Ngọt Ngào Nho Nhỏ

Chương 16: Kẹo rất ngọt, kèm theo vị chua của cam, chua chua ngọt ngọt




Hứa Trạch về đến trung tâm thành phố, trước tiên anh đã đến Viện kiểm tra chất lượng thực phẩm, anh cần một bản báo cáo kiểm tra chất lượng chính thức. Khi trở về nhà, anh chia bánh óc chó ra những chiếc hộp đựng thực phẩm xinh xắn, là loại hộp nhỏ được làm bằng gỗ xoan đào, trông vô cùng trang nhã và sang trọng. Cứ thế cho đến bảy giờ tối mới đóng gói xong xuôi, giúp việc trong nhà đến muốn giúp đỡ nhưng anh không chịu, một mực giữ khư khư như bảo bối, sợ người khác làm hỏng.

Buổi tối, đại thiếu gia nhà họ Hứa xách theo một túi lớn bánh óc chó đến gõ cửa từng nhà tặng bánh, đến cả bảo vệ hay quản lý khu nhà cũng tặng hai hộp. Cuối cùng là nhà của Giản Ninh.

Hứa Trạch cầm một hộp bánh, ấn chuông cửa nhà Giản Ninh. Giản Ninh vừa ăn tối xong, nhìn thấy Hứa Trạch cô nán lại một chút, chưa lên phòng, nếu là trước đây thì cô đã lên trên đọc sách rồi. Nhưng vì phép lịch sự, nên không lập tức đi lên.

“Chú Giản, dì Tĩnh, đây là sản phẩm bánh óc chó mới của nhà con, con mang sang tặng hai người nếm thử.” Hứa Trạch kính kính cẩn cẩn đưa hộp bánh óc chó tới, vô cùng nghi thức, khiến người ta không khỏi chú ý tới.

Giản Ninh nhìn Hứa Trạch, không hiểu anh đang muốn chơi chiêu gì, nhưng cô có thể ngửi thấy một màn âm mưu vô cùng mãnh liệt.

“Dì Tĩnh, dì nếm thử đi ạ.” Hứa Trạch vừa nói vừa mở hộp bánh óc chó bằng gỗ ra.

“Ừm, hương vị không tồi.” Diêu Tĩnh Vân bẻ một miếng, vừa nếm thử vừa nói: “Đây là do người thầy nổi tiếng của nhà con mới nghiên cứu ra phải không?”

“Vâng, toàn bộ đều làm thủ công, không thêm phụ gia.” Hứa Trạch mỉm cười, nói: “Rất tốt cho sức khỏe, ăn vào chắc chắn sẽ không bị tiêu chảy.”

“Với sản phẩm của Tập đoàn Hứa Thị thì đó là điều đương nhiên.” Diêu Tĩnh Vân vừa nói vừa nhìn Giản Ninh: “Chứ không phải loại thực phẩm hạng ba bán bên lề đường, khiến người ăn phải vào bệnh viện.”

Giản Ninh khó xử mỉm cười và không lên tiếng. Cô không muốn nói nhiều về vấn đề này, dù sao thì hiện tại Trâu Dĩnh cũng đang nằm trong bệnh viện, vậy nên cô có mọc thêm mười cái miệng cũng chẳng thể nào giải thích rõ. Quan trọng hơn là nó rất lãng phí thời gian. Không bằng để thời gian đó học thêm chút từ vựng còn hơn.

“Em Ninh, em nếm thử xem.” Hứa Trạch nói xong liền đưa một miếng bánh cho Giản Ninh.

Giản Ninh nhận lấy, vừa nhìn một cái cô đã biết đây là bánh óc chó do ông cụ làm, màu vàng óng ả như bí đỏ, những vết nứt trên bánh rất mịn màng, hơi sâu nhưng không hề bị vỡ, trên mặt bánh có rắc thêm hai loại vừng đen và vừng trắng.

Cô nhìn Hứa Trạch trong mắt ánh lên vẻ ngạc nhiên, nhưng lại nhanh chóng giấu đi. Giản Ninh nhìn về phía Diêu Tĩnh Vân một cái, bà ta đã ăn đến miếng bánh thứ hai rồi.

“Cảm ơn.” Giản Ninh nhỏ giọng nói.

“Không cần.” Hứa Trạch nhìn cô và đáp lại.

Sau khi anh rời đi, Giản Ninh cầm theo bánh óc chó về phòng, ngồi trên giường. Con người quả là dối trá, cùng một loại bánh, nhưng chỉ vì bao bì khác nhau mà dường như đã trở thành hai loại hoàn toàn khác nhau.

Cô đi đến bên cửa sổ, cầm khẩu súng cao su nhỏ, bắn một viên đá nhỏ sang cửa sổ nhà Hứa Trạch. Hứa Trạch đi đến trước cửa sổ, mở cửa ra, mỉm cười với cô. Giản Ninh không lên tiếng, chỉ cầm khẩu súng sao su trong tay nhìn anh hồi lâu. 

Vốn dĩ cô định hỏi anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao anh lại đi tới núi Đại Linh xa xôi như vậy để mua bánh óc chó và tại sao lại làm điều này. Nhưng lúc này, đến một câu cô cũng chẳng thể nói, có lẽ đã đoán được suy nghĩ trong lòng anh. Chắc chắn không phải do rảnh rỗi sinh nông nổi nên cải trang đi vi hành rồi nhân tiện mua nó về.

Hứa Trạch lấy điện thoại ra, bấm số gọi cho Giản Ninh.

“Anh Trạch của em đẹp trai đến mức khiến em chẳng thể rời mắt rồi hay sao?” Hứa Trạch nhìn cô, nói.

“Biến đi, đồ vua tự luyến.” Vốn dĩ Giản Ninh còn muốn cảm ơn anh. Nhưng vừa mở miệng lại bảo người ta biến đi, đây cũng là điều mà chính bản thân cô cũng không ngờ tới.

Là do anh thiếu đòn, hay do vốn dĩ anh đã rất đẹp trai, còn cô thì đã quen với việc nghĩ một đằng nói một nẻo. Cô càng ngày càng chẳng thể hiểu nổi bản thân mình nữa rồi.

Giản Ninh im lặng một lúc, rất lâu sau mới nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh, Hứa Trạch.”

“Em gọi cả tên anh làm gì, gọi anh Trạch anh nghe nào.” Khả năng nắm bắt trọng điểm của anh rất tốt, bởi vì tâm tình đang vui vẻ, nên giọng điệu cũng có chút đùa cợt.

“A, A Trạch.” Giản Ninh nghiến răng nghiến lợi, âm thanh nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Rõ ràng người khác đều gọi anh như vậy, nhưng khi cô mở miệng lại thấy khó khăn bất thường, nhất thời cả khuôn mặt đỏ lựng như sắp chảy máu. Thật may đang là ban đêm, nên anh không nhìn rõ.

“Em nói gì cơ, anh nghe không rõ, nói to một chút.” Hứa Trạch cong môi cười, nhìn về phía cửa sổ đối diện.

Cô khẽ cúi đầu, nghiêng mặt sang một bên, rồi ngẩng lên nhìn anh một cái, sau đó lại nhanh chóng cúi xuống.

“Roạt.” một tiếng, cô kéo rèm cửa lại.

“Tút, tút.” điện thoại cũng ngắt.

Xấu hổ tới mức này sao, bình thường cô đâu có giống một người dễ ngại ngùng, không những thế còn là một tên lưu manh cứ không vui vẻ là lại muốn bắn vỡ trứng người khác cơ mà.

“A, A Trạch.” Hứa Trạch lặp lại câu nói của cô một lần, rồi vui vẻ nằm lên giường.

Anh cảm thấy cái tên A Trạch hay chết đi được. Mặc dù thường ngày nhóm Triệu Dã và Vệ Thành Thành đều gọi như vậy, nhưng không dễ chịu bằng cô gọi. Nếu cô gọi một tiếng anh Trạch như vừa rồi thì anh cảm thấy mình sẽ phấn khích đến bắn luôn quá. Mẹ kiếp, Hứa Trạch vội vàng tự đập vào đầu mình một cái, thế này là thế nào?

Thích cô sao?

Phải vậy không?

Không phải sao?

Anh cũng chẳng biết nữa.

Rối chết mẹ đi được, thôi đi ngủ!

Giản Ninh tắm xong, đi đến ngồi trước bàn học nhìn miếng bánh óc chó nhỏ trên bàn liền lấy điện thoại ra chụp vài tấm ảnh. Cô đăng lên trang cá nhân, chỉ là một tấm ảnh, không ghi thêm dòng trạng thái. Ngay sau đó, bên dưới đã có bình luận. Vô cùng sống động, Giản Ninh thích kiểu không khí như vậy, thật thoải mái và vui vẻ. Trong tiềm thức cô khao khát nhận được sự yêu thương từ người khác. Dù sao thì cô cũng là một người thiếu thốn tình cảm.

Triệu Dã: “Anh cũng có bánh óc chó giống của em Ninh.”

Vệ Thành Thành: “Của tôi và của em Ninh là một cặp.”

Lâm Tiểu Kinh: “Em Ninh, em Ninh, em Ninh!”

Nhị Đông: “Anh ăn hết rồi, vẫn muốn ăn nữa, em Ninh có còn không?”

Giống nhau? Vẫn muốn ăn? Hứa Trạch đã tặng bánh cho cả khu biệt thự sao? Vốn dĩ cô còn tưởng anh chỉ giúp cô vả mặt Diêu Tĩnh Vân thôi, giống như trò đùa dai của trẻ con. Nhưng không ngờ anh lại đang muốn nói với tất cả mọi người rằng bánh óc chó của Giản Ninh không hề có vấn đề, bệnh của Trâu Dĩnh không liên quan gì tới cô. Giản Ninh cô là một người hết sức bình thường, cô cũng giống với mọi người, không đáng bị nhận sự đối xử khác biệt.

Giản Ninh cầm điện thoại lên, nhìn vào màn hình rất lâu. Cô đã nhìn ra ý tốt của anh. Nếu tất cả mọi người đều cho rằng Trâu Dĩnh phải nhập viện là do bánh óc chó của cô, thì quá khứ của cô sẽ bị đào bới, rồi phóng đại thêm vài lần, nếu vậy cuộc sống hiện tại của cô đâu có khác gì so với trước đây.

Sự việc bánh óc chó nhìn vào thì tưởng chừng như là một việc vô cùng nhỏ nhặt, nhưng nếu xử lý không tốt, sẽ đem đến sức tàn phá thực sự lớn đối với cô. Giản Ninh không nghĩ xa xôi như vậy, nhưng anh lại giúp cô suy nghĩ mọi thứ và thực hiện một đòn phản công hoàn hảo. Người đã ném quả bóng tuyết vào mông cô trong ngày đầu tiên cô tới đây, dường như cũng không ấu trĩ đến vậy. Lần đầu tiên sau mười bảy năm, khi cô gặp khó khăn đã có người đứng trước mặt và giúp cô giải quyết tất cả.

Giản Ninh xuống giường, nhìn ra ngoài cửa sổ. Cửa sổ bên phòng anh không đóng, trước cửa không có người. Cô lấy từ trong cặp sách ra một viên kẹo trái cây vị cam, đặt nó lên khẩu súng cao su rồi nhắm bắn vào cửa sổ phòng anh.

“Vèo–” chiếc kẹo được bắn đi.

Để tránh những giao tiếp bằng mắt không cần thiết và sự ngại ngùng không thể giải thích, cô đã đóng rèm lại. 

Dưới bài đăng vừa rồi có thêm một bình luận mới, Giản Ninh mở ra xem.

Hứa Trạch: “Ăn bánh óc chó mà anh Trạch tặng sẽ là người của anh Trạch.” Phía sau là một biểu tượng mặt cười gian xảo.

Lúc này, Giản Ninh chỉ có duy nhất một suy nghĩ, đó là có thể thu lại chiếc kẹo vừa bắn đi hay không, cô hối hận rồi, nên dùng một viên bi sắt bắn nổ trứng của anh mới đúng.

Giản Ninh mở trang cá nhân ra, bên dưới là một hàng bình luận.

Triệu Dã trả lời Hứa Trạch: “Thật xin lỗi anh Trạch, tôi cũng ăn rồi, nhưng tôi không có hứng thú với đàn ông.”

Vệ Thành Thành trả lời Hứa Trạch: “A Trạch, hahaha.”

Hứa Trạch trả lời Vệ Thành Thành: “Không được gọi là A Trạch, sau này tất cả mọi người đều không được gọi như vậy, nhớ đấy, không được phép gọi!”

Chỉ có cô mới có thể gọi.

A, A Trạch. Hứa Trạch nghĩ đến dáng vẻ ngại ngùng của cô khi cô gọi anh. Đột nhiên lại nghe thấy một tiếng “bộp”, bên ngoài cửa sổ có thứ gì đó bay tới. Anh bật dậy khỏi giường. Nhìn thấy một viên kẹo trên mặt đất, anh nhặt nó lên và nhìn ra ngoài, cô đã đóng rèm lại, đèn trong phòng vẫn bật sáng.

Hứa Trạch cầm theo viên kẹo quay trở lại giường ngắm nhìn nó dưới ánh đèn. Đây là một viên kẹo cứng vị cam, hình tròn, bên trên có in hình một miếng cam cắt lát, thanh thanh mát mát, xem ra rất ngon miệng. Thông thường anh sẽ không ăn thêm gì sau khi đánh răng, nếu không sẽ phải đánh lại lần nữa, thật phiền phức.

Nhưng lúc này, anh lại chẳng thấy phiền chút nào, anh muốn ăn kẹo, chiếc kẹo mà cô tặng. Hứa Trạch bóc vỏ đưa lên miệng cắn nửa miếng, một nửa còn lại gói vào túi, không nỡ ăn. 

Anh ngậm nửa viên kẹo nhìn nửa còn lại trong túi gói, cảm thấy dường như mình đã biến thành một đứa trẻ lên ba. Lâu lắm rồi mới được ăn một món ngon như vậy. Lại không nỡ ăn hết, haizz.

Kẹo rất ngọt, kèm theo vị chua của cam, chua chua ngọt ngọt, thực sự rất ngon. Cũng giống như, giống như cô, cô cũng vậy, chua chua ngọt ngọt. Mà hiện tại anh lại đang ngậm cô trong miệng, dùng răng cắn mạnh, đầu lưỡi lướt qua cô hết lần này đến lần khác.

Thất giống biến thái.