Ngọt Tựa Như Đường

Chương 114




Ngày thứ hai không liên lạc được với Dương và anh Minh. Bởi vì đã hứa với ông Bách là đi thi, buổi sáng hắn đã lên xe của bố để đến địa điểm thi, lúc này tất cả học sinh trường D, trường E đang tụ tập cùng các cô giáo hướng dẫn, thấy Phong đến tất cả đều nhìn lại.

Thật ra để vào được vòng quốc gia này cũng chỉ có mấy người, cả trường gom lại chín môn mà không nổi năm mống, môn Toán của Phong có mỗi mình hắn.

Phong nhớ lại lời ông Bách nói, hắn chú ý quan sát biểu hiện của mọi người, tuy rằng tất cả đều nhìn hắn bằng ánh mắt dò xét, nhưng mà hắn cũng không thấy có gì lạ, vừa gây ra chuyện như vậy cơ mà.

Cô bồi Toán vội tiến đến định nắm tay nhưng hắn không dấu vết né đi.

"May quá em đã đến rồi, tôi còn tưởng mấy lão già cổ hủ kia không cho em tới thi cơ."

Hôm nay cô đến đây là để ăn may, nếu Phong không đến thì giải thưởng quốc gia cũng vô duyên với cô.

Phong câm nín liếc xung quanh, thấy mấy thầy cô giáo bộ môn khác giả vờ như không nghe thấy, mỗi người quay về một hướng, hắn bèn gật đầu:

"Vâng, hôm qua cô hiệu phó gọi cho bố em."

Ý hắn là vì cô hiệu phó đích thân gọi nên hắn mới có mặt ở đây vào ngày hôm nay.

Lần lượt các thầy cô bắt đầu điểm danh, đến môn Ngoại Ngữ, cô giáo đọc tên thấy một bạn duy nhất lại vắng mặt, cô ngước lên hỏi:

"Nam lớp 10A7 trường D chưa đến à?"

Lúc này cả bọn mới nhận ra là thiếu cậu ta. Lúc này chỉ còn mười phút nữa là vào trường thi, cô giáo hơi sốt ruột, vừa định gọi điện hỏi thì bóng dáng Nam lớp trưởng đã vội vã chạy tới.

Cậu ta còn chưa kịp nhận lỗi với cô giáo, nhìn thấy Phong đứng đó chợt sững lại, ánh mắt dại ra.

Tại sao Phong lại ở đây, không phải hôm bữa thầy hiệu trưởng cho hắn nghỉ học rồi à?

Đương lúc còn ngơ ngẩn, tiếng quát của cô giáo Tiếng Anh làm cậu ta tỉnh táo lại:

"Cậu không nhớ hôm nay là ngày gì à? Sáng nay thi hai môn Toán với Tiếng Anh đầu tiên đấy!"

Nam cúi đầu xuống, lắp bắp: "Em xin lỗi cô, tại tắc đường ạ."

"Đi thi phải chủ động chứ." Cô giáo mắng xong nhìn xung quanh một vòng. "Còn thiếu ai không chúng ta đi vào tập trung với các học sinh khác trong đội tuyển thôi."

Nam cúi đầu nhưng vẫn cảm nhận được tầm mắt như có như không của Phong hướng vào mình, cậu ta dứt khoát né tránh rồi bước vội theo cô giáo.

Phong như có điều ngẫm nghĩ, khoé môi hơi nhếch lên.

Môn Toán thi vào buổi sáng, Phong làm xong bài thi, bố hắn đã chờ ngay cổng trường, hắn chỉ kịp chào cô giáo dạy bồi sau đó lên thẳng xe.

Ông Bách không hỏi về quá trình thi, ông gõ vào vô lăng, nói với Phong đang cài dây bảo hiểm.

"Giờ chúng ta đi đâu?"

Phong nắm chặt lấy điện thoại, hắn thử gọi cho Dương một lần nữa nhưng vẫn là tiếng nói lạnh lùng báo tắt máy, nhắn tin Messenger cũng không trả lời, trong lòng rất sốt ruột nhưng vẫn thản nhiên trả lời ông Bách:

"Chúng ta đi đâu đó ăn xong hẵng về nhà."

Ông Bách gật đầu: "Được."

Lúc dùng bữa Phong thấy điện thoại của ông Bách vang lên liên tục, có vẻ như công việc không thể trì hoãn được nữa, lúc ăn xong hắn bảo với ông.

"Bố có việc thì cứ về trước đi, tình hình giải quyết chuyện chuyển trường còn chán mới xong, bố về xử lý công việc đi rồi tính tiếp."

Ông Bách trầm ngâm sau đó gật đầu, thực ra ông còn một chuyện nữa sốt ruột, Lan ở nhà đang mang thai tháng thứ tám, dự sinh chỉ trong tháng này, ông đi công tác một thời gian rồi muốn về nhà xem thử.

"Vậy được, bố về vài hôm lại lên. Mà con liên lạc được với cậu nhóc chưa?"

Phong lắc đầu, "Chưa ạ, chắc mai con sang đó."

Ông Bách cũng nghe qua con trai đã đến nhà Dương ăn cơm một lần rồi. Chuyện Phong sang đó cũng là phải đạo cho nên liền gật đầu:

"Có gì cần bố giúp thì cứ nói, nếu mà nhà người ta khó khăn quá thì con cứ gọi cho bố, có gì bố sẽ đến tạ lỗi với bọn họ."

"Vâng." Phong không cậy mạnh nữa mà gật đầu.

Ông Bách đưa Phong đến cổng chung cư rồi quay xe thẳng tiến về Quảng Ninh, Phong cảm thấy mình không thể chờ đợi nữa dứt khoát bắt xe tới nhà Dương. Hắn không ngờ chào đón mình lại là cả khu nghỉ dưỡng đều đóng cửa kín, tất cả hoạt động đều ngừng lại.

Phong chờ ở ngoài gần một ngày không có kết quả, dứt khoát gọi điện nhờ Tuấn liên lạc với anh họ cậu ta, nhờ anh gọi cho anh Minh. Cuối cùng lại đợi đến trưa ngày hôm sau nữa điện thoại của hắn mới có cuộc gọi lại.

Minh dùng giọng điệu nghiêm trọng thông báo, bố mẹ hắn muốn gặp Phong.

Gặp là có hi vọng, bởi vì không biết tình hình như thế nào cho nên Phong quyết định về nhà tắm rửa thay quần áo sạch sẽ, lại chọn mua một vài món quà sau đó mới đến nhà Dương.

Minh đứng trước cổng nhà đón hắn, vừa gặp đã rào trước. "Hôm trước bố tôi đánh úp bất ngờ quá, tôi không cố ý ngắt điện thoại của cậu, là bố tôi yêu cầu."

"Vâng em biết rồi."

Minh hoà hoãn: "Đi vào đi. Cả nhà đang ở trong."

Hai người đi bộ từ ngoài cổng vào, Phong vừa đến đây vài hôm trước, nhưng lúc quay lại đây với thân phận khác lại thấy hơi hồi hộp.

Hắn điều chỉnh tâm trạng của mình, nhìn sang khuôn mặt hài hoà hơi lạnh nhạt của Minh, thấy anh đeo một cặp kính gọng đen mặc bộ đồ ở nhà, thái độ cũng khá tuỳ ý.

"Dương sao rồi anh? Có bị mắng thảm không?"

Minh nhún vai. "Nhóc bị tịch thu điện thoại, mắng thì không bị mắng nhưng mà mấy hôm nay cũng vất vả lắm." Hắn liếc sang Phong, không khỏi nhắc nhở. "Mẹ tôi khóc nhiều lắm, khóc từ bữa đó đến giờ, cậu đừng cậy mạnh, hai ông bà nói gì cũng đừng phản bác quá..."

Hít sâu một hơi, Phong gật đầu. "Vâng."

Vừa đi vào bên trong, trái ngược với hình ảnh tưởng tượng của Phong, bầu không khí trong nhà Dương cũng không đến mức căng thẳng quá. Hắn vừa đi một đoạn đã nhìn thấy người mình ngày đêm mong nhớ đang lúi húi cầm cái xẻng nhỏ đi sau mông ông Đức trồng cây ven đường, trông ngoan ngoãn cực kỳ.

Lúc nghe thấy tiếng bước chân, Dương liếc một cái, nhìn thấy Phong lập tức sững cả người lại, còn a lên một tiếng khiến ông Đức cũng ngẩng đầu lên theo.

Ông Đức quan sát Phong một lát, tròng mắt có chút lạnh nhạt, sau đó lại thản nhiên cúi xuống.

"Nếu đã đến rồi thì lại đây giúp chú luôn đi."