Lương Hạ và Quý Trạch Tuấn chọn ví trí hàng thứ 3, mặc dù hơi chéo nhưng phòng học rộng cũng dễ nhìn thấy.
Cô giáo Sử từ bục giảng đi xuống, cưới khánh khách đứng trước mặt Quý Trạch Tuấn và Lương Hạ “Sao giáo sư Quý hôm nay lại đi học cùng tiểu Lương?”
Lương Hạ đỏ bừng cả mặt, đang nhức đầu không biết trả lời cô Sử thế nào thì Quý Trạch Tuấn đã lịch sự lên tiếng “Nghe các thầy cô khác nói cô giáo sử dạy rất hay, tôi tới học hỏi kinh nghiệm”
Mấy bạn học xung quanh cũng nghe rõ ràng, mọi người vốn tưởng giáo sư Quý sẽ nói là lấy lòng vợ một chút, nhưng lại xảo quyệt đùa giỡn cô Sử.
Ngay cả Lương Hạ cũng hơi thất vọng, cô Sử này dường như vẫn luôn nhìn cô không vừa mắt, thường gọi cô trả lời câu hỏi, vốn trông chờ Quý Trạch Tuấn sẽ trêu tức cô ta.
“Thầy Quý thật biết nói đùa, giờ của thầy mới là xuất sắc nhất,ha ha ha ha...” Cô giảo Sử cười như ăn được mật ong.
“Cô Sử là tiền bối của tôi, lúc học nghiên cứu đã nghe giảng qua, rất nhiều cảm xúc” Quý Trạch Tuấn ra vẻ dễ tính, nhưng kẻ ngu cũng biết anh đang cường điệu tuổi tác của cô Sử, đã là gái ế 30 rồi.
Lương Hạ thiếu chút thì nghẹn đến nội thương, chỉ thấy cô Sử cười xấu hồ, không được tự nhiên trở về bục giảng chuẩn bị dạy, cô ấy tất nhiên phải có học vị tiến sĩ, phải có một công việc tốt,nhưng vẫn không thể tìm được một lang quân như ý.
Thật ra thì điều kiện của cô Sử không kém, tuy nhan sắc trung bình, nhưng năm xưa vẫn có người theo đuổi, đáng tiếc yêu cầu của cô quá cao, lại tương đối bắt bẻ, hai năm gần đây cũng không có ai lọt vào mắt, cho đến khi Quý Trạch Tuấn đến đại học O, mặc dù tuổi tác hơi chênh lệch, cô vẫn bị anh hấp dẫn, trước còn có một cô giáo định giật dây cho bọn họ, đáng tiếc truyền thông lại đưa tin Quý Trạch Tuấn và Lương Hạ thầy giáo yêu học sinh, trong phòng làm việc cũng không ai nhắc lại chuyện đó nữa.
“Miệng lưỡi anh thật độc ác” Lương Hạ che miệng vui vẻ nói.
Quý Trạch Tuấn không hề nói chuyện mà đang viết ra giấy “Ai bảo cô ta mơ ước chồng người khác”
Lương Hạ đỏ mặt thu giấy vào, Chu Hàn định nhìn lén xem Quý Trạch Tuấn viết gì cũng không được như ý.
Cả giờ cô Sử đều nhìn về phía bên kia phòng học, chỉ sợ nhìn thẳng vào mắt Quý Trạch Tuấn, nhưng mấy lần xoay người đều thấy Quý Trạch Tuấn đang giúp Lương Hạ chép bài.
Lương Hạ rất hưởng thụ, như nữ vương xem xét kỹ ngón tay thon dài của Quý Trạch Tuấn.
“Chép cẩn thận một chút, sai thì xem em trừng trị anh thế nào”
Một câu nói bất thình lình khiến Chu Hàn dựng tóc gáy, xem ra Lương Hạ mang thai xong nuốt sống Quý Trạch Tuấn rồi.
Quý Trạch Tuấn từ từ ngẩng đầu lên cười với Lương Hạ, ý nghĩa nụ cười này thế nào thì chỉ có Lương Hạ biết. Cho dù dùng hết dũng cảm cũng không nhổ nổi răng hổ.
Tan lớp, cô Sử theo thường lệ điểm danh, phàm là cô điểm danh là tất cả học sinh đều đứng lên trả lời, đó là thói quen.
Nhưng lần đầu làm vậy ở đây là có ý gì, lúc đến tên Lương Hạ, Lương Hạ theo phản xạ đứng lên, lại bị cái bàn đụng phải bụng, lập tức vẻ mặt thay đổi, khổ sở ôm bụng. Quý Trạch Tuấn không nói hai lời lập tức ôm Lương Hạ ra khỏi phòng học, cũng không thèm nhìn cô Sử lấy một cái.
Chu Hàn bị sợ đến mức mặt trắng bệch, nhưng lại không dám tùy tiện đuổi theo, đến khi cô Sử phục hồi tinh thần không điểm danh tiếp, vội vội vàng vàng cho tan học, cô mới lập tức lao ra,kéo xe Quý Trạch Tuấn và Lương Hạ.
Sau khi đến bệnh viện, Lương Hạ được bác sĩ đưa đi, Quý Trạch Tuấn mặt ngoài trấn tĩnh, thật ra trong lòng đã sớm rối loạn, anh cũng không biết Lương Hạ bị đụng như thế có nghiêm trọng không, nhưng nhìn thấy vẻ mặt khổ sở của cô, anh còn căng thẳng hơn bất cứ ai.
Chu Hàn nóng lòng làm dấu khẩn cầu, vừa rồi cầm tay Lương Hạ rất lạnh.
Quý Hạng Minh nhận được điện thoại của Quý Trạch Tuấn lập tức lao đến bệnh viện, mặc dù tức giận nhưng ông cũng không trách cứ con trai, bây giờ quan trọng nhất là xem bác sĩ nói tình trạng thế nào, có cần phải đến bệnh viện tư tốt hơn hay không.
Những người khác tạm thời không biết chuyện. Quý Hạng Minh không muốn mọi người chạy vội đến bệnh viện ảnh hưởng tới Lương Hạ.
Rất nhanh, bác sĩ từ phòng cấp cứu đi ra, chủ động đi về phía người thân “Không sao, về nhà cẩn thận một chút là được”
Quý Trạch Tuấn rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, nhưng phát hiện bác sĩ còn chưa có ý định rời khỏi, Quý Hạng Minh cũng phát hiện ra, lập tức hỏi “Bác sĩ còn việc gì nữa không? Chúng tôi có thể vào thăm con bé chưa?”
Bác sĩ đột nhiên bỏ khẩu trang ra, khách khí cười “Tôi là mẹ của Lý Nhân, con tôi rất thích giờ học của thầy, đã từng cho tôi xem ảnh thầy, lần đầu tiên thầy đến bệnh viện tôi đã nhận ra”
Lý Nhân là học sinh môn luật thương mại của Quý Trạch Tuấn,rất tích cực học hỏi, Quý Trạch Tuấn cũng có chút ấn tượng,không ngờ gặp phải mẹ của người ái mộ “Lý Nhân rất ưu tú, cô có thể yên tâm, xin hỏi vợ tôi thế nào?”
“Cô ấy không sao, y tá sẽ đưa cô ấy về phòng bệnh, mọi người có thể vào thăm”
Lúc Quý Trạch Tuấn gặp Lương Hạ, cô đang tươi cười, thoải mái gặm táo, trông rất khoái chí.
“Vừa rồi còn kêu đâu, bây giờ đã vui vẻ thế này?” Chu Hàn không thể tưởng tượng nổi nhìn Lương Hạ.
“Há há he he” Lương Hạ làm vẻ mặt có lỗi “Chỉ đau mấy phút thôi, không cần lo lắng”.
“Không sao thì tốt” Quý Hạng Minh cũng hùa vào cười cười, thật may là ông tỉnh táo không báo lên thủ đô, nếu không vì một việc nhỏ mà làm cả nhà kinh động.
Lần này mặc dù chỉ là sợ bóng sợ gió, nhưng cũng không thể không đề cao cảnh giác, đúng lúc cuối kỳ cũng được nghỉ học rồi,Lương Hạ về nhà họ Quý, ngày nào cũng có bảo mẫu hầu hạ, buổi tối còn có Quý Trạch Tuấn làm thư đồng, hưởng thụ địa vị của thiếu phu nhân.
Diêu Lệ Cầm thấy cháu nội đã sắp bốn tháng trong bụng mẹ rất vui mừng, còn đặc biệt chuẩn bị thực đơn riêng, mỗi ngày tự hầm thuốc bổ cách thủy cho Lương Hạ, thật may là bà vốn thông minh, làm mùi vị cũng không tệ lắm, nếu không dạ dày Lương Hạ đã gặp họa.
Thi cuối kỳ kết thúc thuận lợi, Lương Hạ và Quý Trạch Tuấn đều được nghỉ đông, sẽ không lâu nữa là bước sang năm mới.
Chỉ có điều giáo viên chủ nhiệm của họ muốn chuyển đi nơi khác, cho nên mấy cán bộ lớp bàn nhau làm tiệc chia tay, những sinh viên tỉnh khác có thể vắng mặt, nhưng sinh viên thành phố nhất định phải có mặt, giáo viên chủ nhiệm hai năm qua vô cùng quan tâm đến mọi người, cho nên các bạn sinh viên cũng rất hưởng ứng lời kêu gọi.
Lương Hạ rất có tình cảm với giáo viên chủ nhiệm, dù sao công việc ở tiệm bánh mỳ là giáo viên này giới thiệu, học phí kỳ thứ nhất cũng là giáo viên này đóng thay cô. Cho nên mặc dù Quý Trạch Tuấn không muốn cô đi, nhưng cô vẫn kiên trì muốn đi.
Lần này không ai ép Lương Hạ uống rượu, dĩ nhiên đến lượt ChuHàn, hết ly này đến ly khác... có vẻ đã 3, 4 chai trong bụng. Lương Hạ thương hại nhìn Chu Hàn mặt đỏ bừng, đi đứng loạng choàng, có vẻ sắp ngã đến nơi.
Quả thật, ly cuối cùng Chu Hạ mời Cố Thần, đoán chừng cô uống được nên mới mời Cố Thần, thật may, uống xong cái nằm im ngủ mất, nếu không lại giống vụ Lương Hạ và Cố Thần trước đó thì cô sẽ ói ra.
Chu Hàn ngã, Cố Thần cũng không tốt hơn là mấy, Lương Hạ nhìn chỗ anh không dưới 8 chai say là phải.
Sau khi tan tiệc, Lương Hạ ra khỏi khách sạn định bắt xe về nhà, cả ngày 24 giờ đều đối mặt với người nhà họ Quý, khó có cơ hội tự do nên không để tài xế tới đón.
Chỉ có điều Lương Hạ vừa ngồi vào taxi, Cố Thần đã bám theo cùng ngồi vào, chưa đợi Lương Hạ kịp phản ứng đã đóng cửa bảo tài xế lái đi.
Nhìn vẻ mặt Cố Thần khổ sở, Lương Hạ cũng không nhẫn tâm đẩy cậu ta xuống, bảo tài xế chở cậu về nhà trọ bố mẹ cậu ta, thuận đường cô về thăm ba mẹ, rồi cũng thuận đường về nhà họ Quý.
Tài xế sợ người say rượu sẽ nôn ra xe, nên lái rất nhanh, 10p đã tới rồi.
Cố Thần xuống xe bơ phờ ngồi trên thềm đá ven đường, Lương Hạ lại không tiện kéo anh, đành nhấn chuông cửa để ông bà Cố xuống.
Quanh đây không có quầy sạp gì, Cố Thần không ngừng lẩm bẩm hai chữ “em gái”, Lương Hạ ngây ngẩn cả người, cô nghĩ nguyên nhân trước đây Cố Thần xa lánh cô chính là thế này.
Ông bà Cố nhanh chóng chạy xuống, thấy Lương Hạ có chút kinh ngạc, nhìn con trai cứ gọi “em gái” càng kinh ngạc hơn.
Lương Hạ cảm thấy mất tự nhiên cười cười với ông bà Cố “Chú Cố, dì Cố, Cố Thần uống nhiều quá”
Lúc này ông bà Cố mới lấy lại tinh thận vội vàng đỡ Cố Thần dậy, cõng lên nhà, vì tiếng động tương đối mạnh, Lương Chí mở cửa xem có chuyện gì, không ngờ lại thấy Lương Hạ bên ngoài, Hạ Vân vừa nghe nói đến Lương Hạ cũng đi ra.
Cố Thần vẫn không ngừng gọi “em gái”, hai bên đều lúng túng,Lương Hạ rốt cuộc không nhịn nổi nữa “Có phải nên nói rõ ràng ra không?”
Hạ Vân và ông Cố nhìn nhau 0.1s rồi ngoảnh mặt đi “Trước tiên cõng Cố Thần vào cho nó tỉnh rượu đã”
Lương Chí không thấy Quý Trạch Tuấn tới thì hơi kỳ lạ, Lương Hạ giải thích đại khái một chút rồi chờ Cố Thần tỉnh táo lại.
Vì uống bia nên độ cồn không cao, rửa mặt nước lạnh một chút là hồi phục ý thức, chỉ hơi đau đầu choáng váng một chút.
“Tiểu Thần, sao cháu là gọi Hạ Hạ là em gái?” Hạ Vân mở miệng trước, bà không muốn chuyện mấy chục năm trước lại ảnh hưởng đến tình cảm gia đình hiện tại.
Cố Thần vuốt vuốt chóp mũi, nghĩ một lúc rồi quyết định nói ra, giọng khàn khàn “Lúc tiểu học, cháu nghe thấy cha nói chuyện với dì”
Hạ Vân chẳng còn nhớ rõ nói chuyện khi nào, đi thẳng vào vấn đề “Cháu nghe lầm rồi. Hạ Hạ và cháu không có quan hệ máu mủ gì cả”
Lương Chí lần trước đã biết vợ và cha Cố Thần trước đây là người yêu, cho nên rất chắc chắn Lương Hạ và Cố Thần không có quan hệ huyết thống, nhưng nhất thời không biết nói gì, ngược lại bà Cố lên tiếng.
“Đều là hiểu lầm, ba con và dì Hạ trước kia từng quen nhau nhưng đã chia tay, dì Hạ và ta cùng mang thai, theo thời gian thì đoán là không thể”
Lương Hạ là sau đám cưới của Hạ Vân và Lương Chí hai tháng mới có, dĩ nhiên không thể nào cùng ông Cố có quan hệ gì, chỉ là Cố Thần cũng không chắc chắn sau đó cha và dì Hạ có liên lạc gì không.
“Tôi nhớ ra rồi” Ông Cố đột nhiên nói vào “Lúc ấy tôi uống nhiều quá, nói với cô Hạ là nếu trong nhà không gây áp lực, cô ấy cũng sẽ không xảy thai, Lương Hạ chính là con tôi”
Cố Thần ra sức nghĩ lại cảnh tượng lúc đó, có vẻ như anh thực sự nghe lầm.
Lương Hạ không lên tiếng, nếu cô không biết Quý Trạch Tuấn, cô bây giờ sẽ muốn khóc, nhưng cô đã gặp Quý Trạch Tuấn, bây giờ chỉ cảm thấy đây là số mệnh. Cô còn tưởng rằng chuyện của mẹ và chú Cố là bí mật bà luôn cố ý giấu giếm, chú Cố cũng vậy, không ngờ dì Cố lại biết từ lâu.
“Xin lỗi, Cố Thần không hiểu chuyện, gây phiền nhiễu cho mọi người” Bà Cố áy náy.
“Không sao không sao, đều là hiểu lầm, qua rồi thì thôi, vì chúng ta không giải thích nên tiểu Thần mới hiểu lầm, gọi Hạ Hạ là em gái.” Lương Chí rốt cuộc cũng chen vào.
Trước kia hai nhà cạnh nhau là do duyên số, Hạ Vân đã chịu đựng trong lòng nhiều năm, cuối cùng mượn cớ mua vé số dọn nhà, tưởng không việc gì, không ngờ bây giờ hai nhà lại ngồi đây nghiêm túc thảo luận chuyện cũ, quá điên rồ.
Lúc này Quý Trạch Tuấn gọi điện cho Lương Hạ, trễ thế mà chưa về, bên nhà họ Quý rất lo lắng.
Nghe lời Quý Trạch Tuấn, Lương Hạ đồng ý cho anh đến đón, CốThần nhìn bụng Lương Hạ đã to ta, nhất thời cảm thấy thật đau đầu, chào hỏi xong trở về nhà.
Lương Chí và Hạ Vân cũng biết ý đưa Lương Hạ về.
Về phần giáo sư Quý, đương nhiên là đạp mạnh ga tới đón cô dâu rồi, một đêm không thấy chắc chết mất.