Ngọt Tựa Như Đường

Chương 74: Phiền phức




Cả lớp cười ầm lên, ngay cả đội bóng rổ bên kia cũng vậy, Dương vừa hay chạy đúng đến tấm lưới ngăn cách hai sân, thấy Long đang che miệng cười nhạo, cậu còn bắt gặp cả mấy gương mặt quen thuộc đánh nhau với cậu hôm bữa nữa.

Hóa ra đám này đều học ở lớp 12D2.

Cậu tức khí kéo khẩu trang lên che kín mặt, sau đó giơ ngón giữa lên với đám kia.

Long không vì vậy mà tức giận, gã chạy lại ghế chờ, moi từ túi áo khoác ra thứ gì đó rồi ném về phía Dương.

"Cho mày này."

Dương theo phản xạ xòe tay ra bắt lấy, lúc mở lòng bàn tay ra thì thấy một cái kẹo mút vị chanh, cậu nhướng mày lên dò hỏi, lại thấy gã cười toe toét.

"Ăn đi."

Đúng lúc này, Phong từ đằng sau vươn tay ra đập rớt cây kẹo. Dương vội vàng quờ tay bắt lại, cậu quay lại nghi ngờ nhìn hắn.

"Sao vậy?"

Phong nghiến răng nghiến lợi. "Cậu dám ăn cái kẹo đấy thì chết với tôi."

Dương ngơ ngác không hiểu hắn lại dở chứng gì, Phong mặc kệ cậu tăng tốc vượt lên trước, cậu đành phải chạy theo.

"Ê, ê, cậu làm sao vậy? Kẹo này thì sao không được ăn?"

Phong hiển nhiên không cho cậu câu trả lời.

Mãi đến lúc vào lớp, Phong vẫn bày ra cái mặt thối bí xị, Dương làm sao dám ăn kẹo, bèn ném lên trên cho Hoàng Anh, lúc cậu ta bóc kẹo ra ngậm vào miệng, cậu mới hơi hơi hiểu ra.

Có phải Phong đang ghen?

Cái người này thật là, ghen vớ ghen vẩn, đáng yêu quá đi mất. Dương lén lút thò một tay luồn vào lưng Phong gãi nhẹ, còn dư lại tay kia lấy bài tập ra làm.

Bàn tay mang theo một chút hơi lạnh vừa đủ xoa dịu tâm tình Phong, hắn không tiếng động bắt lấy tay Dương, sau đó mười ngón đan chặt.

Hết giờ ra chơi, trong lớp vẫn ồn ào như thường lệ, đám con gái đang chuyền tay nhau một cuốn truyện tranh khá hot, Dương cắm đầu cắm cổ vào gạch gạch xóa xóa, cậu muốn làm xong ba bài bị phạt trước giờ ăn cơm, thế nhưng dùng một tay quá bất tiện, cậu không thể ngoáy mà phải viết chậm từng từ một.

Đến lúc thầy Hưng tiến vào lớp, cả hai hiểu ý, nhanh chóng thả tay nhau ra.

Ngày hôm nay thầy Hưng mặc áo sơ mi trắng kết hợp với áo ghi lê xám trông đứng đắn hơn hẳn mọi ngày, ông dùng cây thước quen thuộc gõ lên bảng.

"Chuẩn bị kiểm tra mười lăm phút, cả lớp lấy giấy ra."

Nhất thời tiếng than vãn bay rầm trời.

"Thầy ơi, vừa mới kiểm tra hôm bữa mà..." Một bạn kêu gào thảm thiết. "Sao lại kiểm tra nữa rồi?"

Thầy Hưng chủ nhiệm không quan tâm, ông để cặp lên bàn, lấy phấn ra thản nhiên chép đề, chép xong ông nhìn đồng hồ.

"Nhanh lên, các em chỉ có mười lăm phút thôi, ai làm không xong ráng chịu."

Cả lớp nhao nhao lên, tiếng rì rầm bàn luận, tiếng hỏi bài liên tục phát ra từ đám học sinh bên dưới, thầy Hưng thấy vậy gõ mạnh thước lên bàn giáo viên, hùng hổ quát lớn.

"Các cô các cậu làm bài kiểm tra bằng tay hay bằng miệng mà ồn ào như cái chợ vỡ vậy? Có muốn lên đây ngồi cùng tôi không?"

Cả lớp nghe vậy liền im bặt.

Dương loay hoay chép đề, chữ cậu rất xấu, viết nắn nót được vài dòng lại bắt đầu ngoáy tít mù.

Phong chép đề xong chống bút xuống nhìn, sau đó nhắc nhở.

"Viết chậm thôi, làm bài cẩn thận vào."

Dương biết Phong sẽ không nhắc bài hay dung túng cho mình, sau khi chép xong đề cũng thực sự viết chậm lại.

Nhờ có Phong kèm cặp suốt mấy tuần, với môn Toán cậu cũng không kém lắm, bây giờ những dạng bài số học cơ bản đều làm được hết. Nhưng còn hình học thì khác, cậu dường như có thù với môn này, mấy cái định lý với chứng minh nghe đã thấy đau đầu, gần như cứ gặp là cậu lại mất điểm.

Kiểm tra mười lăm phút hôm nay vừa vặn có một bài Đại số và một bài Hình học không gian.

Bài Đại số khá đơn giản, chỉ cần thay công thức vào là ra, Dương làm một tẹo là xong, còn bài Hình học, cậu cắn răng mãi mới vẽ xong cái hình, nhìn sang thấy Phong đã làm xong rồi, đang ngồi chống tay nhìn lên bảng.

Dương cắn bút mãi chẳng nghĩ ra cách giải, không còn cách nào khác bèn huých hắn.

"Ê."

Phong liếc sơ qua bài của cậu, vốn dĩ hắn không định nhắc, nhưng mà nghĩ thế nào vẫn mềm lòng, bèn nói nhỏ.

"Tìm giao điểm A và B của d1, d2 và mặt phẳng P."

Dương như được khai sáng, nhìn cái hình cũng dễ hiểu đi vài lần, vội vàng cúi xuống làm bài.

Thế nhưng đến lúc thầy giáo hô thu bài, Hiểu lớp phó đi đến tận bàn của Dương rồi cậu vẫn chưa làm xong, cắn răng đem bài nộp, cậu biết điểm sẽ không cao.

Phong không coi ra gì, đối với hắn mấy điểm số trong năm học này không quan trọng, chủ yếu là Dương tiếp thu bài được đến đâu, lúc đi thi tốt nghiệp được bao nhiêu điểm. Thế nhưng Dương không nghĩ vậy, chỉ một điểm kém cũng làm tâm trạng cậu tụt dốc không phanh.

Quả nhiên hôm sau chấm bài Dương được sáu, số điểm quá chán đời, cậu cảm thấy nguy cơ rất lớn, nếu cứ học hành chểnh mảng như vậy thì đừng nói đại học, đến tốt nghiệp có khi còn không nổi.

Cả lớp chỉ có duy nhất một con mười, ngoài Phong thì đâu còn ai.

Đám học sinh mới trải qua gần một tháng học chung đã chai lì rồi, lần trước kiểm tra mười lăm phút lần trước, bài của Phong chẳng có điểm nào dưới 9, ngay cả môn Tiếng Anh yếu kém nhất của hắn cũng được 9. Dương vốn tự hào về trình độ Tiếng Anh của mình, thế nhưng cậu nhận ra cậu có thể đọc hiểu nhanh hơn hắn nhưng lý thuyết thì chưa chắc đã bằng người ta.

Càng so càng thấy đau thương, Dương ỉu xìu gục xuống bàn.

Thấy cậu sa sút như vậy, Phong không an ủi mà kéo cậu lại chỉ vào chỗ sai, hắn lấy bút đỏ khoanh vào những chỗ đó rồi giảng lại, bộ dạng kiên nhẫn cực kỳ.

Cả Hoàng Anh và bạn cùng bàn của cậu ta cũng quay xuống cầm bút chép lấy chép để, cậu ta rất nể phục những người học giỏi, cứ nhìn ngày nào cũng gọi anh Phong này anh Phong kia là biết.

Nhưng Phong giảng khá dễ hiểu, Dương không chấp cậu ta nữa, dần dần bị cuốn vào bài tập.

Suốt một tháng sau đó, cuộc sống của Dương ngoài đến trường, về nhà giải đề, đi học lò ra chẳng còn đến nơi nào khác, ngay cả thân mật với Phong cũng hạn chế đi rất nhiều, hai người chỉ có lúc học bài xong hôn nhau một lúc cho đỡ thèm, sau đó ai về nhà nấy, không dám đi quá giới hạn.

Nếu có sự thay đổi nào trong tháng qua thì chỉ có một, có thêm phiền hà.

Phiền hà chính là Long, không biết tên này bị đụng phải dây thần kinh tưng tửng nào, ngày nào cũng phải lượn sang lớp Dương một lần. Gã ta không quàng vai bá cổ thì cũng tìm cách đưa cho cậu thứ gì đó, khi thì kẹo mút, khi thì hộp sữa, cậu từ chối cũng không nổi.

Mỗi lần như thế gương mặt Phong lại xị xuống, còn cả lớp bắt đầu trêu đùa.

Lan ngồi ngay bàn bên che miệng cười, nói ẩn ý: "Dạo này bạn Dương có số hưởng, ngồi không cũng có đồ ăn, mà thường chỉ có con gái tặng đồ ăn cho crush, lần đầu tiên tao thấy con trai đấy."