Ngọt Như Mật

Chương 48: Bánh dứa lửa băng*




Edit: Gấu Đại Tỷ

Beta: Gấu Bụng Bự

*Tên nguyên gốc luôn đó nha ae (冰火菠萝包)

- ---------

Lúc Mễ Viễn Sơn nhìn thấy Lộ Lâm là ông đứng trước cửa lớp học.

Mễ Phong cũng đi cùng ông, hai người đứng ở cửa nhìn thấy ngay Mễ Đường, tiếp theo đó cũng thấy Lộ Lâm bên cạnh Mễ Đường.

Mễ Viễn Sơn hỏi Mễ Phong, "Con nhìn thấy chưa?"

Mễ Phong: "Thấy rồi, là người ngồi bên cạnh Mễ Đường."

Mễ Viễn Sơn gật đầu, "Ừ, vừa rồi cô giáo của Đường bảo bối nói, chúng nó ngồi cùng bàn."

Mễ Phong và Mễ Viễn Sơn im lặng rất lâu, nhìn chằm chằm Lộ Lâm, không biết đang nghĩ gì.

"Vừa rồi chủ nhiệm lớp nói cậu ta tên là Lộ Lâm đúng không nhỉ?" Mễ Viễn Sơn hỏi.

"Vâng, xếp thứ nhất toàn trường, môn nào cũng học giỏi." Mễ Phong nói.

"Khi em gái con gọi cho cha liên tục ca ngợi cậu ta." Mễ Viễn Sơn nghĩ về chuyện đó rồi nói tiếp "Nói đủ thứ linh tinh xong, còn nhắc nhở cha không được lén lút điều tra cậu ta."

"Trái tim Đường bảo bối của người đã giành cho người khác." Mễ Phong nhìn ông.

"Ha hả, em gái yêu quí của con cũng là bạn gái của người khác rồi." Mễ Viễn Sơn trả lời một câu.

Mễ Phong: "Cho nên, chúng ta có cần phải đi cảnh cáo cậu ta không."

"Cha nghĩ là nên." Mễ Viễn Sơn đồng ý, "Nhưng cha thấy ngoại hình của cậu ta rất khá, mẹ con chắc chắn sẽ thích."

"Vâng." Mễ Phong nói: "Cậu ta nhìn thấy chúng ta."

Lộ Lâm đang nghe giảng bài, mắt nhìn thẳng lên bảng thì cảm nhận được hai luồng ánh mắt nóng rực.

Nhận thấy Lộ Lâm đã biết họ đang nhìn, hai người cũng không e dè gì nữa càng nhìn kỹ hơn.

Mễ Viễn Sơn giả vờ nghiêm túc lạnh lùng, nói với Mễ Phong: "Nhìn khuôn mặt kia thấy hơi giống với minh tinh gì ấy."

"Ai?" Mễ Phong cũng giả vờ lạnh lùng theo.

Mễ Viễn Sơn: "Quên tên rồi, nhưng rất nổi tiếng."

Mễ Phong: "À, chúng ta phải cánh cáo cậu ta thế nào?"

Mễ Viễn Sơn: "Bảo cậu ta cách xa Đường bối ra, không thì sẽ đánh gẫy chân hả?"

Mễ Phong nhìn Mễ Viễn Sơn nhíu mày nói: "Không tốt lắm."

"Vậy nói gì?" Mễ Viễn Sơn trầm tư suy nghĩ.

Mễ Phong vẫn chưa trả lời, thì Mễ Đường đã phát hiện ra bọn họ.

Mễ Đường lập tức đứng lên nói với giáo viên: "Thưa cô, em xin ra ngoài một chút, người nhà em đến ạ."

Giáo viên đang trong lúc giảng bài hăng say nhất nên bây giờ mới thấy hai người Mễ gia đứng trước cửa, nói: "Được, đi đi."

Mễ Đường chạy ra, "Cha, anh, hai người đứng trước cửa nhìn lén gì đấy?"

Vẻ mặt Mễ Viễn Sơn lập tức trở nên ôn hòa, cười nói: "Chúng ta đang đợi con tan học."

"Đang nhìn em và bạn trai nhỏ của em." Mễ Phong nói.

Mễ Đường nhướng mày "Em biết, thế nào? Rất xứng với em đúng không?"

Mễ Viễn Sơn và Mễ Phong nhìn nhau, Mễ Viễn Sơn nói: "Lúc nào đưa về nhà ăn bữa cơm?"

Mễ Đường nói: "Làm gì ạ? Cũng mới bắt đầu thôi, cha à, con gái người đang trong tình yêu học đường, sao có thể đưa về nhà sớm như vậy!"

Mễ Phong cười nói: "Vậy con định lúc nào mới đưa về nhà? Đến lúc gạo nấu thành cơm."

Mễ Đường trợn mắt nhìn anh, "Không được nói thế, con sợ hai người sẽ hù dọa cậu ấy mất."

"Dám nói chuyện yêu đương với em thì lá gan cũng rất lớn rồi, còn sợ chúng ta à?" Mễ Phong vạch trần không hề nể nang.

Mễ Đường xua tay, lười giải thích với anh, hỏi thẳng Mễ Viễn Sơn: "Được rồi, chủ nhiệm lớp nói với mọi người như nào? Cha à, người nói với cô như nào."

Mễ Viễn Sơn nghĩ một chút rồi nói: "Những chuyện của con cô giáo đã nói với cha trong điện thoại, cha cũng nói đã biết rồi, sẽ về nói chuyện lại với con, yêu cầu cô giáo không cần quan tâm tới chuyện này."

Mễ Đường: "Tốt tốt, nói rất hay, cha quả là trợ công tốt của con."

"Mẹ con cũng biết rồi, tối về tự con giải thích với mẹ đi."

Lúc này tiếng chuông tan học vang lên, Mễ Đường quay đầu nhìn thấy cô giáo vẫn đang cố dạy nốt, cô nói với Mễ Viễn Sơn và Mễ Phong: "Hai người về trước đi, tối con về rồi nói tiếp."

"Lát nữa đã, chúng ta muốn nói chuyện với bạn trai nhỏ của em một chút." Mễ Phong nói.

"Không được." Mễ Đường từ chối không chút suy nghĩ.

"Sao lại không được?" Mễ Viễn Sơn nói.

Mễ Đường không có cách nào đành phải nói: "Hôm nay không được, chờ hôm nào con đưa cậu ấy về ăn cơm rồi nói."

Mễ Phong nói: "Cha, người nhìn cái dáng bảo vệ cho con kìa, thôi quên đi, trong trường nhiều người như vậy cũng không thoải mái, đến lúc đấy rồi nói vậy."

Mễ Viễn Sơn đành phải thôi, "Được rồi, chúng ta đi."

Mễ Đường gật đầu"Vâng vâng", không yên tâm còn đưa họ đến tận cổng trường...

Buổi tối, Mễ Đường về nhà đợi cô là một cuộc họp các thành viên trong nhà.

Nữ sĩ Mạnh viện đã biết chuyện yêu của Mễ Đường từ Mễ Viễn Sơn và Mễ Phong.

Bà cũng không phản đối Mễ Đường yêu đương, nhưng vẫn phải hỏi: "Bảo bối à, mẹ không phản đối con yêu nhưng học kỳ sau con phải ra nước ngoài rồi, con có nhớ không?"

Mễ Đường gật đầu.

"Thế con định làm thế nào? Có nói với người ta không?" Nữ sĩ Mạnh viện có ấn tượng khá tốt với Lộ Lâm, cũng biết anh là một chàng trai tốt.

"Không." Mễ Đường dừng lại rồi nói: "Con không ra nước ngoài."

Nữ sĩ Mạnh viện cau mày, "Con đã nghĩ kỹ chưa? Chuyện đi du học đã sắp xếp cho con hết rồi, sao lại nói không đi?"

"Vâng không đi ạ, sẽ học đại học trong nước, con sẽ học cùng Lộ Lâm." Thât ra Mễ Đường chưa nói chuyện này với Lộ Lâm nhưng Lộ Lâm đã từng nhắc tới chuyện sau này muốn hai người học đại học cùng một thành phố.

Nữ sĩ Mạnh viện nghĩ một chút rồi nói: "Con có muốn ra nước ngoài cùng câu bé đó không? Mẹ sẽ sắp xếp cho hai đứa?"

"Không được đâu ạ." Mễ Đường biết Lộ Lâm sẽ không thích bị sắp xếp như thế, quan trọng là bây giờ cô cũng không muốn ra nước ngoài, cô muốn học một trường trong nước cùng Lộ Lâm.

"Vậy con định như nào? Mẹ nghe nói thành tích của người ta rất giỏi, sau này chắc chắn sẽ vào trường danh tiếng."

"Con vẫn chưa nghĩ ra." Mễ Đường nhíu mày.

"Học xong cấp ba, mẹ nghĩ các con nên đi ra nước ngoài, trường học mẹ cũng đã thu xếp cho con hết rồi, chuyện ngành cũng là con thích, nếu con muốn ở lại trong nước đến lúc chia tay con hối hận thì phải làm sao? Con phải nghĩ cho kỹ."

Mễ Đường muốn nói chắc chắn sẽ không hối hận,

Mễ Viễn Sơn ở bên cạnh nói: "Con nghĩ lại xem, cũng có thể nói chuyện với Lộ Lâm."

"Đúng vậy, con cũng chưa hỏi người ta mà."

Mễ Đường đánh phải nói: "Được rồi, con sẽ hỏi, cho dù có chuyện gì con cũng muốn ở cùng Lộ Lâm, cậu ấy không muốn đi du học thì con cũng không đi."

"Con có khả năng thi đỗ cùng trường với cậu ta không? Rồi lên đại học, thì cũng sẽ không giống như trước nữa."

"Sẽ cùng học một trường!" Mễ Đường xúc động nói.

Nữ sĩ Mạnh viện và Mễ Viễn Sơn nhìn nhau không nói gì.

...

Về phòng, trong lòng Mễ Đường cảm thấy hơi phức tạp, cô nghĩ cả một đêm, đến hôm sau mang theo vành mắt đen xì đến trường.

Lộ Lâm vừa nhìn thấy đã hỏi cô bị làm sao.

Mễ Đường không biết nên nói như nào, lần đầu tiên cô do dự như vậy trước măt Lộ Lâm.

"Có gì thì cứ nói thẳng." Lộ Lâm nghĩ người nhà cô không đồng ý chuyện của hai người.

Mễ Đường muốn nói lại thôi.

"Mình... mình muốn học đại học ở Bắc Kinh..."

"Nhà cậu muốn hai chúng ta chia tay đúng không?"

Hai người cơ hồ là đồng thời nói ra khỏi miệng.

Nghe được câu nói của đối phương, hai người đều thấy sững sờ.

"Không thể nào, cha mẹ mình đều thích cậu."

"Sao lại muốn đi Bắc Kinh? Có ý gì?"

Hai người lại đồng thời nói.

"Cậu nói trước đi." Lộ Lâm nói.

Mễ Đường nghĩ để tìm từ sau đó nghiêm túc nói: "Cha mẹ mình đều biết cậu rất tốt, cậu không phải lo chuyện này, trước đây họ muốn cho mình đi du học, nếu như đi thì sẽ bắt đầu từ học kỳ sau, nhưng mình không muốn đi mình muốn ở lại với cậu."

Lộ Lâm yên lặng nhìn cô ánh mắt dịu dàng chờ cô nói tiếp.

"Rồi... Sau đó..." Mễ Đường mím môi nói, "Mình... mình muốn học cùng trường đại học với cậu, nhưng cậu cũng biết, thành tích của mình không được tốt, vì vậy mình muốn đến Bắc Kinh, nếu như học chăm chỉ chắc sẽ..."

Lộ Lâm cuối cùng cũng hiểu anh im lặng không nói.

Mễ Đường nói: "Cậu nghĩ sao?"

"Nhất định phải đi Bắc Kinh à?"

Mễ Đường: "Mình nghĩ đến Bắc Kinh thì sẽ tốt hơn, người nhà sẽ mời giáo viên dạy cho mình, rồi học một trường cấp ba ở Bắc Kinh thì thi vào trường cao đẳng ở đó cơ hội sẽ cao hơn."

"Cậu nghĩ xong rồi?" Lộ Lâm nghiêm túc nhìn cô.

"Ừ." Thật ra Mễ Đường vẫn hơi do dự, cô sợ Lộ Lâm không ủng hộ.

Mễ Đường "Ừ", "Cậu nghĩ thế nào? Cậu không thích à?."

Lộ Lâm: "Không."

Mễ Đường: "... Vậy sao cậu lại như vậy, rõ ràng không vui."

Lộ Lâm bỗng nhiên đứng lên, "Cậu đi ra ngoài với mình."

"Nhưng đang trong giờ tự học."

"Mình biết, cậu cứ đi đi." Lộ Lâm kéo cô ra ngoài.

Hành lang bên ngoài không có ai, Mễ Đường đi theo anh đến cuối hành lang, Lộ Lâm đột nhiên dừng lại, ôm lấy cô.

"có chuyện gì vậy?" Mễ Đường ngây người.

"Cậu thực sự nghĩ như vậy?"

"Ừ." Mễ Đường nghĩ cả đêm, đây là cách tốt nhất.

"Cậu đi Bắc Kinh, còn mình?" Lộ Lâm nhìn chằm chằm cô.

"Cậu ở đây chờ mình." Mễ Đường nói.

Lộ Lâm: "Đi đi, cậu thích là được."

Bầu không khí lắng xuống, Mễ Đường vừa định nói anh đứng giận.

Thì lại nghe Lộ Lâm nói: "Nếu mình nhớ cậu thì phải làm sao?"

Mễ Đường cười ra tiếng, " Hóa ra cậu lo lắng chuyện này, tháng nào mình cũng bay về gặp cậu được không, mình cũng sẽ rất nhớ cậu!"

Mặt Lộ Lâm hơi đỏ lên, "Một tháng chỉ gặp một lần à?"

"Hai lần đi, một lần hơi ít."

"Ừ."

Mễ Đường nắm tay anh lắc lắc, "Cậu phải ngoan ngoãn chờ mình nhé."