Ngọt Thê Động Lòng Người, Bá Đạo Tổng Giám Đốc Hảo Tình Thâm

Chương 65: Anh hai cảnh cáo




“Đã ghi hình tiết mục xong chưa? Anh ở của đài truyền hình, đón em về nhà.” Giọng Lý Xương Húc thật bình tĩnh, một chút cảm giác phập phồng cũng không có, truyền vào trong tai Lý Nguyên Y, lại rõ ràng cảm thấy có cái gì không đúng, lại càng kết luận chắc chắn, anh ta thực sự có xem tiết mục. Trước đó, bởi vì sợ anh hai sẽ phản đối cô phỏng vấn Đường Diệc Đình, cho nên mỗi khi anh ta hỏi những chuyện có liên quan tới tiết mục, lúc nào cô cũng nói vài câu lấy lệ cho qua. Chao ôi, vậy cũng không được, cuối cùng anh ta cũng biết.

“Nha đầu, em có nghe không vậy?” Lý Xương Húc thấy cô không nói lời nào, giọng nói vô ý thức trầm xuống vài phần.

“Vâng, anh chờ em một chút, bây giờ em đnag đi ra.” Lúc này, Lý Nguyên Y không có dung cảm để khiêu chiến anh ta, chỉ đành lựa chọn vứt bỏ Đường Diệc Đình.

Cúp máy xong, cô nhìn về phía Ferrari một cái, gửi cho Đường Diệc Đình một tin nhắn, lúc này mới xoay người, bước nhanh rời đi.

Đường Diệc Đình ngồi ở trong xe, thấy cô chân thành đi tới, vốn dĩ muốn nghiêng người qua ghế phụ, mở cửa xe giúp cô. Ai ngờ lại thấy cô đột nhiên nghe điện thoại, đầu cũng không quay lại đã rời đi.

Người đàn ông nhíu mày, lúc này, điện thoại di động lại đúng lúc gửi đến một tin nhắn của cô: “Thật ngại, anh hai tôi ở cửa đài truyền hình, tôi đi trước.”

Điện thoại di động, rất nhanh liền bị anh tùy ý ném ở ghế lái, đôi mắt đẹp của người đàn ông khẽ nheo lại, rất nhanh thoáng qua một chút âm u. Anh giẫm chân ga, xe thể thao quý giá ở bãi đậu xe quẹo mấy cái cua quẹo, nhanh giống như giấy báo tử, biến mất trong đêm tối.

Xe của Lý Xương Húc, dừng ở đường cái đối diện của đài truyền hình, môi mỏng của anh ta khẽ nhếch lên, thoạt nhìn thần sắc phá lệ nghiêm túc.

Lúc này, một chiếc Ferrari xẹt thật nhanh qua bên cạnh, cửa sổ xe không có đóng, nhạy cảm như anh ta, rất nhanh liền nhìn thấy, người đàn ông ngồi ở ghế lái, đúng là Đường Diệc Đình.

Tiết mục của đài truyền hình đã xong một thời gian, muộn như vậy anh ta vẫn còn ở chỗ này, chẳng lẽ thật sự đang đợi em gái anh sao?

Nghĩ tới điều này, làm cho sắc mặt Lý Xương Húc, càng thêm xanh mét...

“Anh hai, không phải anh đang ở quán bar sao, sao có thể đi sớm như vậy được?” Lý Nguyên Y kéo cửa ghế phụ ngồi lên, khóe miệng khẽ nhếch, cố làm ra vẻ thoải mái hỏi.

“Ừ, đột nhiên nhớ tới hôm nay em có tiết mục tối, sao rồi, còn thuận lợi không?” Lý Xương Húc lái xe, thuận miệng hỏi một câu.

“Coi như rất thuận lợi đi.” Cô dè dặt trả lời, do dự có nên chủ động khai ra hay không.

“Anh có xem tiết mục, khách quý là Đường Diệc Đình. Em với anh ta...”

“Anh hai yên tâm, em với anh ta chỉ dừng lại ở quan hệ người chủ trì và khách quý mà thôi. Là do trước khi em tới BGH, đài truyền hình đã mời anh ta rồi.” Lý Nguyên Y làm bộ trấn định nói dối, nhưng trong lòng lại âm thầm cầu nguyện, anh hai hãy tin tưởng cô. Vừa rồi khi đi tới đây, cô đã tự xây dựng tâm lý của mình vô số lần, đến bây giờ, ngay cả chính cô đều thiếu chút nữa tin tưởng, sự thật là như vậy.

Lý Xương Húc quay đầu đánh giá cô một cái, phát hiện thần sắc cô bình tĩnh, một đôi đôi mắt đẹp đặc biệt trong trẻo, anh không được nhịn nhíu mày, là bản thân mình quá mức nahyj cảm sao?

Nhưng mà, thật sự là như vậy sao?

Bên trong buồng xe, hai anh em đều có tâm tư, bầu không khí có chút bị đè nén.

Lý Nguyên Y nghiêng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài, lúc này, bên tai vang lên lời cảnh cáo thấm thía của anh hai: “Em đã lớn như vậy rồi, có một số việc nên làm hay không nên làm, trong nội tâm cần phải có chừng mực. Ở tuổi của em, nói chuyện yêu đương là hết sức bình thường, nhưng có một số người, ngay từ ban đầu đã nhất định không cùng thế giới với chúng ta, anh hai hy vọng em có thể hiểu. Đường Diệc Đình, không phải là ngươi có thể trêu chọc được!”

“Vâng!”

Cô gật gật đầu, tâm tính giống như bị một bàn tay vô hình nào đó bóp chặt lại, khó chịu tới mức không thở nổi, có lẽ, cô thật sự không thể nào tiếp tục buông thả chính mình.

Sau khi về đến nhà, Lý Nguyên Y nằm ở trên giường một đêm khó ngủ, cuối cùng cũng quyết định, gửi cho Đường Diệc Đình một tin nhắn: “Thực xin lỗi, về sau xin đừng tới tìm tôi nữa.”

...