Nguyễn Ngôn Hi trở lại nằm trên ghế sofa, “Phòng thứ nhất bên trái trên lầu hai là của cô.”
“Được.”
Mộc Thập không từ chối.
Anh thoải mái rúc vào ghế sofa dặn dò Mộc Thập: “Vậy bây giờ cô đi siêu thị mua đồ nấu ăn đi.”
“Siêu thị ở đâu?”
Nguyễn Ngôn Hi nhíu mày, “Cô đi xe buýt đến đây không lẽ không đi ngang qua siêu thị sao?”
Mộc Thập nhớ lại đúng là có một siêu thị, nhưng, “Tôi không biết nó ở đâu.”
“Đi ra ngoài rẽ trái, đi đến ngã tư thứ hai rẽ trái, đi 100 mét, rẽ phải, khi nhìn thấy một ngân hàng thì rẽ trái, sau đó đi thẳng là có thể nhìn thấy siêu thị.”
Mộc Thập: “Tôi nghĩ anh không bao giờ ra khỏi nhà.”
“Đúng là tôi hiếm khi ra ngoài, nhưng việc tôi không ra khỏi nhà với việc tôi biết siêu thị ở đâu thì đâu có liên quan gì đến nhau, tôi biết chỉ chứng minh được chuyện tôi không mù đường thôi.”
Câu cuối cùng rõ ràng mang theo giọng điệu khinh thường.
Cuối cùng, Nguyễn Ngôn Hi vẫn đưa cô đến siêu thị, bởi vì anh muốn đi cửa hàng gia dụng gần siêu thị để mua gối.
Mộc Thập đeo găng tay vào, đi theo Nguyễn Ngôn Hi ra ngoài.
Nguyễn Ngôn Hi nhìn cách ăn mặc của cô, có chút chán ghét nói: “Sao cô ăn mặc như cái bánh ú vậy?”
Mộc Thập quấn chặt quần áo quanh người, “Tôi chỉ không muốn bị bệnh.”
Nguyễn Ngôn Hi không khách sáo nói nói: “Ừm, nếu cô bị bệnh, tôi nhất định sẽ ném cô ra ngoài.”
“Ồ.”
Mộc Thập trả lời.
Sau một lúc lâu, Nguyễn Ngôn Hi đột nhiên lên tiếng: “Tôi phát hiện cô đúng là người giống như tên, không chỉ giống cái bánh ú nà còn giống cây gỗ.”
“Ừm, anh thì hoàn toàn ngược lại.”
Nguyễn Ngôn Hi lập tức phản ứng lại, dừng lại nhìn cô, “Ý cô là tôi nhiều chuyện sao?”
Mộc Thập ngẩng đầu nhìn lên: “A, đến siêu thị rồi.”
Nguyễn Ngôn Hi không nói thêm gì nữa, đứng tại chỗ nhìn bóng lưng cô, đi theo cô đi vào.
Mộc Thập đẩy xe đẩy, đi bên cạnh Nguyễn Ngôn Hi, hai người đi đến khu vực bán thịt, Nguyễn Ngôn Hi quay đầu hỏi: “Cô biết làm món gì?”
Mộc Thập ngước mắt lên nhìn trần nhà, sau đó nói: “Trứng luộc, trứng hấp, trứng chần nước sôi, cơm chiên trứng, trứng chiên cà chua, canh cà chua trứng.”
Nguyễn Ngôn Hi mím môi, “Có món nào không liên quan đến trứng không?”
“Mì. “
“Hừ.”
Anh chế nhạo, “Và đặt một quả trứng chần nước sôi lên trên?”
“Ừ”
“Vậy chúng ta đến đây để mua vài thùng trứng sao?”
Mộc Thập ngẩng đầu nhìn anh: “Anh cũng có nấu ăn mà.”
Nguyễn Ngôn Hi có hứng thú, dừng lại hỏi cô: “Ồ, sao cô nhìn ra được?”
“Trong bếp, anh thuận tay trái, mọi thứ trong bếp được đặt theo thói quen của anh, còn cô Nguyên thuận tay phải, vì vậy đồ ăn đều là do anh làm.”
Nguyễn Ngôn Hi hơi nheo mắt lại, trên mặt nở nụ cười, “Tôi thấy cô thú vị hơn dáng vẻ bên ngoài.”
“Ồ.”
Mộc Thập vẫn không có phản ứng.
Mua đồ ăn xong, hai người đi ra khỏi siêu thị, Nguyễn Ngôn Hi đi phía trước, hai tay đút trong túi áo khoác, Mộc Thập đi phía sau cầm hai cái túi.
Thỉnh thoảng, người qua đường nhìn họ, sau vài lần, Mộc Thập hỏi: “Anh Nguyễn, anh có cảm thấy họ đang nhìn chúng ta không?”
“Đúng vậy, nhưng họ đang nhìn tôi, không phải chúng ta.”
Nhìn anh ta? Bởi vì anh ta kỳ lạ sao?
Nguyễn Ngôn Hi nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ của Mộc Thập, lập tức nói: “Vứt bỏ tất cả suy nghĩ hiện tại của cô ra khỏi đầu đi.”
Cô liếc nhìn chiếc túi trong tay, có lẽ vì anh ta là một người đàn ông mà không xách đồ, lại để cô xách đồ.
Khi đến một cửa hàng gia dụng gần đó, Nguyễn Ngôn Hi đi thẳng đến khu vực chăn ga gối đệm, chọn một chiếc giường, trực tiếp nằm xuống.
Mộc Thập khó hiểu, “Anh muốn mua giường sao?”
Nguyễn Ngôn Hi không trả lời, lại dặn cô: “Qua đó lấy vài cái gối.”
Mộc Thập lấy vài cái gối trong tay rồi đặt lên giường, “Tại sao anh lại nằm trên giường khi chọn gối?”
“Vì gối được sử dụng trên giường nên tôi đang mô phỏng trạng thái giấc ngủ của mình để có thể chọn được chiếc gối phù hợp nhất. Cái này không được.”
Nguyễn Ngôn Hi ném cái gối mà anh không hài lòng lại cho Mộc Thập.
“Cái này cũng không được, cái này không thoải mái, cái này quá ngắn.”
Nguyễn Ngôn Hi lần lượt ôm lấy gối, thử cảm nhận, một lúc sau, anh ném hết gối mà Mộc Thập mang đến cho Mộc Thập, “Đổi mấy cái khác.”
Mộc Thập cất lại những chiếc gối đó rồi ôm thêm vài cái nữa.
Kết quả là, Nguyễn Ngôn Hi vẫn không hài lòng.
Mộc Thập ngồi xuống mép giường, “Anh Nguyễn, anh có thể nói cho tôi biết anh có yêu cầu gì đối với gối không? Ví dụ như kiểu dáng, kích thước.”
Nguyễn Ngôn Hi nằm sang một bên, nhìn cô một hồi, đột nhiên vươn tay mời cô, “Nằm xuống.”
“?”
Nguyễn Ngôn Hi nghiêm túc nói: “Tôi thử xem kích thước của cô thế nào?”
“À.”
Mộc Thập nằm xuống bên cạnh anh, giây tiếp theo, Nguyễn Ngôn Hi duỗi tay ra nắm lấy vai cô, ôm cô vào lòng.
Khuôn mặt Mộc Thập áp vào quần áo anh, chóp mũi có mùi thơm thoang thoảng, áo len cọ xát vào mũi cô, hơi ngứa.
Đầu Nguyễn Ngôn Hi tựa vào đầu cô, ôm cô chặt hơn, sau đó hai chân anh đặt lên người cô.
“…”
Mộc Thập nghe thấy có người nói chuyện xung quanh, mặc dù không nhìn thấy, nhưng cô biết là có người đang nhìn hành động kỳ lạ của bọn họ.
Xem ra nhân viên không thể nhìn được nữa nên đi tới nói: “Khụ khụ, chào quý khách, xin hỏi có thể giúp được gì cho hai vị không ạ?”
Lúc này, Nguyễn Ngôn Hi mới buông Mộc Thập ra, dùng tay chống đầu, nói với nhân viên: “Giúp tôi tìm một cái gối cùng cỡ với cô ấy.”
“160 cm”
Mộc Thập báo cáo chiều cao của mình.
“Thật ngại quá, chúng tôi không có gối ôm lớn như vậy.”
Anh ta suy nghĩ một lát, sau đó đề nghị: “Thật ra anh có thể ôm bạn gái mình ngủ.”
“Cô ấy không phải bạn gái tôi. “
“…”
Vậy hai người lại thân mật như vậy làm gì! Nội tâm của nhân viên muốn gào thét.
Cuối cùng, tôi quyết định làm một cái gối theo yêu cầu
Đi ra khỏi cửa hàng gia dụng, Mộc Thập hỏi: “Anh Nguyễn, cái gối ôm cũ của anh đâu?”
Nói đến chiếc gối cũ, giọng điệu của Nguyễn Ngôn Hi đầy oán hận, anh tức giận nói với khuôn mặt tối sầm: “Bị Nguyên Tình ném vào máy giặt, sau đó nó xuất hiện trên giường tôi với bộ dạng méo mó. Phải biết nó đã ở trên giường tôi hơn bốn năm rồi mà chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì.”
Mộc Thập hiểu được trọng điểm trong lời nói của anh, “Cho nên bốn năm nay anh không hề giặt nó.”
Nguyễn Ngôn Hi ngắt lời cô: “Đó không phải là trọng điểm.”
“Thật ra anh có thể đem nó đi phơi nắng.”
Nguyễn Ngôn Hi chán ghét nói: “Để sau đó tôi ôm một cái gối có mùi đồ nướng à.”
“Thật ra, không phải là mùi đồ nướng, tôi thích mùi của vi sinh vật chết trộn lẫn với mùi ôzôn.”
“Lời giải thích của cô vẫn không khiến tôi thấy mùi vị đó dễ chịu hơn.”
Mộc Thập dừng lại hai giây, sau đó nói: “Anh Nguyễn, đó là mùi của mặt trời.”
“Đã như vậy, sau này nhiệm vụ phơi gối ôm sẽ giao cho cô.”
Hai người trở lại căn nhà lớn, Mộc Thập cất đồ anh mua vào bếp, để ở đó cho Nguyễn Ngôn Hi, tranh thủ lúc anh nấu ăn đi dạo quanh nhà.
Vừa đi lên lầu hai, Mộc Thập nhìn thấy cả một bên giá sách, mỗi một bên đều chất đầy sách, Mộc Thập đứng trước giá sách nhìn một lúc.
Có tất cả các loại sách, Mộc Thập cũng thấy các sách nói về những điều mà phụ nữ mang thay phải chú ý và sách chăm sóc trẻ sơ sinh.
Trong khoảng một giờ, Nguyễn Ngôn Hi đã làm xong bữa trưa.
Mộc Thập ngồi vào bàn ăn, nhưng không nhìn thấy bát đĩa và đũa của mình, cô đứng dậy đi vào phòng bếp lấy, nhưng Nguyễn Ngôn Hi lại nói: “Cuốn sách thứ năm ở hàng thứ năm, ngăn thứ năm trên giá sách là gì?”
Mộc Thập dường như nhớ lại, sau đó nói: “Chân Dung Tâm Lý Học Tội Phạm.”
Nguyễn Ngôn Hi nghe vậy thì hơi hạ mắt xuống, “Bát đĩa và đũa đều ở trên bàn bếp.”
Mộc Thập không đi lấy ngay, mà hỏi anh: “Nếu không trả lời đúng, hoặc là không nhìn giá sách, thì không thể ăn trưa sao?”
“Đương nhiên.”
“Vậy cuốn sách thứ hai ở ô thứ bảy ở hàng thứ hai là gì?”
Nguyễn Ngôn Hi gần như cũng không ngờ, “Mở Đầu Tử Vong.”
Mộc Thập lấy bát đĩa và đũa từ trong phòng bếp ra, ngồi vào chỗ ngồi, cho một miếng rau vào miệng.
Nguyễn Ngôn Hi ngước mắt lên nhìn cô, “Thế nào?”
“Không tệ.”
Anh khẽ nhíu mày, rõ ràng không hài lòng với câu trả lời của cô, “Chỉ là không tệ thôi sao? Lẽ nào không phải là món ngon nhất cô từng ăn sao?”
Mộc Thập gắp thêm một miếng thịt nữa, “Món ngon nhất là do anh trai tôi nấu.”
Đương nhiên Nguyễn Ngôn Hi biết Mộc Thập chỉ muốn dẫn dắt đề tài này của anh trai mình, cho nên anh cũng thuận theo, “Vậy bây giờ chúng ta nói về anh trai cô, vì sao cô lại cảm thấy anh trai cô chưa chết?”
Mộc Thập nói: “Sau khi cảnh sát tìm thấy thi thể của anh trai tôi, tôi nhận được một lá thư được gửi cho tôi gửi bởi anh trai tôi, một lá thư mật mã.”
“Cho nên chỉ có anh em hai người mới có thể hiểu được bức thư này, cô cũng xác định chắc rằng đó là thư mà anh trai cô gửi.”
Mộc Thập gật đầu, sau đó nói: “Nhưng lá thư này đã được mở ra trước khi đến tay tôi.”
Nguyễn Ngôn Hi cầm đũa, nhẹ nhàng gõ lên chén, “Còn có người muốn biết tung tích của anh cô, nhưng họ phát hiện không hiểu được bức thư cho nên vẫn đưa thư của anh cô đến cho cô, bởi vì giả sử cô có thể hiểu được bức thư đó thì họ muốn thông qua cô để tìm được anh cô.”
“Nhưng bức thư không nói cho tôi biết anh ấy đang ở đâu, anh ấy chỉ nói rằng anh ấy đang tìm kiếm điều gì đó, còn lại thì tôi không biết gì cả.”
Nguyễn Ngôn Hi nghe vậy thì im lặng hai giây, dựa lưng vào ghế, “Vậy bây giờ tôi đang ở trong tình trạng bị theo dõi, giống như cô.”
“Ừm.”
Mộc Thập không phủ nhận.
“Cô không đưa bức thư đó cho cảnh sát à.”
“Không.”
“Tìm tôi là vì để họ nghĩ cô cũng không biết tung tích của anh cô, nhưng thật ra họ có thể bắt cô để khiến anh cô xuất hiện.”
“Họ không có lý do gì để bắt tôi.”
Nguyễn Ngôn Hi mỉm cười, lập tức hiểu rõ, chắc chắn nói: “Anh trai cô là cảnh sát. Vì vậy, cô chọn đến chỗ tôi vì không muốn vô duyên vô cớ bị mất tích.”
“Anh Nguyễn, anh cảm thấy tôi sẽ bị bắt sao?”
Nguyễn Ngôn Hi nhìn ánh mắt Mộc Thập, sau đó cong khóe miệng, “Trợ lý của tôi làm sao có thể bị bắt.”
Khoảnh khắc tiếp theo, anh ngáp, đứng dậy đi lên cầu thang, “Được rồi, tôi đi ngủ trưa, dọn dẹp chỗ này đi”
Mộc Thập nhìn bóng lưng Nguyễn Ngôn Hi, khẽ thở ra, đây là vụ cược của cô, vụ cược lớn nhất trong cuộc đời cô từ trước đến nay.
Sau khi cất bát đĩa và đũa đi, Mộc Thập đi lên lầu hai, lại đi đến giá sách, cô liếc nhìn quyển thứ năm ở hàng thứ năm của ô thứ năm, đó là “Chân Dung Tâm Lý Học Tội Phạm”, nhưng Mộc Thập biết vừa rồi quyển sách đó không được đặt ở đây.