Ngọt Ngào Nho Nhỏ

Chương 15: Anh không nhìn được khi cô phải chịu dù chỉ là một chút ấm ức




Thứ bảy, Hứa Trạch thức dậy từ sáng sớm. Anh đứng bên cửa sổ nhìn cô gái đang ngồi học từ mới. Cô cầm cuốn sách tiếng Anh của học kì mới trên tay, một lúc lại nhìn lên trần nhà, một lúc lại nhìn xuống cuốn sách, miệng lẩm bẩm từng từ, đồng thời đi đi lại lại trong phòng.

Khi Giản Ninh quay lại nhìn thấy Hứa Trạch, cô phớt lờ anh và tiếp tục việc học từ mới của mình. Chẳng có gì quan trọng hơn việc học.

Hứa Trạch xuống lầu ăn sáng thì nhận được tin nhắn của Trâu Dĩnh. Cô ta gửi đến một bức ảnh cùng một dòng chữ, trên ảnh là chữ của bác sĩ, 39,6 ° C. 

Còn cô ta viết: “Thế nào, ngầu không?”

Hứa Trạch không trả lời.

Khi ra khỏi nhà, anh nhìn thấy ba mẹ của Trâu Dĩnh đang đi về phía nhà của Giản Ninh. Hứa Trạch cau mày, bước ra cổng lớn biệt thự. Trên đường đi, anh nghe thấy các bà các ông ra ngoài tập thể dục buổi sáng nói chuyện với nhau.

“Cháu ngoại nhà họ Triệu đổ bệnh rất nặng, nghe nói là ăn phải bánh óc chó không hợp vệ sinh.”

“Thực phẩm loại ba phải không, do cô con gái mới đến nhà họ Giản mang tới, loại đồ ăn đó mà cũng dám ăn.”

“Tôi nghe nói hoàn cảnh sống của con bé đó không tốt, đến từ một nơi vô cùng lộn xộn.”

“Tiểu Dĩnh cũng thật là, sao lại dám ăn loại đồ ăn không sạch sẽ vậy chứ?”

……

Hứa Trạch liếc nhìn bọn họ một cái, nhưng không đi tới, vì nói nhiều cũng chẳng có sức thuyết phục bằng thực tế. Anh gọi một chiếc taxi, muốn đến một nơi cách đó không gần cũng không xa. 

Địa chỉ mà Hứa Trạch muốn tới chính là nơi Giản Ninh đã từng sống trước đây, núi Đại Linh, là một địa điểm thu hút khách du lịch ở ngoại ô thành phố này. Và muốn tìm ông cụ bán bánh óc chó mà Giản Ninh đã nhắc đến.

Việc Trâu Dĩnh nhập viện không hẳn là vấn đề do bánh óc chó, mà nó liên quan rất nhiều đến thể chất của cô ta nữa. Dù sao thì những người khác cùng ăn nhưng đều không sao.

Nhưng bây giờ tất cả mọi người đều cho rằng, Trâu Dĩnh là vì Giản Ninh nên mới phải nhập viện, mặc dù ngoài mặt họ sẽ không nói, nhưng anh không thể nhìn được khi thấy cô phải chịu dù chỉ là một chút ấm ức. Cho dù chỉ là một chút cũng không thể được.

Hai giờ sau, Hứa Trạch đã đến nơi mà Giản Ninh sinh sống trước đây. Vừa bước xuống xe liền cảm thấy bầu không khí trong lành dễ chịu hơn rất nhiều so với đô thị náo nhiệt.

Núi Đại Linh không phải là một danh lam thắng cảnh nổi tiếng và đây là lần đầu tiên Hứa Trạch tới đây. Ngọn núi không quá lớn, điểm thu hút khách du lịch là trên ngọn núi này có một ngôi chùa rất linh thiêng, hầu hết khách tới đây đều là vì muốn dâng hương lễ Phật.

Nơi Hứa Trạch xuống là cổng vào của ngọn núi, cách phòng bán vé không xa. Còn chưa kịp đứng vững đã có ba người từ bên cạnh chạy lại. Một người bán bản đồ, một người bán nước suối, một người mời xem bói.

Người bán nước và bán bản đồ xem ra tuổi tác không nhiều, có thể là con cái của những người dân sống gần đây, tranh thủ đến kiếm chút tiền tiêu vặt vào cuối tuần.

Hứa Trạch mua một chai nước rồi lại mua một tấm bản đồ.

“Chỗ này có đặc sản gì không, các loại đồ ăn vặt hay gì đó.”

“Bánh óc chó, bánh đậu xanh đều không tệ, anh đẹp trai nếu anh muốn mua thì có thể đến cửa tiệm bên cạnh, cứ nói tên tôi sẽ được giảm giá mười lăm phần trăm.” Cậu bé bán bản đồ khéo léo trả lời: “Tôi tên là Vương Tam Thập.”

Hứa Trạch nhìn về phía cửa tiệm đó, tất cả đều là gian hàng của các cặp vợ chồng, không phải của ông lão. Anh quyết định tìm kiếm xung quanh đồng thời đi dạo một vòng.

Cạnh khu danh lam có một con phố mua sắm bán đồ đặc sản địa phương, ở giữa, các cửa hàng nhỏ bán đủ loại đồ cổ bằng ngọc bích hay hương, nến.

Hứa Trạch đi qua đi lại con phố mua sắm hai lần cũng không thấy cửa tiệm nào có bán bánh óc chó do một ông cụ mở.

Phía sau khu mua sắm là khu dân cư, nhà của Giản Ninh có lẽ là ở đó.

Khu dân cư không quá lớn, các tòa nhà cũng khá cũ kỹ, đa số là ba bốn tầng, nhà này san sát nhà kia, thoạt nhìn cảm thấy vô cùng chen chúc. Có lẽ đây là một khu đã được xây dựng từ rất lâu rồi, nên không được quy hoạch cẩn thận.

Tầng một của nhiều tòa nhà đã được đổi thành cửa hàng, hầu hết đều là cửa tiệm nhỏ, không thể vào trong, nếu muốn mua đồ chỉ có thể đứng ngoài cửa mua xong rồi mang đi.

Một thiếu niên đẹp trai sáng ngời, khí chất phi thường đi giữa các tòa nhà thấp bé mang hơi hướng cổ kính, ít nhiều cũng sinh ra một loại phong cảnh khác lạ. Người dân địa phương qua lại nhìn thấy anh đều không kìm được mà ngoái lại nhìn thêm vài lần.

Một cô bé bán hoa đã cố ý dừng lại trước mặt anh, chọn một bó hoa Hướng dương nói rằng sẽ tặng cho anh nếu anh chịu để lại thông tin liên lạc. Hứa Trạch nhất quyết muốn trả tiền nên cô gái chỉ đành nhận lấy và tất nhiên là không có được số điện thoại của anh.

Hứa Trạch ôm bó hoa nhỏ, tiếp tục tiến về phía trước, đi vào đến bên trong thì người qua lại cũng ít hơn và các cửa tiệm cũng ngày càng thưa thớt.

Ông cụ bán bánh óc chó hoàn toàn không khó tím, người dân sống ở gần núi Đại Linh đều biết ông ấy. Hứa Trạch rất nhanh đã tìm được đến chỗ của ông cụ.

Mặt tiền cửa tiệm của ông cụ là một cánh cửa nhỏ, rộng chưa đầy một mét, Hứa Trạch bước vào cánh cửa đang mở rộng đó.

Ông cụ đang làm bánh óc chó, trên người mặc tạp dề, ấn vào những quả óc chó.

Hứa Trạch nói rằng mình muốn mua bánh óc chó và Giản Ninh đã giới thiệu tới đây.

Ông cụ nhất thời không phản ứng lại, phải ngây ra một lúc ông ấy mới nói có lẽ là Chu Ninh.

Anh đặt bó hoa lên bàn, nhìn thấy bên góc tường có một chiếc ghế đẩu nhỏ, kích cỡ bằng khoảng hai lòng bàn tay, cao mười mấy phân, trông giống như dành cho trẻ con ngồi vậy. Hứa Trạch ngồi xuống ghế, nếm thử bánh óc chó do ông cụ đưa tới, giống với bánh mà Giản Ninh cho anh, vừa thơm vừa giòn.

“Tiểu Ninh cũng thích ngồi trên chiếc ghế đẩu này.” Ông cụ mỉm cười nói: “Mỗi lần đến đều thích làm ổ tại đó.”

Hứa Trạch cúi đầu nhìn xuống, thì ra cô thích ghế nhỏ, đúng là nhiều cái lạ lùng.

“Cô ấy nhờ cháu chuyển lời, dặn ông hãy chú ý giữ gìn sức khỏe.” Hứa Trạch nói dối mà chẳng hề chớp mắt, tâm lý cũng thật sự tốt.

Ông cụ nhất định muốn giữ anh lại ăn trưa, Hứa Trạch từ chối, sau đó đem theo một túi bánh óc chó thật to rời đi, trước khi đi còn lén đặt ba trăm tệ lên bàn để trả tiền bánh.

Hứa Trạch ôm túi bánh trong tay, nguyên liệu là cùng một mẻ với lượt bánh lần trước của Giản Ninh, óc chó, bột mì, đường trắng, bao gồm cả hạt vừng trang trí bên trên cũng đều là của cùng một mẻ.

Anh một tay ôm túi bánh óc cho lớn, một tay cầm bó hoa Hướng dương bước ra khỏi cửa hàng nhỏ. Chuẩn bị quay lại lộ trình ban đầu của mình.

Khi đến một ngã tư nhỏ, lại nghe thấy cách đó không xa có người đang đánh cãi nhau. Anh không phải là người thích tham gia vào những cuộc ồn ào, cũng không có ý định dòm ngó, nhưng người phụ nữ trong cuộc cãi vã lại thu hút sự chú ý của anh. Bà ta chính là người phụ nữ hôm đó đã đi theo Giản Ninh sau giờ tan học, hình như là mẹ của cô. Hứa Trạch cau mày đi về phía trước.

“Chu Thế Hải, tiền đâu?” Người phụ nữ vừa khóc lóc vừa kéo cổ áo người đàn ông, mái tóc vương vãi, rối bù.

“Loại nghiệt chủng đó mà cô còn dám nhắc tới à?” Người đàn ông nói xong, lại hung hăng tát mạnh người phụ nữ một cái: “Cũng giống như cô, đồ tiện nhân.”

Hứa Trạch đặt bánh óc chó cùng hoa Hướng dương xuống đất, tay nắm thành quyền rồi bước về phía đó. Mới đi được vài bước anh lại dừng lại, mẹ của Giản Ninh đã từng gặp anh, nếu anh cứ thế xông lên, sẽ đem lại rắc rối cho cô.

Người phụ nữ bị đánh, liền ôm mặt khóc lóc bỏ chạy. Lúc này, Hứa Trạch mới lao tới, đấm mạnh vào mặt Chu Thế Hải một đấm.

Dáng người Chu Thế Hải không cao, người lại gầy, lưng hơi gù, mặt mũi sặc mùi cặn bã. Hứa Trạch không thể tưởng tượng nổi Giản Ninh đã sống cùng người đàn ông này thế nào trong suốt mười bảy năm qua.

Chu Thế Hải sờ lên vệt máu trên khóe miệng, ông ta đập mạnh chai bia trên tay vào tường, mùi men thấp kém hòa vào không khí.

“Con mẹ nó mày là thằng nào, thần kinh mới trốn trại phải không, muốn chết đấy à?” Ông ta cầm chiếc chai thủy tinh sắc nhọn nhắm vào Hứa Trạch, vừa chửi rửa vừa lao tới.

Hứa Trạch vụt chạy đến, dùng chân đá vào cánh tay Chu Thế Hải, chai bia rơi xuống, còn Chu Thế Hải thì loạng choạng suýt chút nữa thì ngã nhào xuống đất.

Chu Thế Hải đứng yên tại chỗ, không dám tiếp tục nhúc nhích, ông ta không ngu, biết chắc nếu còn xông lên sẽ lại ăn đánh. Nên chỉ nhỏ giọng chửi một câu: “Đồ thần kinh.”

Hứa Trạch mặt không cảm xúc liếc nhìn ông ta một cái, rồi cầm bánh óc chó cùng hoa Hướng dương đi về phía trước.

Trời đã giữa trưa, ánh mặt trời chiếu trên tường, khiến mặt đất lộ một nửa trong ánh sáng nửa trong bóng tối.

Nếu biết cô sớm hơn thì tốt biết mấy. Tuy nhiên hiện tại cũng không muộn. Nghĩ đến đây, khóe miệng anh chợt nở nụ cười.

Cô gái thích thể hiện ấy luôn thu mình trong lớp vỏ bọc, vậy mà lại trưởng thành thật giỏi, trong một môi trường như vậy lại có thể trưởng thành đến thế thì quả thực là rất tốt.

Chỉ có điều, ngực hơi nhỏ.

Haizz!