Từ lúc Đường Diệc Đình đồng ý tham gia tiết mục ( đại nhân vật ước hẹn ), hai ngày nay, Lý Nguyên Y vừa về tới đài truyền hình, liền bắt đầu vô số việc.
Lần đầu tiên phát sóng tiết mục, là mấu chốt quyết định chỗ đứng sinh tồn của tiết mục sau này, bởi vậy, vì tạo thế, đài truyền hình quyết định chọn dùng hình thức truyền hình trực tiếp, chính vì điều này, mà gia tăng vô số áp lực cho Lý Nguyên Y.
Lý Nguyên Y ngồi ở trên ghế giám đốc, tốn thời gian hai cái chuông, mới xem hết tư liệu cung cấp của Đường Diệc Đình, ngón tay thon dài nhẹ nhàng chạm vào tuấn nhan người đàn ông trên tài liệu, vào lúc này, tâm, không hiểu sao lại phức tạp.
Ở trong nhận thức của cô, người đàn ông này bối cảnh không sạch sẽ, thủ đoạn buôn bán cao siêu, ác liệt lãnh huyết, nhưng cô thật sự không biết rằng, nguyên lai cái quỹ “Tinh” nổi danh kia, đúng là do đích thân anh sáng lập. Cái tổ chức từ thiện kia, nhiều lần tham dự các loại cứu viện, cũng không cho phép buất luận truyền thông nào nói đến, trước đây cô từng nghe một phóng viên tán thưởng qua rằng: Thời đại này mà có người tốt làm không muốn người ta biết, thật sự đã tuyệt chủng.
“Oa, nam thần của em!”
Một tiếng kêu háo sắc vang lên, kéo suy nghĩ của Lý Nguyên Y trở về, cô ngẩng đầu, thì thấy Tiểu Lạc nhón chân lên, cái đầu nhỏ đưa gần lại đây, mắt to đen lúng liếng, tràn đầy những tia bái phục.
Lý Nguyên Y bật cười, khép lại những tư liệu đã xem xong, đưa cho cô: “Cảm thấy hứng thú thì lấy xem đi, thứ hai người ta đến studio, em có thể tận dụng để nắm giữ.”
“Oh, anh ta dĩ nhiên là Đường Diệc Đình tổng giám đốc của tập doàn Tinh Tế sao? Chị Y, trước kia không phải chị từng đắc tội với anh ta sao?” Tiểu Lạc cầm lấy tài liệu lật vài trang, nhìn thấy chức vụ và những thành tích của người này, phi thường khiếp sợ.
“Làm sao? Chẳng lẽ bởi vì anh ta là Đường Diệc Đình, sẽ không thể trở thành nam thần của em?” Lý Nguyên Y liếc cô ấy một cái, hỏi ngược lại.
“Hắc hắc, có chút ngoài ý muốn mà thôi. Ha ha, chị Y, em nhất định sẽ chuẩn bị giấy bút để ký tên, chị có thể an bài cho em một phân đoạn hay không, để cho em tặng hoa?” Tiểu Lạc chưa từng bao giờ hâm mộ minh tinh nào, bởi vì Đường Diệc Đình, triệt để sa vào người hâm mộ, chỉ là cái người cô hâm mộ, không phải minh tinh mà thôi.
“Nếu em có thể thuyết phục Lucy, chị không có ý kiến.” Qúa trình tiết mục, cũng không phải do cô định đoạt, mà nói để cho Tiểu Lạc đi lên tặng hoa, thực khó có thể tưởng tượng trở nên như thế nào, hay là thôi đi.
“Nói đùa thôi mà. Chị Y, em đi trước.”
“Ừ!”
Lý Nguyên Y gật đầu, rất nhanh tiếp tục vào công việc.
Giờ tan việc, đột nhiên Lý Nguyên Y nhận được điện thoại của Lê Lâm, hẹn cô ăn cơm cùng nhau, cô nghĩ thầm thấy hai người đã có một khoảng thời gian không có gặp nhau, vì vậy vui vẻ đồng ý.
Cô thu dọn đồ đạc thật nhanh, rời khỏi đài truyền hình. Vài ngày trước xe của cô bị hư, lại lười phải đi sửa, cho nên trong khoảng thời gian này, cô đi làm, đều là thuê xe.
Hôm nay là thứ sáu, lúc tan việc, mộ chiếc taxi cũng khó gọi, đợi thật lâu, cũng không nhìn thấy xe trống. Nhìn đồng hồ, đã sáu giờ bốn mươi phút , Lý Nguyên Y bất an vuốt vuốt tóc trên trán, chuyên chú ngắm nhìn hướng những chiếc xe đi tới.
Lúc này, một chiếc Ferrari màu lam dừng lại trước mặt cô, cửa sổ xe quay xuống, lộ ra một gương mặt tuấn tú.
“Đường Diệc Đình?!” Không nghĩ tới thời điểm này lại gặp phải anh, Lý Nguyên Y kinh ngạc cực kỳ, khóe mắt lơ đãng toát ra vui sướng, lại được người đàn ông nhìn thấy hoàn toàn trong mắt. Anh nhẹ cong cong khóe môi, giọng nói trầm thấp, lại mang theo ma lực không cho cự tuyệt: “Lên xe, anh đưa em đi!”
- - - - - - - -