọng điệu của Nguyễn Ngôn Hi: “Trong tai tôi nghe được là cậu ẩn ý mời chúng tôi đến tổ chức sinh nhật cho Mộc Thập, không phải sao?”

Hình Tĩnh ở bên cạnh nói: “Còn có miễn phí xe đưa đón mà, sao lại không đi.”

Tần Lỗi nhíu mày, sau đó đưa đầu nhìn vào bên trong, “Vậy Mộc Thập đâu? Không có ở nhà à?”

Nghe thấy Mộc Thập, sắc mặt Nguyễn Ngôn Hi lập tức trở nên u ám, “Ra ngoài rồi.”

Tần Lỗi sững sờ một lúc khi nhìn thấy biểu cảm của Nguyễn Ngôn Hi, sau đó cười nói: “Ồ, tôi biết rồi, người ta đi chơi với đàn ông, ha ha, nhìn vẻ mặt oán hận của cậu, ha ha ha.”

Anh ta ôm bụng cười điên cuồng, giống như đang hả hê.

Không để ý đến cơn cười như bị thần kinh của bạn trai mình, Hình Tĩnh hỏi: “Nhưng anh bí mật chuẩn bị quà như vậy cũng không tệ, anh đã nghĩ sẽ mua quà gì cho bí Mộc Thập chưa?”

Nguyễn Ngôn Hi nhún vai, “Vẫn chưa.”

Hình Tĩnh gật đầu, “Vậy chúng ta đi trung tâm thương mại trước đi, xem rồi quyết định.”

Ba người lên xe, Tần Lỗi và Hình Tĩnh ngồi ở phía trước, Nguyễn Ngôn Hi ngồi ở ghế sau.

Sau khi xe khởi động, Hình Tĩnh quay đầu lại hỏi Nguyễn Ngôn Hi: “Mộc Thập thích gì nhất?”

Nguyễn Ngôn Hi: “Kẹo và hoa hồng.”

“Cậu nói cái gì?”

Sở thích của Mộc Thập khiến Tần Lỗi ngạc nhiên, “Trông Mộc Thập có vẻ hơi ngốc mà lại thích mấy thứ ngọt ngào vậy sao? Đúng là không tưởng tượng được.”

Nguyễn Ngôn Hi vẫn luôn bao che khuyết điểm, nheo mắt lại, lập tức phản bác lại: “Ừm, tôi hiểu cảm giác của cậu thế nào, giống như tôi không hiểu được sao lúc 10 tuổi cậu lại thích sưu tầm búp bê vậy đó.”

Hình Tĩnh chưa từng nghe Tần Lỗi nói, cảm giác như khám phá ra một thế giới mới, “Phụt, cái gì? Hóa ra anh còn có sở thích này, sao không nói sớm, sớm biết vậy, lần trước sinh nhật anh, em đã tặng búp bê cho anh rồi.”

Bị hai người đùa giỡn, Tần Lỗi lập tức tối sầm mặt, giải thích: “Đó là lúc tôi còn nhỏ, có ai mà khi còn nhỏ không có lịch sử đen chứ, với lại ai bảo mẹ và chị tôi cũng thích búp bê chứ.”

Nguyễn Ngôn Hi tiếp tục rắc muối lên vết thương của Tần Lỗi, “Vậy nên Hình Tĩnh à, tôi nghĩ rằng sau này, khi cô đến nhà họ, cô có thể xin mẹ chồng xem hình hồi nhỏ của cậu ấy, chắc chắn cô có thể nhìn thấy Tần Lỗi phiên bản nữ thu nhỏ.”

Tần Lỗi: “…”

Thấy Tần Lỗi không phản bác, Hình Tĩnh nhíu mày nhìn anh: “Tần Lỗi, những gì anh ta nói là thật sao?”

Tần Lỗi im lặng một lát, “…Giả đó.”

Khi đến trung tâm thương mại, ba người họ đi bộ từ tầng một lên tầng năm, sau đó từ tầng năm xuống tầng một, trong thời gian đó Tần Lỗi và Hình Tĩnh đưa ra một loạt đề nghị, ví dụ như:

Tần Lỗi: “Nếu không, cậu mua kẹp và hoa hồng là được rồi.”

Nguyễn Ngôn Hi: “Lần trước tôi mua rồi.”

Hình Tĩnh: “Anh biết số đo của Mộc Thập không? Nếu có thì mua quần áo là được rồi.”

Nguyễn Ngôn Hi báo chính xác chiều cao, cân nặng và số đo ba vòng.

“!”

Sau khi Tần Lỗi nghe xong, hai mắt mở to, kích động nhảy dựng lên: “Cậu còn nói không phải yêu đương, sao cậu lại biết mấy chuyện này?”

Nguyễn Ngôn Hi nhìn động tác giống khỉ của anh ta, đáp: “Biết thì lạ lắm sao? Ôm một chút là biết được rồi.”

Tần Lỗi hiển nhiên không tin, xoay người ôm lấy Hình Tĩnh, sau đó đưa tay lên xuống, “Tôi ôm còn không biết được, nếu không bây giờ cậu ôm thử xem rồi nói cho tôi biết.”

Vẻ mặt Nguyễn Ngôn Hi chán ghét, “Tại sao tôi phải ôm cô ấy?”

Đối mặt với những lời vô nghĩa của Tần Lỗi, Hình Tĩnh trực tiếp đánh vào đầu anh, nghiến răng nói: “Nói nhảm, lần sau anh gặp tôi chính là ở trên bàn giải phẫu đó, tin không?”

Khúc nhạc đệm trôi qua, bộ ba tiếp tục thảo luận về món quà cho Mộc Thập.

Sau đó, đề nghị quà tặng của hai người đều bị Nguyễn Ngôn Hi trực tiếp từ chối, không có ý tưởng gì mới.

Sau khi Tần Lỗi không nói nên lời, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, “Không có ý tưởng gì mới? Vậy cậu moi tim ra bày trước mặt cô ấy, như vậy đủ sáng tạo rồi.”

Nghe được trái tim, Nguyễn Ngôn Hi đột nhiên nghĩ đến món quà sinh nhật hàng năm của Mộc Thập như đã định, sắc mặt có chút u ám, hạ mắt xuống, giống như đang suy nghĩ.

Tần Lỗi phát hiện Nguyễn Ngôn Hi nghe lời mình nói xong thì sắc mặt thay đổi, có chút lo lắng, “Này, không lẽ cậu định làm thật sao?”

“Làm sao có thể?”

Nguyễn Ngôn Hi thản nhiên trả lời.

Cuối cùng, anh nghe theo gợi ý của Hình Tĩnh, làm một chiếc bánh nhỏ cho Mộc Thập, Nguyễn Ngôn Hi làm chiếc bánh hạt dẻ, hương vị yêu thích của Mộc Thập.

Sau đó, Tần Lỗi và Hình Tĩnh cũng mua quà cho Mộc Thập, mua một ít đồ ăn và nước uống, ba người lái xe trở về nhà.

Trên đường đi, Nguyễn Ngôn Hi đang suy nghĩ về món quà bí mật và đẫm máu hằng năm, sự khó chịu mơ hồ trong lòng cuối cùng cũng được xác nhận khi anh nhìn thấy xe cảnh sát ở cửa.

Tần Lỗi và Hình Tĩnh nhìn thấy cũng giật mình: “Này, Nguyễn Ngôn Hi, sao lại có xe cảnh sát trước cửa nhà cậu!”

“Không lẽ là bị trộm.”

Khi Tần Lỗi dừng xe, Nguyễn Ngôn Hi mở cửa bước xuống xe, thậm chí còn không lấy bánh, lao thẳng về phía cửa, phát hiện cửa nhà mình đang mở, có cảnh sát ra vào.

Trái tim Nguyễn Ngôn Hi thắt lại, đột nhiên cảm thấy khó thở.