Giang Thịnh Hoài tươi cười rồi tùy ý rời đi, Tần Duyệt Hàn nhìn bóng dáng của anh. Chỉ là mấy giờ không gặp được mà thôi, thế nhưng là lại điểm luyến tiếc.
“Cậu ta thật sự thích cô.”- Đột nhiên Nghê Kiều mở miệng nói, ngữ khí so với vừa rồi hoàn toàn không giống nhau.
“Chị Nghê Kiều, cảm ơn chị.”
“Cảm tạ chị làm gì?”
“Cảm ơn chị, cảm ơn chị vẫn luôn như vậy, vẫn luôn đối xử với Giang lão sư thật tốt.”
Nghê Kiều cười cười, “Em so với tên tiểu hỗn tử kia đúng thật là rất ngoan, biết cảm ơn.”
Tần Duyệt Hàn nhanh chóng giải thích, “Giang lão sư cũng biết chỉ là phương thức biểu đạt không có giống nhau mà thôi.”
Tần Duyệt Hàn thay thế Giang Thịnh Hoài ở trước mặt người đại diện của anh để giải thích, Nghê Kiều cảm thấy tiểu nha đầu có điểm thật quá tốt bụng, khó trách tên nhóc kia vẫn luôn thích.
Nửa giờ sau, Nghê Kiều giao phó nói: “Em gần đây có nhiệt độ khá cao, dễ dàng bị người khác nhận ra, đợi lát nữa nhớ rõ cần cẩn thật một chút.”
“Vâng, em sẽ cẩn thận mà chú ý, cảm ơn chị Nghê Kiều.”
Tần Duyệt Hàn một được đi qua an kiểm, sau khi kiểm tra vé rồi thông tin, rốt cuộc cũng ngồi xuống vị trí trên máy bay của mình.
Nhanh chóng trước khi không có tin hiệu, cô nhanh tay gửi cho Giang Thịnh Hoài một tin tức: Em đã lên máy bay.
Sau đó thanh thản mà ổn định ngủ một giấc.
Sau khi máy bay hạ cánh, mới từ cửa ra ngoài đi ra, lòng bàn tay đột nhiên đã bị một bàn tay khác bắt lấy.
Tần Duyệt Hàn thiếu chút nữa bởi vì kinh sợ mà kêu lên một tiếng, vừa mới quay đầu lại phát hiện đó là Giang Thịnh Hoài cho nên cô nhanh chóng ngậm miệng lại.
“Bị anh dọa sợ rồi sao?” Giang Thịnh Hoài ôn nhu mà nhìn cô.
“Có chút, em tưởng là người khác, cho nên…”
Nghĩ lại cảnh tượng vừa rồi, trong lòng Tần Duyệt Hàn bốc cháy lên một tia ngọt ngào nho nhỏ.
“Đi thôi, Giang lão sư lập tức mang em đi nghỉ phép, giúp em thư giãn thật tốt.” - Giang Thịnh Hoài nắm lấy tay Tần Duyệt Hàn rồi đi ra ngoài.
Trên mặt Tần Duyệt Hàn là vẻ mặt hạnh phúc đi theo phía sau anh, cái gì cũng đều không nghĩ, chỉ cần nhìn thấy anh là đủ rồi.
Giang Thịnh Hoài mang cô đi vào một biệt thự lớn, xung quanh là một ít khu du lịch, có khách sạn lớn, cùng một ít siêu thị.
Đi vào biệt thự, Tần Duyệt Hàn vẫn là cảm thấy giống như một giấc mộng.
“Thích nơi này sao?” Giang Thịnh Hoài nhìn bộ dáng không chớp mắt của tiểu nha đầu rồi hỏi.
“Thích, nơi này thực sự là quá xinh đẹp.”
“Thật tốt, đã không uổng công, về sau chờ khi em đóng phim cảm thấy mệt, anh liền mang em đến nơi này nghỉ ngơi.”
Tần Duyệt Hàn chỉ là thuận miệng nói, không nghĩ tới Giang lão sư sẽ có ý nghĩ như vậy.
Cô nhanh chóng giải thích, “Em không phải là ý tứ này.”
“Hiện tại tiểu nha đầu liền bắt đầu suy nghĩ thay anh tiết kiệm tiền rồi sao?”
Tần Duyệt Hàn nghe thế liền bắt đầu đỏ mặt.
Giang Thịnh Hoài mang theo cô đi đến phòng ngủ, sau đó đem đồ sạc sắp xếp thật tốt, anh mới mở miệng nói: “Em trước nghỉ ngơi một chút, anh đi xuống làm một chút gì đó cho em ăn.”
Tần Duyệt Hàn kinh ngạc mà nhìn anh, nghĩ tới hai lần trước ăn cháo do ăn làm, có chút chần chờ mà mở miệng: “Giang lão sư, anh, anh sẽ nấu sao?”
Giang ảnh đế bị người nào đó nghi ngờ, “Đừng xem thường anh, thời gian em đóng ‘ Pháo hoa phượng hào’ mấy tháng đó, mỗi ngày anh đều học nấu cơm, hôm nay liền trổ tài cho em xem.”
Trong lòng Tần Duyệt Hàn đột nhiên dâng lên một trận cảm động, Giang Thịnh Hoài trực tiếp đi xuống phòng bếp ở lầu một.
Cô bởi vì ở trên phi cơ hưng phấn ngủ không được, cho nên trở lại trên giường nằm, vốn dĩ chỉ nghĩ nghỉ ngơi một hồi, kết quả bất tri bất giác liền ngủ mất.
Mà cô vừa ngủ thì trực tiếp liền đến buổi tối.
Vừa mở mắt, liền nhìn thấy Giang Thịnh Hoài nằm ở trên mép giường.
“Tỉnh?”
Tần Duyệt Hàn xoa xoa đôi mắt, “Hiện tại là mấy giờ rồi?”
-
“A, như thế nào em lại ngủ lâu như vậy? Giang lão sư em như thế nào lại không có đánh thức em?” Tần Duyệt Hàn muốn từ trên giường đứng dậy, Giang Thịnh Hoài đột nhiên dắt lấy tay cô.
“Nhìn thấy em quá mệt mỏi, cho nên không nỡ kêu em dậy. Em đi rửa mặt đi, anh bưng đồ ăn lên.”
“Vâng!”
Tần Duyệt Hàn từ phòng tắm rửa mặt xong đi ra bên ngoài, liền thấy Giang Thịnh Hoài đã bưng đồ ăn lên.
Một bữa ăn đơn giản gồm có bốn món, một canh có tôm có cá có thịt có rau xanh còn có canh xương sườn.
Tuy rằng không có đỉnh được giống như đầu bếp làm nhưng là nhìn qua màu sắc cũng có một chút hương vị, những món này so với món cháo hai lần trước quả thực giống như là hai người khác nhau nấu ăn vậy.
“Anh không lừa em đúng chứ?Anh chính là tìm bảo mẫu trong nhà học hỏi vài tháng đó.”
“Không có, Giang lão sư từ trước đến này đều không có lừa gạt em.”
Tần Duyệt Hàn có chút nghẹn ngào, lại gần, ôm ôm Giang Thịnh Hoài.
Chờ đến khi cô ôm đủ rồi, Giang Thịnh Hoài mới cười nói: “Được rồi, ăn cơm đi.”
Cơm nước xong lúc sau Tần Duyệt Hàn liền có chút ngủ không được, Giang Thịnh Hoài sợ cô nghĩ nhiều, vì thế đem hai cái notebook của mình lại đây.
“Chơi trò chơi không? Hôm nay nhiệm vụ cặp đôi còn chưa có làm.”
-