Ngọt Thê Động Lòng Người, Bá Đạo Tổng Giám Đốc Hảo Tình Thâm

Chương 83: Thăm nam thần




“Tôi nói chuyện với người đại diện một chút, khoảng mười phút. Hai người đợi một chút.” Lục Tuyển Thần là ngôi sao quốc tế, trong tình huống bình thường sẽ không cho phép fan hâm mộ đến thăm, cô cũng phải mất chút công sức, thuyết phục người đại diện của Lục Tuyển Thần mới để cho các cô gặp mặt một lần.

“Cám ơn anh, thân ái.” Lê Lâm ôm đối phương một cái thật chặt, xoay người nhìn về phía Lý Nguyên Y: “Y Y, vậy chúng ta đi vào thôi.”

“Cậu tự đi đi, tớ đến dãy ghế bên kia đợi cậu.” Lý Nguyên Y cười cười, đẩy cô một cái. Hiện tại, tâm trạng nửa thất tình của cô, lấy đâu ra tâm tư đi gặp Lục Tuyển Thần.

“Vậy cũng được.” Lê Lâm thấy thời gian gấp gáp, cũng không nên trì hoãn nữa, hít một hơi thật sâu, cô nhẹ nhàng gõ cửa, tiếp theo đẩy cửa vào.

Lý Nguyên Y đi đến dãy ghế dài cách đó không xa, ngồi xuống, chán muốn chết liền cầm điện thoại lên xem tin tức.

Tiết mục ngày hôm qua, tỉ lệ người xem đã vượt qua lịch sử, video ở trên mạng bị đăng lại rất nhiều, bình luận nhiệt tình như nước thủy triều.

Fan của Lý Nguyên Y kêu bất bình thay cô, công khai sẵng giọng nói Thẩm Tâm Nhiên tuyên binh đoạt chủ, hành động lần này đương nhiên khiến người thích xem phim của Thẩm Tâm Nhiên bất mãn, vì thế đối phương bắt đầu lên blog này hừng hực khí thế triển khai đấu võ mồm.

Fan hâm mộ cãi nhau từ trước đến nay đều không có lý trí, rất nhanh liền tăng lên mức nhục mạ thần tượng, Lý Nguyên Y xem mà thấy phiền lòng, dứt khoát thoát khỏi blog, nhắm mắt làm ngơ.

Lê Lâm từ phòng bệnh của Lục Tuyển Thần đi ra, nhìn thấy Lý Nguyên Y ngồi trên ghế dài ngẩn người, mặt hớn hở như chim sẻ đi đến phía sau cô, vỗ nhẹ một cái: “Thân ái, chúng ta đi thôi!”

Lý Nguyên Y hoàn hồn, đứng lên, phủi phủi quần áo trên người, cười hỏi: “Nhìn thấy nam thần ở khoảng cách gần, cảm giác như thế nào?”

“Hoàn mỹ đúng như trong tưởng tượng vậy, ha ha, giọng nói của anh ấy đặc biệt dễ nghe, dường như ca hát và nói chuyện đều rất mê người.” Lê Lâm để hai tay lên gò má làm trạng thái say mê.

“Vậy là tốt rồi. Không lâu sau đó anh ta sẽ tới chụp quảng cáo ở thành phố A sao? Cậu mừng thầm đi?”

“À, tớ quyên chưa nói với anh ấy chuyện này. Nhưng cũng không sao, đến lúc đó Lục nam thần nhìn thấy tớ, nhất định sẽ hết sức vui mừng. Ha ha, chẳng lẽ đây chính là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ sao?” Lê Lâm càng nói càng hưng phấn, Lý Nguyên Y không nói gì, trán hơi nhíu lại, hỏi: “Ngày mai cậu có rảnh không?”

“Làm sao vậy? Muốn hẹn tớ hả?” Lê Lâm trừng mắt nhìn, tâm tình vô cùng sung sướng.

“Tớ đang suy nghĩ, nếu như cậu rảnh rỗi, chi bằng chúng ta ở Hồng Kông một đêm, mấy ngày nữa mới về.” Cô vốn định đêm nay đem thuốc Đường Diệc Đình, nhưng hôm nay phát sinh chuyện này, làm sao cô còn có thể muốn quan tâm đến anh? Chỉ bằng ở lại đây, coi như giải sầu.

“Hả, lúc trước không phải cậu nói tối nay có việc, nhất định phải trở về trong ngày sao?” Lê Lâm có chút kinh ngạc.

“Ừ, nhưng tam thời hủy bỏ.” Lý Nguyên Y che giấu sự cô đơn ở đáy mắt, làm bộ hết sức tùy ý ho khan một tiếng: “Sao vậy? Không phải cậu rất thích Hồng Kông sao? Ở thêm một ngày cũng không được hả?”

“Đi. Đúng lúc tớ vừa tìm được một bộ phim rất hay, đáng tiếc bên kia chúng ta không chiếu, lần này thật may mắn. Mau đến rạp chiếu phim mới nhất xếp hàng thôi.” Lê Lâm nói xong, đứng lên cầm điện thoại tra xét.

Lý Nguyên Y thấy vậy, dở khóc dở cười: “Vừa thấy vẻ mặt của cậu liền biết chắc không phải dạng phim ảnh tốt đẹp gì.”

“Đừng nói như vậy, những thứ phim duy mỹ kia, chúng ta nghiện một chút cũng tốt.” Lê Lâm không cho là đúng, sau khi lướt lướt điện thoại, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt buồn bực: “Hôm nay cũng chỉ có xuất chiếu lúc chín giờ tối ở Cinema City, chúng ta đợi ở khách sạn vậy.”

“Được!” Lý Nguyên Y gật gật đầu, không có ý kiến.

Thành phố A, tập đoàn Stars.

Trong phòng làm việc của tổng giám đốc trên tầng cao nhất, mây đen che kín đỉnh đầu.

Đường Diệc Đình vắt chéo chân, ưu nhã ngồi trên ghế giám đốc. Ngón tay anh thong dài, khi có khi không gõ nhẹ tay vịn, đôi mắt hẹp dài khẽ nheo lại, bộ dáng lười biếng quét qua một vòng mà khiên các vị quản lý không rét mà run.

Trước bàn giám đốc, một đôi chân dài thẳng tắp đứng ngay ngắn, trong lòng tuy căng thẳng lại cố gắng che dấu.

Bầu không khí lập tức trở nên yên tĩnh đến đáng sợ.

Cuối cùng, anh chậm rãi mở miệng, điểm danh tổng giám đốc Kỹ thuật: “Anh nói!”

“Vô cùng xin lỗi, Đường thiếu!” Sống lưng tổng giám đốc Kỹ thuật Leo rét run, nơm nớp lo sợ giải thích: “Chuyện này chúng ta thật sự bất lực.”

“Không thể làm gì khác?” Đường Diệc Đình nhướn mày, đôi mắt sắc bén nhìn quanh bốn phía khiến mọi người sợ hãi, sợ không cẩn thận, bản thân sẽ trở thành người xui xẻo thứ hai sau Leo.

Leo cứng họng, khuôn mặt trầm ổn thoáng qua sự thất baaij, nói cho cùng, đây cũng là nét bút hỏng trong cuộc đời hơn 30 năm của anh.

Cái sự tình này…

Nhãn hiệu đi động của Stars cho tới nay đều là nhãn hiệu cao cấp nhất, trở thành sản phẩm điện tử được giới trẻ tìm mua.

Thứ tư chính là ngày công bố điện thoại Stars thế hệ thứ tư, vốn đã chuẩn bị sẵn sàng, ai biết được ngày hôm qua trang mạng của Stars lại bị hacker xâm nhập, tuy là bọn họ phản ứng nhanh, tài liệu không bị trộm đi nhưng hệ thống lại bị nhiễm vi rút, khiến tất cả dữ liệu bị mất đi, ngay cả tài liệu dự phòng cũng mất.

Chủ chốt của ban kỹ thuật từ tối hôm qua đã làm việc đến tận nửa đêm, cuối cùng dưới sự chỉ đạo của Đường thiếu, thật vất vả mới khôi phục lại được dữ liệu. Không ngờ hôm nay bọn họ lại phát hiện, tài liệu trọng yếu nhất lại bị xóa bỏ triệt để, bọn họ nhanh chóng tìm hiểu rõ nguyên nhân, tìm ra tay trong, không ngờ người đó lại chạy mất, tung tích không rõ. Đây cũng là nguyên nhân khiến mọi người xuất hiện trong phòng họp vào cuối tuần nghỉ lễ, còn ông chủ vẻ mặt lại mang hàn băng.

“Đường thiếu, nếu không thì chúng ta bắt người nhà của hắn lại, không tin hắn sẽ không xuất hiện.” Một người đề nghị ý kiến, lại rước lấy ánh mắt trừng trừng của Đường Diệc Đình, cổ đối phương rụt lại, gượng cười ngượng ngùng.

“Boss, đối phương là người con có hiếu, trong nhà chỉ có một người mẹ bị bệnh, nhất định hắn sẽ tìm thời cơ để về thăm, chúng ta chỉ cần sai người theo dõi chỗ ở của hăn thì sẽ có thế rất nhanh bắt được hắn.” Rose ở một bên con ngươi chuyển chuyển, cung kính trần thuật.

Đường Diệc Đình gật gật đầu, ngước mắt nhìn Leo một cái: “Đến khu vực nghiên cứu phát triển.”

“Vâng!” Đáy lòng Leo cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Stars ban đầu lấy khoa học kĩ thuật để lập nghiệp, sau đó mới phát triển thành nhiều ngành sản xuất. Đường Diệc Đình chính là một thiên tài máy tính, 18 tuổi đã nghiên cứu phát triển phần mềm nói chuyện trên máy tính thịnh hành toàn cầu, kiếm được số tiền đầu tiên, mượn danh này thành lập tập đoàn Stars. Có Đường thiếu làm hậu thuẫn, Leo tin tưởng, không có vấn đề khó khăn nào không giải quyết được.

Chờ Đường Diệc Đình từ khu vực nghiên cứu phát triển của Stars đi ra đã là hoàng hôn.

Cuối mùa thu, lúc mặt trời lặn lúc nào cũng mang theo sự tịch mịch.

Lúc này, Rose mở cửa chiếc Roll-Royce, đi đến bên anh dừng lại.

“Boss, về khách sạn nghỉ ngơi một chút đi.” Lúc xe khởi động, Rose nhịn không được đề nghị. Từ hôm qua đến giờ, Boss chỉ ngủ chưa đến ba giờ, nghiên cứu phát triển là một công việc cực kì hao tâm tốn sức, anh thật sự lo lắng thân thể cậu chủ sẽ không chịu nổi.

“Không cần, đến nhà của Lý tiểu thư.” Ngày hôm nay gọi điện cho cô không được, cũng không biết nha đầu kia đang giở trò quỷ gì? Vốn dĩ là muốn đi qua tìm cô, không ngờ Stars lại gặp vấn đề, vội vàng đến bây giờ mới kết thúc.

“Boss, theo tôi được biết, hiện tại Lý tiểu thư đang ở Hồng Kông.” Rose nhíu mày, báo cáo chi tiết cho anh. Anh hy vọng cậu chủ không tiếp tục truy vấn mình, như vậy anh sẽ không phải bẩm báo mục đích Lý Nguyên Y đi Hồng Kông.

Đường Diệc Đình nghe anh nói xong, đưa tay day day huyệt thái dương, thuận miệng hỏi một câu: “Khi nào thì cô ấy trở về?”

“Chắc cũng phải ngày mai.” Rose thấy anh không hỏi đến vấn đề khiến mình lo lắng, không khỏi có chút may mắn.

Đường Diệc Đình nhíu mày: Nha đầu kia không phải nói tối nay muốn ăn cơm với mình sao? Tại sao lại đi Hồng Kông?

Nghĩ tới đây, anh liền giơ cổ tay nhìn đồng hồ, một ý niệm thoáng qua trong đầu, anh không nhịn được nhếch miệng, khẽ cười một tiếng: “Chuẩn bị chuyên cơ, đi Hồng Kông.



Hồng Kông.

Lý Nguyên Y không nghĩ tới, ở thời điểm này Lê Lâm lại bị công ty gọi về thành phố A xử lý chuyện khẩn cấp.

Khách sạn đã thuê, vé xem phim cũng đã mua, không có cách lùi lại cho nên kết quả cuối cùng sau khi hai người bàn bạc là Lý Nguyên Y ở lại Hồng Kông một mình.

“Nhóc con, chơi đùa vui vẻ! Chúc cậu đêm nay tìm được một anh đẹp trai cùng chung đêm đẹp.” Lê Lâm nói ra những lời này, lập tức như lửa cháy lan đồng cỏ.

Lý Nguyên Y nhún nhún vai, vô cùng buồn chán đi dạo một vòng. Lúc này đã là trung tuần tháng mười một, giáng sinh sắp đến, khắp nơi tràn ngập không khí giáng sinh. Người đi đường đến đi vội vã, bên đường có không ít các cặp đôi tình tứ ôm nhau lướt qua, hoặc là đùa giỡn hoặc là khoác vai, tóc mai chạm vào nhau, bất kể như thế nào đều khiến thần kinh cô trở nên đau nhức yếu ớt, tâm tình lần nữa thay đổi, xuống thấp vô cùng, tính ăn cái gì vậy!

Cô chính là một người tham ăn, trước đây lúc tâm trạng không tốt, sẽ đi đến KFC ăn cả thùng để phát tiết, chỉ là đã đến Hồng Kông, đương nhiên phải đi ăn những đồ ăn vặt nổi tiếng ở đây. Xe tử mặt, cà ri cá sáng, trà sữa trân châu… Cô cơ hồ vừa đi vừa ăn, nhìn dáng vẻ không hề cố kỵ, thật khiến người khác khó có thể liên tưởng cô lúc này với nữ thần hoàn mỹ trong lòng hàng vạn nam nhân.

Được ăn đồ ngon, tâm tình cũng tốt lên rất nhiều, cho đến trước lúc chiếu phim nửa tiếng, Lý Nguyên Y mới vừa lòng thỏa mãn đi tới rạp.

Đây là rạp chiếu phim Cinema City, ở tận tầng tám của tòa nhà. Tòa nhà này ngoại trừ mua sắm bên ngoài, nó còn đặc biệt có một thang máy lộ thiên, cũng là một sự đặc sắc, thường xuyên xuất hiện trong phim truyền hình.

Thang máy đi lên qua mấy tầng lầu cao, nếu là người có chứng sợ độ cao thật là có chút sợ hãi, mà Lý Nguyên Y cũng là một trong số đó. Cô nắm thật chặt tay vịn của thang máy, thân hình bé nhỏ cứng đờ, cũng không dám quay đầu nhìn xuống.

Lúc này, bên hông đột nhiên xuất hiện nhiều hơn một bàn tay…