Ngủ Bên Cạnh Giáo Sư

Chương 23: Giáo sư ngủ bên cạnh




Trên bàn còn lại bốn vị người lớn ngơ ngác nhìn nhau, bởi vì biểu hiện vừa rồi của Quý Trạch Tuấn có phần quá khích, mặc dù trong lòng Quý Hạng Mình nở rộ như hoa, nhưng ngoài miệng lại muốn điều chỉnh không khí.

“Trạch Tuấn cũng chỉ nóng lòng, ông thông gia đừng giận”.

Lương Chí chưa bao giờ là người tính toán chi li, “Tôi vui mừng còn không kịp ý chứ, Hạ Hạ được gả cho một người chồng tốt, haha ha ha!”.

“Ăn nhiều tôm một chút!”. Quý Hạng Minh gắp tôm chuyển đến trước mặt Lương Chí, mọi người lại lục đục cầm đũa lên.

Theo thường ngày mà nói, Diêu Lệ Cẩm sẽ phải phát biểu quan điểm đôi câu, nhưng từ nãy đến giờ không hề nói gì, Quý Hạng minh khẽ cau mày, nhỏ giọng quan tâm hỏi: “Bà làm sao vậy?”.

Khoảng năm giây, Diêu Lệ Cẩm mới chậm lại quay mặt lại ngơ ngác nhìn Quý Hạng Minh, “Ông nói tay của Lương Hạ bị thương có thể xuống bếp được hay không?”.

Quý Hạng Minh không trả lời trực tiếp, mà chỉ gắp một miếng tôm lên thổi thổi, bỏ vào trong miệng Diêu Lệ Cẩm.

Hạ Vân ngồi đối diện đúng lúc nhìn thấy một màn này, sửng sốt một lát rồi lại tiếp tục cúi đầu bóc vỏ tôm.

Cửa phòng vệ sinh đang đóng, cho nên bên ngoài xảy ra chuyện gì, Lương Hạ và Quý Trạch Tuấn không biết chút nào, trong không gian chật hẹp nơi đây chỉ có tiếng nước chảy ào ào,

Thật ra lúc mới bị bỏng tương đối đau, nhưng bây giờ nước lạnh xối xuống chỉ còn cảm giác hơi tê tê, Lương Hạ tê dại đến thụ sủng nhược kinh, Quý Trạch Tuấn rất cẩn thận cầm từng ngón tay trái của cô lên, chau mày, so với cô còn lo lắng hơn, Lương Hạ cũng không biết nói cái gì cho phải.

Một lúc sau, Quý Trạch Tuấn vẫn còn đang chăm chỉ xem xét, sau lưng Lương Hạ đã mỏi không thể chịu được, rụt tay trái lại, “Không sao nữa đâu, hết đau rồi”.

“Không được, vẫn còn sưng”. Quý Trạch Tuấn nhẹ nhàng túm tay trái Lương Hạ trở lại, nhưng đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, đứng dậy nhìn Lương Hạ, Lương Hạ cho rằng Quý Trạch Tuấn đã nhận được cảm kích của mình có thể thả cô được rồi, lại không đoán trước được bị anh ôm không chừa một chỗ đặt lên trên bàn trang điểm.

“Này”. Lương Hạ da mặt dầy cũng hoảng hốt, đây chính là nhà hàng nha, có phải phòng đọc sách đâu.

“Đừng lộn xộn”. Quý Trạch Tuấn từ từ chạm vào chỗ bị bỏng kiểm tra phản ứng của Lương Hạ, cho đến khi cảm thấy hoàn hoàn không còn đau nữa mới đóng vòi nước, “Cũng may là chỉ bắn vào,nếu như đổ cả nồi thì bất hạnh”.

“Nồi hải sản vẫn còn rất tốt”. Lương Hạ xấu hổ không dám ngẩng đầu, rốt cuộc bố cũng làm được việc tốt làm cho cô phát hiện ra một mặt dịu dàng của Quý Trạch Tuấn.

Quý Trạch Tuấn hôn ngón tay Lương Hạ một cái mới bế cô xuống,” Cuối cùng cũng không bị sưng”.

Ước chừng vợ chồng son ở trong phòng vệ sinh mười phút, lúc đi ra trên bàn đã trống trơn, chỉ còn thừa lại mấy lá cải trắng nằm trên mâm, bởi vì bọn chúng chỉ là trang trí, là cách ngăn.

“Sao rồi? Nghiêm trọng không?”. Diêu Lệ Cầm là người đầu tiên đi đến nhìn vết thương của Lương hạ.

“Không sao, không sao ạ”. Lương Hạ quơ quơ tay đeo đồng hồ vẫn bình thường, “Trước kia con học nấu ăn cũng hay bị bắn vào”.

Diêu Lệ Cẩm thấy Lương Hạ nguyên lành không sứt mẻ gì, lòng cũng hạ xuống, nhưng nghe đến câu sau nhịn không được vuốt vuốt ngón tay Lương Hạ.

Quý Trạch Tuấn đi đến trước mặt Lương Chí hơi cong nửa người. “Vừa nãy là con quá thất lễ rồi, con xin lỗi”.

“Bố cảm ơn con còn không kịp, Hạ Hạ ở bên cạnh con chúng ta rất yên tâm”. Lương Chí hơi ngượng ngùng, người ở nhà họ Quý được dạydỗ thì đứng hàng đầu rồi

“Vâng ạ”. Quý Trạch Tuấn rất có giáo dục tiếp tục kéo ghế ngồi giúp Lương Hạ, chăm sóc chu toàn.

“Cảm ơn ông bà đã chăm sóc Lương Hạ nhà chúng tôi”. Hạ Vân nâng ly rượu lên, kính tạ Quý Hạng Minh và Diêu Lệ Cẩm. Quả nhiên bà không nhìn nhầm, Quý Trạch Tuấn đúng là người ân cần.

Lương Hạ không có thói quen nhìn bố mẹ ăn nói khách khí như vậy, nhưng kể cả cô có tin hay không, mọi chuyện đã từ từ chuyển biến tốt.

Lương Chí và Hạ Vân tuyên bố ăn quá no, nhất định phải đi bộ về nhà, Quý Hạng Minh cũng không kiên trì ép con trai đưa bọn họ về nữa, đến cửa nhà hàng hải sản thì chia tay.

“Bố mẹ, con có lời muốn nói với Lương Hạ, không về với bố mẹ, bố lái xe về đi”. Cũng không hề nói trước với Quý Hạng Minh muốn đi một mình với Lương Hạ, Diêu Lệ Cẩm cũng không làm khó nữa,dù sao tay Lương Hạ không bị thương khiến bà rất vui mừng,

Lương Hạ còn chưa kịp trì hoãn đã bị Quý Trạch Tuấn lôi đi.

Đi ngang qua cửa hàng bách hóa tổng hợp, tàu siêu tốc, đu quay ngựa gỗ, một loạt trò chơi dành cho các cặp tình nhân đều có ở đây. Lương Hạ bắt đầu nóng vội, ngựa gỗ này để làm gì? Chơi cưỡi ngựa sao?

“Đến rồi”. Quý Trạch Tuấn dừng lại ở cửa hàng dụng cụ nhạc tên là “Đại Hắc”.

“Muộn như thế này vẫn chưa đóng cửa à”. Phản ứng đầu tiên của Lương Hạ là quan sát phong cảnh.

“Tôi bảo bạn của tôi đóng cửa tối nay, không nhìn thấy thông báo ngừng kinh doanh à?”. Quý Trạch Tuấn rất vui mừng, Lương Hạ còn có thể biết cửa hàng bán dụng cụ nhạc đóng cửa từ rất sớm.

“Tôi chỉ biết thổi sáo dọc, nhưng mà quên rồi”. Lương Hạ kinh ngạc nhìn chằm chằm Quý Trạch Tuấn, cũng không biết phải mất bao nhiêu tiền bạc.

Quý Trạch Tuấn hơi cau mày, trong đầu Lương Hạ nghĩ gì anh mãi mãi cũng chỉ là yếu tố phụ, lười nói nhảm, trực tiếp kéo vào.

“Cuối cùng cũng đến!”. Ông chủ đang chiều chỉnh dây đàn ghi-ta,nhìn thấy Quý Trạch Tuấn đi vào liền cười thành tiếng, phản ứng đầu tiên của Lương Hạ chính là nụ cười của người làm nhạc giống như ánh mặt trời.

“Để cho cậu phải chờ lâu rồi, đây là bạn gái của tớ tên Lương Hạ”. Quý Trạch Tuấn sử dụng ánh mắt ý bảo Lương Hạ hãy ngoan ngoãn, sau đó bắt tay với người anh em, “Đây là Đại Hắc anh em tốt nhất của anh, bây giờ là chủ chỗ này”.

“Khẩu vị có nhiều thay đổi đấy nha ha ha”. Đại Hắc nhìn về phía Quý Trạch Tuấn hai cái lông mày cùng chạm lại một chỗ, “Rất đẹp!”.

“Cảm ơn!”. Lương Hạ lại lầm bầm câu: “Không phải là rất đen nha”.

“Xem hợp âm này có được không, đúng như sở thích cậu hay chọn”. Trên tay Đại Hắc cầm ghi ta đưa cho Quý Trạch Tuấn, đứng dậy ý bảo Quý Trạch Tuấn ngồi xuống thử.

Quý Trạch Tuấn gẩy mấy hợp âm sau đó gật đầu một cái, “OK!”.

“Vậy tớ đi trước, tạm biệt cậu”. Đại Hắc vỗ vỗ bả vai Quý Trạch Tuấn, rồi cười xấu xa một cái với Lương hạ rồi mới đi lên tầng.

Lương Hạ mới vừa đưa mắt nhìn Đại Hắc rời đi, bên tai liền vang lên giọng hát của Quý Trạch Tuấn.

“ welly­oudone­done­me­andy­ou­bet­ter­feltit

Itried­to­bechill­bu­ty­ouso­hot­tha­tImelt­ed

Ifell­right­throughthe­crack­san­dI’mtry­ing­to­get­back

be­fore­the­cooldonerunoutI’ll­be­givin­git­mybestest

and­noth­ing’sgonnastop­me­but­di­vinein­ter­ven­tion

Ireck­onit’sagain­my­turn­towin­some­or­learn­some

Iwon’the­si­tatenomore,nomore,

it­can­not­wait,I’my­ours...”

Ai muốn nghe thì ấn vào lin k: h t t p://www.youtu be/wat ch?v=BrdN M_8PFeA. Manơcanh rất thích bài này

Ba phút đồng hồ Lương Hạ ở đây, đầu óc Lương Hạ trống rỗng,cùng với động tác bốp bốp là vẻ mặt ngu ngốc.

“Này”. Quý Trạch Tuấn hát xong phát hiện Lương Hạ không có phản ứng liền vẫy vẫy tay trước mặt cô, cuống cuồng gọi hồn cô trở về.

“Anh dọa ai chứ, còn bày đặt hát như người ta”. Hô hấp Lương Hạ rối loạn, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh, dùng thanh âm quãng tám “giễu cợt” Quý Trạch Tuấn. Thật ra thì cô nghe rõ mấy từ đơn ngắt quãng, nhưng ấn tượng khắc sau chỉ đúng một câu cuối cùng Im your.

Quý Trạch Tuấn đặt cây đàn guitar lên trên quầy, đứng dậy đi tới trước mặt Lương hạ, đột nhiên vươn tay tháo dây buộc tóc của cô,thưởng thức mái tóc đen đẹp mộc mạc, mượt mà chảy xuống.

Đợi đến khi nó hoàn hoàn nằm ở phía sau lưng Lương hạ, Quý Trạch Tuấn mới cầm một túm lên vuốt vuốt, “Đêm hôm ấy., tôi muốn mời cô uống rượu vì nhìn thấy mái tóc ở sau lưng”.

“Anh định, nói gì?”. Lương Hạ bắt đầu nói ấp a ấp úng, mỗi lần Quý Trạch Tuấn nói nhưng câu như thế này cô đều không biết phải làm sao, nhưng bản thân hình như càng ngày càng thích cảm giác này.

“Tôi muốn hát một bài cho nó nghe” Quý Trạch Tuấn hơi nhếch khóe miệng lên, thuận tay ôm Lương Hạ vào trong ngực, không chút kiêng kị vuốt mái tóc dài của cô.

“Tôi còn tưởng anh tự viết bài hát đấy cơ”. Lương Hạ không mạnh miệng cũng không thoải mái, Quý Trạch Tuấn chết tiệt, rõ ràng muốn hát cho cô nghe, nói cái gì “nó”. “nó”, chỉ thích mùi dầu gội của cô thôi à.

“Chờ cô làm việc quan trọng cống hiến xuất sắc cho gia đình chúng mình rồi tôi sẽ viết”. Quý Trạch Tuấn cúi đầu nói những lời mập mờ này bên tai Lương Hạ, đồng thời không để ai phát hiện lấy một vật từ trong túi ra, đây mới là chủ đề chính của ngày hôm nay.

Trên đầu ngón áp út tay trái truyền đến xúc cảm lạnh như băng, từ từ thấm vào ngón tay, Lương Hạ phản xạ có điều kiện “A” một tiếng, cố gằng chui từ trong ngực Quý Trạch Tuấn ngẩng đầu thăm dò đến tột cùng là cái gì.

Nhưng Quý Trạch Tuấn không dễ dàng để cho cô giãy ra, bàn tay trái giữ đầu cô, tay phải vuốt ve ngón tay của cô.

Giọng trầm thấp từ trên đỉnh đầu truyền đến, “Cũng may là em không bị bỏng, sưng lên thì không đeo được rồi”.

Lỗ mũi Lương Hạ trong nháy mắt cay cay, kìm nén nước mắt không được tràn ra hốc mắt, nhưng không muốn giống như lần trước rơi trên người anh cả một vốc nước mắt nước mũi vì vậy liều mạng nhẫn nại.

Đúng rồi, áo khoác đâu?!

“Áo khoác của anh đâu?”. Lương Hạ hít xụt một hơi vào lỗ mũi, cố ngẩng đầu nhìn Quý Trạch Tuấn. “Hình như rơi ở nhà hàng rồi”.

Tiết tấu có cái gì đó không đúng, không phải nên giống như bạch tuộc mãnh liệt ôm lấy anh sao? Quý Trạch Tuấn buồn bực hừ một tiếng “Đấy là cái áo Ngụy Linh tặng trước khi lên tòa, vốn là định hôm nay vứt đi”.

“Cô ấy tặng anh tận 1200 đó nha?”. Một khi có đề tài mới Lương Hạ bắt đầu thao thao bất tuyệt, Quý Trạch Tuấn thật vất vả mới tạo ra bầu không khí.

“Đúng thế, lúc ấy cô ta muốn lôi kéo anh để nói chuyện, áo khoác chỉ là thủ đoạn”. Quý Trạch Tuấn đã thoáng có chút không vui, một là Lương Hạ hoàn toàn không để ý đến trước nhẫn kim cương, hai là nhớ đến bộ âu phục giá rẻ Ngụy Linh dùng để giả dối với anh,nếu như không phải có lần mẹ vô tình nhìn thấy, sau đó trách anh không biết thưởng thức, thậm chí anh còn quên chưa xem qua bảng giá.

“Phải không đấy anh chàng đẹp trai, lúc em lấy nó ra làm chăn cũng cảm thấy có điều khác lạ”. Lương Hạ cứng rắn ép nước mắt trở về. nhưng thật ra đổi đề tài để cô rút nước mắt của mình về,rất nhanh nhớ đến Quý Trạch Tuấn làm cho mình vui mừng, “Lúc chúng mình kết hôn không phải đã trao nhẫn rồi sao?”.

Coi như là có chút lương tâm, Quý Trạch Tuấn đè lại lửa giận thiếu chút nữa bốc lên, “Đấy là cái ông nội chuẩn bị, không phải là cái anh chọn cho em”.

Lương Hạ nâng tay trái của mình lên, nín thở nhìn cẩn thận, chiếc nhẫn lúc kết hôn kia cô chỉ đeo một lần rồi để vào trong ngăn kéo,cũng không nói được là vì sao.

“Đầu ngón tay của người nào đó không nhỏ gì cả!”. Đến lượt Quý Trạch Tuấn “giễu cợt” Lương Hạ rồi.

“Anh lo em nhỏ hay thô thì làm gì hả, tự mình đa tình đi mua nhẫn tặng người ta”. Lương Hạ quyết định không cảm động, khoa trương giơ tay về phía ánh đèn, “Ê hình như là một cara”.

“Chờ em vì Quý Gia làm được việc lớn cống hiến xuất sắc thì đổi sang nhẫn 2 cara”. Quý Trạch Tuấn xoay người cầm chiếc đàn đánh một bản nhạc quen thuộc, thời còn là học sinh.

Mặc dù Lương Hạ không hề lên tiếng, nhưng trái tim của cô đã nghiêng ngả, thì ra Quý Trạch Tuấn lo cô bị bỏng như vậy là vì muốn mua nhẫn tặng cô.