“Boss - - “
Rose nhìn thấy Đường Diệc Đình, lập tức thở phào nhẹ nhõm. Bên New York xảy ra chuyện lớn, Boss lại không nhận điện thoại của y, dưới tình thế cấp bách, y đành phải mở hệ thống định vị ra, chạy tới đây. Sau khi chào hỏi với Lý Nguyên Y, y nghé vào bên tai Đường Diệc Đình, nhỏ giọng báo cáo.
Nhìn thấy sắc mặt Đường Diệc Đình càng ngày càng âm trầm, trong lòng Lý Nguyên Y lộp bộp một chút, lại lo lắng vì anh.
“Bảo bối, thực xin lỗi, anh có việc gấp phải trở về New York một chuyến, xe của anh em hãy lái về nhà, có được không?” Đợi Rose nói rõ xong, Đường Diệc Đình quay đầu lại nhìn Lý Nguyên Y một cái, gương mặt tuấn tú xẹt qua vài tia khó xử.
“Anh có việc thì đi nhanh đi, ở đây rất dễ thuê được xe, tự tôi về nhà không thành vấn đề.” Thời gian qua Lý Nguyên Y vẫn là người hiểu lẽ phải, ở thời khắc mấu chốt, tất nhiên không muốn trở ngại cho anh, chỉ là lái xe của anh về nhà, đó là việc không thể nào.
Đường Diệc Đình nhìn cô một cái thật sâu, đột nhiên nhìn về phía Rose: “Cậu đưa Lý chủ bá về đi, sau đó ngồi phi cơ về New York.”
“Vâng!”
...
*****
New York
Bên trái đường Wall phồn thịnh, có một ngõ hẻm tầm thường, uốn lượn phức tạp, cuối cùng là một tràng kiến trúc cổ xưa Trung Quốc.
Tòa kiến trúc kia, nhìn từ bên ngoài giống như một tòa miếu khổng lồ, diện tích rộng lớn, tồn tại một loại thần bí làm cho người ta muốn thăm dò.
Nơi này chính là Đường Trạch, nơi ở của gia chủ đương thời nhà họ Đường Đường Tứ Khiêm.
Đường Tứ Khiêm, nhân vật lãnh đạo của tổ chức Zeus, uy danh truyền xa khắp âu mỹ, cho dù hiện tại đã bảy mươi tám mươi tuổi, lực ảnh hưởng của ông vẫn không hề giảm chút nào, là nhân vật mà ngay cả cảnh sát quốc tế hàng đầu cũng bị làm cho nhức đầu.
“Chủ nhân, thiếu gia đã tới.”
Đường Tứ Khiêm đang ngồi trên sô pha thưởng thức trà, quản gia vội vã chạy đến thông báo. Ông ngước mắt, đôi mắt như ưng sắc bén thoáng nhìn ra bên ngoài, quả thật nhìn thấy một cái bóng dáng đang lỗi lạc đi tới.
“Gia gia, ngài cần phải dùng biện pháp như vậy bức cháu trở về?”
Đường Diệc Đình bỏ tay vào túi quần, gương mặt âm trầm, giữa lông mày là lãnh ý, làm cho không khí trong đại sảnh nháy mắt đã ngưng đọng lại.
“Không làm chút thủ đoạn cực đoan, làm sao bây giờ anh có thể ngoan ngoãn đứng ở đây?” Đường Tứ Khiêm để cái chén trong tay xuống, nhướn mày nhìn về phía anh, vẻ mặt hết sức nghiêm túc, “Không nên quên căn cơ của anh ở New York, chuyển tổng bộ của Tinh Tế qua thành phố A, anh có hỏi qua ý kiến của tôi sao?”
“Đó là công ty của cháu.” Thần sắc Đường Diệc Đình cũng không hòa hoãn, “Ngược lại gia gia dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy để nổ tung một nữa cao ốc của tập đoàn Tinh Tế, không nghĩ tới ảnh hưởng tới tính mạng người khác sao?”
Tuy nói lúc bị nổ là ở thời điểm nửa đêm, cũng không có nhân viên bị thương vong, nhưng cách làm của gia gia, làm cho tâm của anh rét lạnh triệt để.
“Hừ, người làm chuyện lớn, cần gì phải có lòng dạ đàn bà!” Đường Tứ Khiêm hừ lạnh một tiếng, trong đôi mắt bén nhọn tràn đầy cảnh cáo, “Dù anh có không muốn cỡ nào đi nữa, người đứng đầu Zeus tiếp theo nhất định là anh. Trở về tổ chức, tôi sẽ nhận lời, không ra tay với Tinh Tế.”
“Gia gia ưu ái như thế, cháu nhận không nổi. Cháu thấy cha cháu hết sức có hứng thú với chức vụ này, chi bằng ngài cho ông ta một cơ hội đi.” Đường Diệc Đình thỏi ra khói, nhen nhóm hít một hơi, đôi mắt thâm thúy ẩn trong sương khói, thoáng qua một tia châm chọc nhàn nhạt, “Như vậy có lợi cho việc hòa thuận của nhà họ Đường đấy.”
Trên thực tế, đối với sản nghiệp nhà họ Đường anh hoàn toàn không có hứng thú, nhưng hết lần này tới lần khác lại có người vẫn luôn coi anh như kẻ địch àm phòng bị, cha của anh Đường Viễn Hùng, chính là một trong số những người đó. Từ trước đến nay Đường Viễn Hùng thích tranh quyền đoạt thế, đáng tiếc lại không được gia gia coi trọng, ngẫm lại cũng thật sự thấy bi ai (bi: “thương xót”, ai: “thảm thương”).
Cha con đấu lẫn nhau, là chuyện mà Đường Diệc Đình không muốn nhìn thấy nhất, cho nên, chuyện duy nhất anh có thể làm, cũng chỉ có nhẫn nhịn.
“Tư duy của nó bình thường, không thích hợp.” Đường Tứ Khiêm cũng không muốn gặp con trai duy nhất của mình, theo ý ông, Đường Diệc Đình thiên tư (chỉ tính chất con người sẵn có từ khi sinh ra) thông minh, bất luận người nào cũng thua kém.
“A, ngài không sợ sau khi cháu nhận lấy Zeus, sẽ tự mình phá hủy nó?”
- - - - - -