Ánh mắt thâm sâu dừng trên mái tóc đen nhánh của cô đảo qua một vòng, một bộ phận nào đó trên cơ thể trở nên cứng ngắc, anh quyết tâm gạt đi khát vọng mãnh liệt muốn cô, dẫm mạnh chân ga chiếc xe thể thao xa hoa, đi mất.
Xe ở gần đài truyền hình rẽ mấy vòng, cuối cùng dừng cách cửa sau không xa trên đường nhỏ.
“Yêu thích em trai của anh như vậy, có phải nên tìm một chỗ cho em xem thử hay không?”
Giọng nói của người đàn ông tựa tiếu phi tiếu, từ trên đỉnh đầu truyền đến rõ ràng, Lý Nguyên Y không nói gì, âm thầm cắn chặt hàm răng trắng, rõ ràng là anh đè lại không để cho cô đứng dật, anh đang lái xe, cô sợ gặp sự cô nên không có giãy giụa, hiện tại lại đổ cho cô ăn đậu phụ của anh?
Quên đi, quân tử không chấp nhặt với tiểu nhân, cô lười lý luận với anh!
Nghĩ tới đây, Lý Nguyên Y hít một hơi thật sâu, thuận tay chải chải đầu tóc hơi rối: “Em đi đây, bye bye!”
Cô vừa nói xong, đang định mở cửa xe, anh lại đột nhiên mở miệng: “Đừng quên buổi lễ ngôi sao long trọng.”
“Đến lúc đó khác nói.” Lý Nguyên Y không dám quả quyết cự tuyệt lần nữa, tuy nói chung đụng cùng anh chưa lâu, nhưng tính tình của anh, cô vẫn hiểu một chút, đối với loại thiên chi kiêu tử (con cưng của trời) như Đường Diệc Đình, muốn có được thì nhất định nghĩ mọi cách để đạt được, cho nên cô đành phải dùng chiến thuật vòng vo, có thể kéo dài thêm một ngày thì là một ngày, dù sao đến lúc đó cô chính là tuyệt đối không đi.
Đường Diệc Đình ngược lại không ép cô, ân cần giúp cô mở cửa xe, ở phía sau đợi cô đứng vững anh mới rời đi.
Thực ra, rất nhiều chuyện, đều nghiệm chứng một đạo lý, đó chính là người tính không bằng trời tính! Trước thời khắc cử hành buổi lễ ngôi sao long trọng, Tô Lâm Lôi đột nhiên bị thương, trẹo chân, không thể đi cùng người chủ trì. Cuổi cùng Lý Nguyên Y không còn cách nào, được Lucy khuyên bảo, vẫn là gật đầu tiếp nhận công tác.
****
Trong biệt thử trên đảo ở Nam Thái Bình Dương, người đàn ông anh tuấn ngồi trên sô pha không yên lòng xoay xoay chơi đùa chiếc cốc lưu ly trong tay.
Lúc này, di động ở phòng bên cạnh vang lên, hăn nhếch môi, trên khuôn mặt tuấn tú hiện ra nét dịu dàng như ngọc, tạo ra đường cong khiến người khác sợ hãi: “Sự việc làm được thế nào rồi?”
“Ông chủ, tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa. Chúng ta đã động tay động chân vào thủy tinh cầu ở buổi kỷ niệm 10 năm của tập Stars, Đường Diệc Đình chỉ cần vừa chạm vào, không chết cũng phải tàn phế.” Lúc đối phương hồi báo tin này, rõ ràng có chút dương dương tự đắc.
“Rất tốt!” Người đàn ông cười lạnh: “Chúng ta sẽ chờ ngày này tới. Ha ha!”
…
Rất nhanh đã đến ngày đó.
Sân khấu được dựng tại trung tâm hội nghị lớn nhất ở thành phố A, có thể chứa được hơn một nghìn người.
Buổi tối hôm đó, tất cả mọi người trang phục lộng lẫy đều có mặt, hình thức vô cùng đẹp.
Theo tiếng âm nhạc mở màn kết thúc, Lý Nguyên Y tựa như tiên nữ, phong thái yểu điệu đứng giữa sân khấu, thoáng chốc hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Tiếng vỗ tay như sấm bỗng nhiên vang lên, tiếng huýt sáo cũng nối liền không dứt, hết sức hiển nhiên, mọi người đều vì sự xuất hiện của cô mà điên cuồng.
Đường Diệc Đình ngồi ở hàng ghế đầu, ánh mắt thâm thúy không hề chớp, dừng trên ngườ cô không cách nào rời đi.
Cô mặc bộ váy dài màu trắng, thiết kế vừa vặn, phác họa rõ dáng người xinh đẹp của cô, bên hông lại có một chiếc nơ con bướm càng làm người phụ nữ được miêu tả mười phần dịu dàng như nước.
Chỉ thấy cô hướng về người xem cười nhạt một tiếng, phong thái hào phóng, đoạn trang ưu nhã, tài trí của cô, ở trước mặt anh thật linh động đáng yêu, phong cách hoàng toàn khác nhau, nhưng mỗi một mặt cũng có thể vừa đúng chiếm được trái tim của anh, làm anh không cách nào để tâm tới người khác nữa.
“Xin chào mọi người! Tôi là người dẫn chương trình, Lý Nguyên Y. Rất vinh hạnh nhận lời mời của tập đoàn Stars, ở thời khắc đặc biệt này, cùng chúc mừng với mọi người. Xin mời Đường tổng lên sân khấu đọc diễn văn!”
Giọng nói của cô tồn tại là trời sinh để làm người dẫn chương trình, giọng nói trong veo lảnh lót, cực kỳ có lực. Đường Diệc Đình nhếch môi, khẽ gật đầu, thân hình cao lớn rất nhanh liền đứng lên, bước chân mạnh mẽ đi lên sân khấu.
Lý Nguyên Y đứng ở đó, quay đầu nhìn về phía anh. Bộ tây trang thủ công màu đen, áo sơm mi trắng, phối hợp với khuy áo màu bạc, càng nổi bật lên vẻ tuấn tú ưu nhã của anh, giống như hoàng tử trong mộng, khiến người khác chú ý.
Lúc cô đang thất thần, Đường Diệc Đình đi đến bên cạnh cô, không dấu vết cầm lấy micro trong tay cô, bắt đầu đọc diễn văn.
Lý Nguyên Y không nghĩ tới chính mình lại ngẩn người, mày mà là anh, nếu đổi thành người khác, hôm nay cô thật sự sẽ rất xấu hổ. Nhưng cô cũng không nghĩ, nếu đối phương không phải là anh, cô cũng không thể nào ở trong trạng thái thất thần.
Ở tiệc tối, bài diễn văn tuyên bố mở màn bằng tiếng Trung và Anh của Đường Diệc Đình vô cùng đặc sắc.
Cùng lúc đó, trên một hòn đảo nhỏ nào đó ở Nam Thái Bình Dương, nam nhân ngồi trong thiết bị tinh xảo trong phòng thí nghiệm, nhận điện thoại…
“Thế nào?” Nụ cười của hắn dịu dàng, nhưng giọng nói lại lạnh lùng tuân lệnh sóng điện của người áo đen từ một chỗ khác, vô thức rùng mình: “Báo cáo ông chủ, người của chúng ta đã lẻn vào trong, chỉ mấy phút nữa Đường Diệc Đình sẽ khởi động thủy tinh cầu.”
“Làm tốt lắm!” Người đàn ông nở nụ cười, trong mắt thoáng nét vui vẻ, lại nổi lên nỗi hận vô bờ.
“Ông chủ, có cần mở video không?” Đối phương lúc này đang ở hiện trường, chỉ cần đưa một cái mã vào, hình ảnh hiện trường sẽ truyền tới máy vi tính của người đàn ông bên này.
“Không cần, không tắt điện thoại là được rồi!” Hắn cũng không rảnh rỗi xem tình cảnh thảm hại của Đường Diệc Đình. Để điện thoại ở chế độ handfree, gác lại công việc trên bàn, hắn giờ cổ tay nhìn đồng hồ, tính giờ đếm ngược!
“Khoảng khắc sắp tới vô cùng đặc biệt. Mọi người cũng đều biết, hôm nay, không chỉ là ngày kỷ niệm mười năm thành lập tập đoàn Stars, đồng thời cũng là năm năm thành lập quỹ JYX. Lần nữa mời Đường tổng của chúng ta lên sân khấu tự mình khởi động thủy tinh cầu!”
Giọng nói ngọt ngào lanh lảnh, từ giữa sóng điện mơ hồ truyền đến, người đàn ông biến sắc, lông mày không dấu vết nhăn lại một chút, không biết vì sao, trong ngực thoáng qua dự cảm xấu.
Đương nhiên cái ý nghĩ này cũng chỉ chợt lóe lên, tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc rất nhanh liền đem người đàn ông thu lại suy nghĩ bay bổng.
Cảm giác âm nhạc có tiết tấu vang lên, đó là khúc nhạc dạo khởi động thủy tinh cầu, người đàn ông nhịn không được mong đợi lúc Đường Diệc Đình chạm tay vào thủy tinh cầu, một hình ảnh tuyệt đẹp…
“Ở thời khắc đặc biệt này, tôi xin mời Lý tiểu thư cùng tôi khởi động thủy tinh cầu!”
Quỹ JYX nguyên bản chính là bố trí vì cô, do cô khởi động, cũng là việc hiển nhiên.
Đường Diệc Đình nói xong, nghiêng đầu nhìn Lý Nguyên Y đứng bên cạnh một cái, rất lịch sự làm tư thế xin mời.
Toàn hội trường kinh ngạc!
Mỗi người ở đây đều biết Đường thiếu có cảm tình với Lý tiểu thư, bọn họ ở sau lưng cũng âm thầm suy đoán lung tung về hai người, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, anh minh thần võ như Đường thiếu, lại ở thời khắc quan trọng này chính miệng mời Lý Nguyên Y.
Đây chẳng phải là chắc chắn thừa nhận sao!
Lý Nguyên Y hiển nhiên không ngờ tới hết thảy mọi thứ. May là dù bình tĩnh ung dung thế nào, cô cũng không cách nào kiềm chế nội tâm dao động, còn chưa mở miệng cự tuyệt, Đường Diệc Đình đã nhanh hơn một bước kéo tay cô, nắm chặt.
“Đường Diệc Đình, quy trình tiết mục này chưa nói, anh tự mình đi khởi động đi.” Cô thấp giọng khuyên anh. Tới đây làm người dẫn chương trình, nếu bị truyền tới tai anh cả, cô còn có thể lấy lý do công việc mà giải thích qua loa, nhưng nếu là cùng anh khởi động thủy tinh cầu, người nhạy cảm như anh cả nhất định sẽ phát hiện ra quan hệ của bọn họ.
Tủy biết rõ ngày rời bỏ anh sớm muộn gì sẽ tới, nhưng lòng cô thực sự hy vọng, ngày đó có thể tới muộn một chút. Mong ước mình có thể có nhiều kỷ niệm với anh, để tương lai sẽ không quá cô đơn!
Đường Diệc Đình cũng không buông tay, ngón tay cái thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay cô, giọng nói dễ nghe như tiếng đàn violon truyền vào tai cô, từng từ đều biến thành thứ âm nhạc êm tai nhất trên đời.
“Anh hy vọng ở từng thời khắc quan trọng đều có em ở bên anh!”
Lý Nguyên Y nghe xong, lòng đau xót thiếu chút nữa là rơi lệ, cũng may là cô cố nén lại.
Hai người nắm tay đi tới nơi đặt thủy tinh cầu, nhìn thủy tinh cầu lóe sáng, trong lòng Lý Nguyên Y chợt thoáng qua sự khác thường.