Ngọt Ngào Nho Nhỏ

Chương 23




Chương 23: Tình ca chỉ hát cho mình em nghe.

Các chàng trai tiếp tục đánh bóng. Chỉ cần liếc qua cũng có thể nhận thấy hotboy trường hôm nay đặc biệt hấp dẫn, chính xác là từ sau khi anh ném đi cái nháy mắt đó. Không thể không nói, khi anh chạy trái chạy phải trên sân, nhất là lúc nhảy lên, mồ hôi bắn ra như mưa trông thật gợi cảm.

Sau khi trận bóng kết thúc, xung quanh lập tức có một vài nữ sinh chạy đến đưa nước. Hứa Trạch tùy ý nhận lấy một chai, ngửa đầu uống liền một hơi hết hơn nửa, quả táo Adam của anh cuộn lên cuộn xuống theo mỗi lần nuốt, vài giọt mồ hôi như pha lê chảy dài trên cổ. Lại khiến nhóm nữ sinh âm thầm khao khát. 

“Hứa thiếu gia, vừa rồi là sao, động tác sao lại hấp dẫn thế hả?” Triệu Dã chạy tới khoác tay lên vai Hứa Trạch, hỏi.

Sau đó, cậu trông thấy Giản Ninh ở cách đó không xa nên đã đưa ra một kết luận vĩ đại: Tình yêu khiến con người ta trở nên hấp dẫn.

“Biến, mồ hôi nhễ nhại khắp người kìa.” Hứa Trạch hất tay Triệu Dã khỏi vai mình, rồi chạy chậm về phía Giản Ninh.

Anh chạy tới sau đó lại chạy quanh Giản Ninh hai vòng rồi mới dừng lại trước mặt cô. Giản Ninh liếc nhìn anh một cái, tên này không sao đó chứ, chạy qua chạy lại làm cái gì thế không biết.

“Giản Ninh.” Hứa Trạch mỉm cười, nói: “Cảm ơn em đã đến xem anh đánh bóng.”

“Tôi chỉ đi ngang qua thôi.” Giản Ninh vừa nói vừa lấy trong túi một gói giấy ăn, rút ra một tờ đưa cho anh: “Lau đi.”

Hứa Trạch không cầm.

“Anh đánh bóng mệt rồi, lau không nổi, muốn em Ninh lau giúp anh.”

“Biến đi.” Giản Ninh ném tờ khăn giấy vào người anh, quay người chuẩn bị rời đi.

Hứa Trạch cầm tờ giấy chạy theo, chắn trước mặt cô. Giản Ninh đi bên trái, anh cũng đi bên trái. Giản Ninh đi bên phải anh cũng theo sang bên phải, tóm lại là nếu không lau mồ hôi giúp anh thì cô cũng đừng hòng đi nổi.

Giản Ninh chỉ đành nhận lấy tờ giấy lau lau trán anh. Ánh mắt cô lưu lại trên mắt anh, rồi đến lông mi, cặp lông mi này thật khiến người ta bực bội, sao có thể vừa dài vừa dày như vậy, còn đẹp hơn cả con gái nữa.

“Ở đây.” Hứa Trạch chỉ vào má mình.

Giản Ninh lau giúp anh.

“Còn ở đây nữa.” Anh lại chỉ vào cổ mình.

“Trên đó không có mồ hôi.” Giản Ninh liếc nhìn một cái, nói.

“Có.” Hứa Trạch kiên quyết đáp, vừa nói anh vừa cúi sát vào cô.

“Hôi chết đi được, biến ra.” Giản Ninh đẩy anh, rồi nhét khăn giấy trên tay vào tay anh: “Tự lau đi.”

Triệu Dã và Vệ Thành Thành vừa đập bóng rổ vừa chạy chới.

“Nào, nào, nào, để tôi lau giúp cậu.” Vệ Thành Thành giật khăn giấy trên người Hứa Trạch rồi lau lau lên mặt anh: “Để tôi lau cẩn thận cho cậu.”

Hứa Trạch nghiêng người tránh sang một bên.

“Đúng thật là, chỉ biết bắt nạt em Ninh của bọn tôi.” Triệu Dã bảo vệ Giản Ninh sau lưng cậu ấy.

Vệ Thành Thành vo tờ khăn giấy thành hình tròn, nhắm chuẩn thùng rác cách đó không xa, ném vào.

“Hứa thiếu gia, đi, đi hát karaoke.” Triệu Dã nói.

“Ồn ào lắm, không phù hợp với khí chất hiền lành, dịu dàng như ngọc của bổn thiếu gia, không đi, về nhà.” Hứa Trạch vừa nói vừa mặc lại áo khoác.

“Karaoke sao, em muốn đi.” Giản Ninh nhỏ giọng nói.

Cô từng này tuổi rồi mà chưa từng đi hát karaoke, chỉ biết có nơi như vậy để ca hát. Trước đây, các bạn cùng lớp thường xuyên đi, nhưng cô không có thời gian, vừa tan học đã phải đến khu tham quan để bán nước suối và bản đồ. Dần dần, mọi người trong lớp cũng không rủ cô đi nữa.

“Vậy tôi cũng đi.” Hứa Trạch kéo khóa áo khoác lên, nói.

“Thôi bỏ đi, Hứa thiếu gia, chỗ đó quá ồn ào, không thích hợp với một người dịu dàng tựa ngọc như ngài” Vệ Thành Thành nói đùa.

“Còn nói nữa tôi giết cậu diệt khẩu bây giờ.” Hứa Trạch khoác vai Vệ Thành Thành, suýt chút nữa ghì cậu ấy xuống đất.

“Gọi thêm mấy người nữa nhé.” Triệu Dã vừa nói vừa lấy điện thoại ra: “Mấy ngày trước tôi có quen một em gái học lớp mười.”

Hứa Trạch và Vệ Thành Thành đồng thanh huýt sáo.

“Em Ninh, giúp anh bảo ban hai cái tên mất nết này đi.” Triệu Dã cúi đầu vừa ấn điện thoại vừa nói.

Một lúc sau, hai nữ sinh từ phía tòa nhà dạy học đi tới. Trong đó một người có gương mặt như búp bê, buộc tóc đuôi ngựa, đúng kiểu hình mẫu yêu thích của Triệu Dã.

Mấy người bắt hai chiếc taxi đến quán Karaoke, tất nhiên là Triệu Dã trả tiền, buổi vui chơi ngày hôm nay Triệu Dã bao trọn, rút ví trước mặt các em gái chính là cơ hội mà cậu ấy cầu còn chẳng được. Trước đây, đều là Hứa Trạch trả tiền, trong đám thiếu gia này thì Hứa Trạch là người giàu có nhất.

“Hôm nay tiết kiệm được tiền rồi.” Hứa Trạch trả tiền taxi của xe bọn họ, rồi sờ sờ ví mình, nói với Giản Ninh: “Để dành sau này cưới vợ thì dùng.”

“Mới bao nhiêu tuổi mà đã nghĩ tới việc lấy vợ rồi?” Giản Ninh liếc anh một cái, nói.

“Đã lớn lắm rồi, có thể cho vợ một cuộc sống tình phúc tươi đẹp rồi.” Hứa Trạch nói bên tai cô.

Cũng may đây là nói chứ không phải đánh chữ, nên tất nhiên là Giản Ninh nghe thành hạnh phúc, nếu không e rằng cái mạng của người nào đó sẽ khó mà giữ được. [1]

Triệu Dã mở rộng hầu bao gọi một số đồ ăn vặt cộng thêm vài lon bia. Sau khi vào phòng riêng, mấy người cùng tranh giành nhau chọn bài.

Giản Ninh ngồi yên trên ghế sofa không nhúc nhích, cô không biết mình có thể hát thể loại nhạc nào, càng đừng nói nói đến việc cái gì mà bài hát tủ.

“Hứa thiếu gia, tuỳ ý chọn bài cho cậu nhé.” Vệ Thành Thành đứng bên máy chọn bài, hỏi.

Hứa Trạch là một “ca sĩ” nổi tiếng trong nhóm, thể loại nhạc nào cũng có thể hát, quan trọng là còn hát rất hay, có thể so sánh với bản gốc, nhưng vẫn giữ được nét riêng biệt của anh, có thể nói là rất giỏi.

“Em thì sao?” Hứa Trạch hỏi Giản Ninh.

“Tôi nghe là được rồi.” Giản Ninh trả lời: “Tôi không biết hát.”

Sau khi chọn bài xong, mấy người cùng lần lượt thay phiên nhau hát. Triệu Dã và Vệ Thành Thành chỉ biết gào thét bừa bãi, lạc giọng lạc đến mức sắp không tìm thấy mẹ luôn rồi, khiến hai em lớp mười được một trận cười vui vẻ.

“Đưa micro cho tôi.” Cuối cùng Hứa Trạch cũng nói.

“Mọi người cho một tràng pháo tay, thần ca của chúng ta xuất hiện rồi!” Triệu Dã vừa nói vừa lắc lắc chiếc chuông tán thưởng.

“Anh Hứa Trạch giỏi vậy sao?” Hai cô gái cũng cổ vũ: “Thật vinh dự khi được nghe anh hát.”

Triệu Dã liếc nhìn về phía Hứa Trạch, cái tên này, không biết sẽ thể hiện đến mực nào, hát hay thì có gì là ghê gớm, hừ.

Tuy vậy, nhưng khi Hứa Trạch vừa cất tiếng đã khiến cả nhóm người trong phòng suýt chút nữa hốt hoảng mà bỏ chạy. Đây là con người hát sao, rõ ràng là tiếng hú của thú hoang mà, lại còn là tiếng hú hét trong thời kì động dục nữa. Nó nghe hơi giống tiếng xẻ gỗ, nghe thêm lần nữa thì có chút giống như hiện trường một vụ tai nạn xe hơi. Một vài người vội vàng bịt tai lại, khó nghe chết đi được.

“Dừng, dừng, dừng.” Vệ Thành Thành vừa hét lên vừa hận không thể rút dây cáp micro ra: “Thần ca, hôm nay anh làm sao thế này, lần thể hiện này quá bất thường rồi đó.”

Nhưng Hứa Trạch lại chẳng hề có ý định dừng, ngược lại còn rống lên càng to, càng ngày càng hăng. Cuối cùng, với tiếng gầm rú của mình, anh đã thành công giải tán được đám đông.

Giản Ninh đang định đứng dậy khỏi ghế sofa thì bị Hứa Trạch kéo lại. Anh đặt micro xuống, đóng cửa phòng, lúc này trong phòng chỉ còn lại mình anh và Giản Ninh.

“Em ngồi yên đó.” Hứa Trạch nói xong liền bấm chọn một bài hát.

Hứa Trạch ngồi xuống bên cạnh Giản Ninh, tiếng nhạc vang lên.

“Đã quên rồi, bắt đầu là thế nào, cũng có thể là một loại cảm giác với em, rồi đột nhiên phát hiện, bản thân đã yêu em sâu đậm nhường nào…”

Giọng của anh rất hay, với phần nhạc đệm lại càng hay hơn, trầm thấp, đều đều, dịu dàng như nước và ca từ lại như lời thủ thỉ của đôi tình nhân. Dường như cả căn phòng chỉ còn lại mình tiếng hát của anh, cùng nhịp đập trái tim cô.

Giản Ninh nhìn anh chằm chằm, ánh đèn trong phòng karaoke vốn dĩ đã mơ hồ, lúc này chiếu trên người anh, đem đếm một loại cảm xúc thật khó diễn tả, cứ thế khiến trái tim người ta nhói lên.

Hứa Trạch nghiêng mặt lại, đối diện với ánh mắt cô, dần dần tiến lại gần cô. Giản Ninh thậm chí còn quên mất việc đẩy anh ra, mặc anh tiến đến ngày một gần, cuối cùng anh đặt micro xuống, hát bản tình ca bên tai cô.

“Nếu em vẫn còn một chút bối rối, oh no, xin hãy lắng nghe trái tim anh, nghe anh nói rằng anh yêu em…”

Từng câu từng chữ văng vẳng bên tai, nhất thời đập tan sự tỉnh táo của cô. Cô nhìn đôi môi trước mặt, hết đóng lại mở, từng chữ như mê hoặc, anh như đang niệm một câu thần chú cổ nào đó, khiến người nghe chẳng thể phản kháng, chỉ có thể làm theo sự chỉ dẫn của anh. Và chỉ dẫn ấy chính là hai chữ: “Hôn anh.”

Như thể mất kiểm soát, cô từ từ bắt đầu tiến lại gần anh, cuối cùng chặn nốt nhạc lại trong miệng anh. Cả căn phòng chỉ còn lại tiếng nhạc đệm, chảy trong dòng không khí gần như ngột ngạt ấy, lại tăng thêm vài phần quyến rũ.

Cô ôm lấy đầu anh, hai đôi môi cọ xát vào nhau. Cả hai đều có chút mất đi lý trí, muốn dừng nhưng chẳng thể nào dừng lại.

Cứ thế cho đến khi ngoài cửa vọng đến tiếng bước chân. Giản Ninh đột ngột dứt ra, ngồi xuống ghế sofa, ánh mắt dán chặt vào màn hình, bộ dạng trông như cô thiếu nữ nhà lành. Hứa Trạch ngồi trên sofa không nhúc nhích, vẫn giữ nguyên tư thế như trước.

“Em Ninh, vậy mà em không sợ bỏ chạy à?” Triệu Dã mở cửa, nói.

“Cậu ngốc đấy à, cái tên xấu xa kia cố ý đó, cậu ấy muốn hát cho mình em Ninh nghe.” Vệ Thành Thành cứ thế nói toạc luôn ra.

Hứa Trạch liếc nhìn bọn họ một cái, nếu đã biết vậy rồi mà con mẹ nó vẫn còn đẩy cửa đi vào, không biết nấp ra xa một chút đi à, ngày nào người nấy chẳng có mắt nhìn gì cả.

Triệu Dã âm thầm chép miệng hai cái, im lặng ghi nhớ chiêu thức này trong lòng, để dành lần sau lôi ra dùng.

“Anh lãng mạn thật đó.” Hai nữ sinh lớp dưới nhìn Giản Ninh ngưỡng mộ không thôi, ánh mắt như muốn phát sáng.

Giản Ninh ngồi trên ghế sofa, luôn cảm thấy cảnh tượng vừa rồi như đã bị người khác nhìn thấy, khiến cả người chẳng thể thoải mái. Hơn nữa, hiện tại cô đã lấy lại được lý trí, nên chẳng dám nhìn Hứa Trạch, hận không thể đào một cái lỗ chui xuống cho xong.

“Anh hát khó nghe chết đi được.” Giản Ninh bỏ lại một câu rồi đi ra ngoài: “Tôi vào nhà vệ sinh một lát.”

“Anh cũng đi.” Hứa Trạch đứng dậy khỏi ghế sofa rồi đi theo ra cửa.

“Hứa thiếu gia, đừng có vào nhầm nhà vệ sinh đó nhé.” Triệu Dã đứng phía sau trêu chọc.

“Im ngay!” Hứa Trạch đóng cửa lại, đi ra ngoài.

Triệu Dã và Vệ Thành Thành cùng lúc nhìn nhau, vui vẻ cười.

Giản Ninh vào nhà vệ sinh, nhốt mình trong một buồng riêng rồi ngồi xuống bồn cầu thở phào một hơi. Tất cả là do tên khốn Hứa Trạch, rảnh rỗi không có gì làm nên hát hò, hát thôi thì không sao, lại còn niệm thần chú với cô. Anh là phù thủy hay sao, chắc chắn là vậy rồi, nếu không cô cũng sẽ chẳng làm như vậy.

Cứ nghĩ tới sự kích động vừa rồi khi ở trong phòng bao là cô lại cảm thấy đau đầu. Nhưng rõ ràng là cô không có cách nào phản kháng, cô không thể chống lại anh. Nếu hội Triệu Dã không về kịp thì không biết chuyện sẽ còn thế nào nữa.

Giản Ninh lại hít sâu thêm vài hơi mới có thể tạm coi là bình tĩnh trở lại.

Hứa Trạch vào phòng vệ sinh, rửa tay rồi đóng cửa lại. Cuối cùng cũng đã có thể bình tĩnh, anh dựa vào tường, nhớ lại cảnh tượng vừa rồi xảy ra trong phòng hát. Cô nhóc đó đúng là quá hoang dại.

Bình thường, lúc nào cũng tỏ ra đứng đắn, vậy mà một khi phóng khoáng lại thực sự vô cùng hoang dại, cứ thế giữ anh lại để hôn.

Sau khi từ phòng tắm đi ra, cả hai tình cờ đụng mặt nhau.

“Nói thế nào?” Hứa Trạch cản đường đi của Giản Ninh: “Ngài vừa mới làm chuyện gì chẳng thể tin được với người ta rồi.”

“Anh đang nói cái gì vậy, tôi nghe không hiểu.” Giản Ninh nghiêng người, muốn lẩn ra bên ngoài.

“Hay là anh giúp em nhớ lại một chút nhé, hả?” Hứa Trạch sao có thể để cô đi dễ dàng như vậy, hai tay anh chống lên tường, vây cô bên trong.

Vô cùng bá đạo và vô lý.

“Anh tránh ra.” Giản Ninh cúi đầu, biết mình đã chịu thua.

“Em đã chủ động hai lần rồi đó.” Hứa Trạch nở nụ cười xấu xa nhìn cô: “Có phải em thích anh không?”

Anh nhấn giọng xuống thấp, gần như ghé sát vào tai cô. Hơi thở ấm áp lại khiến cô gần như thất thần.

“Anh, cứ coi như là.” Giản Ninh suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Anh cứ coi là tôi cô đơn đi, xin lỗi.”

Cô nói xong lại muốn chui ra dưới cánh tay anh. Hứa Trạch lập tức duỗi chân ra, một lần nữa chặn cô lại. Giản Ninh gấp gáp, liền kiễng chân cắn lên cằm anh một cái.

“Á…”

Hứa Trạch bị đau, Giản Ninh nhân cơ hội đó đẩy cánh tay anh ra rồi bỏ chạy. Cô chạy vào phòng bao như thể sau lưng là một con sói hoang, chỉ cần chậm nửa nhịp sẽ lập tức bị anh ăn thịt vậy.

Hứa Trạch sờ lên chỗ bị cắn, sau đó quay lại phòng vệ sinh soi gương, bên trên có dấu hai hàm răng nhỏ. Quá tàn nhẫn. Cứ đợi đó, sớm muộn gì cũng có ngày anh trả lại cho cô.

Suốt hai ngày cuối tuần, Giản Ninh đều không lộ mặt, cô làm ổ trong nhà không ra ngoài, đến cả rèm cửa sổ cũng kéo kín.

Thỉnh thoảng Hứa Trạch sẽ nhìn qua cửa sổ nhà cô, nhưng tiếc là bên đó không mở cửa. Cuối cùng, anh cảm thấy thực sự nhớ đến không chịu nổi rồi, nên dự định sẽ qua nhà Giản Ninh ăn tối. Cho dù nhìn cô một cái bên bàn ăn cũng được, chỉ cần nhìn cô một cái thì anh sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Diêu Tĩnh Vân lại đi dâng hương, không ở nhà, chú Giản đi công tác, bà nội giản cũng đi vắng. Trong nhà chỉ có một mình Giản Ninh và thím giúp việc. Ngay khi thím Lâm vừa dọn bữa tối lên bàn thì Hứa Trạch tới.

Giản Ninh đang chuẩn bị ra khỏi phòng ngủ xuống ăn tối, vừa hé cửa lại nghe thấy giọng nói của Hứa Trạch ở dưới lầu, liền vội vàng đóng cửa lại. Mẹ nó, cũng may là bà đây phản ứng nhanh. Giản Ninh thầm khen mình một câu.

“Thím Lâm, món canh cá đậu phụ này rất tươi.” Hứa Trạch nếm một miếng canh: “Tay nghề của thím thật giỏi.”

Miệng lưỡi khéo léo, khiến thím Lâm vô cùng vui vẻ. Cũng không nghĩ mình đang là người ngoài luôn rồi.

Giản Ninh dán người vào khe cửa, nhìn thấy tên đó đang ăn uống vui vẻ, còn cô thì phải chịu cái bụng đang đánh trống vì đói.

“Tôi đi gọi tiểu thư.” Thím Lâm nói xong liền đi lên lầu.

Giản Ninh vội vàng đóng cửa lại, nói vọng ra bên ngoài: “Con không đói, thím cứ ăn trước đi.”

Thím Lâm chỉ đành lại đi xuống nhà.

Hứa Trạch đã ăn đến bát cơm thứ hai, lúc này tâm trạng anh vô cùng tốt, không hề chán nản như khi nãy do không được gặp cô. Còn suýt chút nữa thì ngâm nga bài hát.

Hứa Trạch liếc nhìn lên lầu một cái, hình như cửa phòng cô khẽ di chuyển. Không phải giỏi lắm sao, có thể bò lên người người ta để hôn cơ mà, lần này lại xấu hổ rồi, đến mức chẳng dám thò mặt ra ngoài.

Hứa Trạch ăn cơm xong, đặt bát đũa xuống. Giản Ninh thở phào một hơi nhẹ nhõm, tên chết tiệt kia cuối cùng cũng ăn xong, lúc này có thể đi rồi chứ?

Cô đói đến mức bụng sắp dính vào lưng luôn rồi, đang là thời điểm cơ thể phát triển, nếu vì không được ăn cơm mà nơi nào đó phát triển không được, cô sẽ tìm người tới tính sổ.

Cũng may là anh sắp rời đi rồi. Tuy nhiên, thực tế lại không lạc quan như vậy. Giản Ninh đứng sau cánh cửa, nghe thấy có tiếng ai đó đang đi lên lầu. Tên này tối nay định ở lại đây không về hay sao, cô không biết mình có nên chửi thề một câu hay không. 
[1]: Hạnh phúc (幸福-Xìngfú) và Tình phúc (性福-Xìngfú) hai từ này phát âm giống nhau, Giản Ninh nghe thành hạnh phúc, còn ý của Hứa Trạch muốn nói đến chữ tình trong tình.dục. Anh đang ám chỉ rằng mình đã lớn, đã có thể cho vợ một cuộc sống tình.dục viên mãn:))