Ngọt Ngào Nghe Em Nói Em... Hận Anh

Chương 7: Thiên thần và ác quỷ




Một khi con người ta bị đẩy đến bước đường cùng thì thiên thần cũng có thể trở thành ác quỷ !

Cô đã thách thức anh vậy thì sao anh lại không cho cô biết hậu quả. Bây giờ cô ghét anh, muốn trốn tránh anh, vậy thì được, anh sẽ quấn lấy cô như sam. Anh thử xem cô làm sao đối phó anh. Anh không tin rằng cô sẽ không để tâm tới anh.

Anh, 25 tuổi, tổng giám đốc tài năng của một công ti thời trang lớn với hệ thống chi nhánh mở rộng trên phạm vi thế giới. Từ trước tới nay, vẫn là có ưu thế là may mắn hơn người khác. Ba mẹ là những người có tiếng trong giới thời trang, bản thân anh lại giỏi giang kiệt xuất, trong sự nghiệp tính tới thời điểm này chưa bao giờ biết đến thất bại. Một chàng trai 25 tuổi, cao 1m8, dáng người vạm vỡ do tập thể hình thường xuyên, khuôn mặt điển trai, tuấn tú, sự nghiệp, danh vọng, tiền tài chẳng thiếu thứ gì. Một con người hoàn hảo như thế thì khỏi nói cũng biết rằng anh là niềm mơ ước của bao nhiêu cô gái. vậy mà hôm nay, có người lại dám ngang nhiên xem thường anh, thử hỏi lòng tự tôn của anh làm sao lại để yên như thế. Nhưng phải làm thế nào để cô chú ý tới anh? Haiz...Một cô gái tưởng chừng đơn giản nhưng thật biết cách khiến người ta nhức đầu.

Anh mới ngỏ lời với Hoàng Yến chưa lâu và mọi chuyện không như anh mong muốn, anh đã bị từ chối. Lí do cô ấy đưa ra là mình phải lo cho sự nghiệp, bây giờ không tốt nếu yêu anh. Sau đó, anh như không còn hứng thú với phụ nữ, không bar, không hẹn hò, không tụ tập ăn chơi. Anh buồn. Phải mất một khoảng thời gian khá dài anh mới bình tâm trở lại. Cứ coi như đây là thất bại đầu đời của anh, cho anh tỉnh ra để biết Hoàng Yến chưa bao giờ thích anh.

Vậy mà thật lạ, khi anh tưởng rằng cuộc đời của mình sẽ trôi qua vô vị như thế thì cô lại trở về. Cô luôn xuất hiện những lúc anh buồn chán nhất. Lẽ nào đây là chữ duyên. Ôi, từ bao giờ anh lại tin vào mấy chuyện này cơ chứ, cái cô gái này, ảnh hưởng tới anh nhiều quá. Nhưng chắc chắn anh không thích cô, anh nghĩ vậy. Cô không phải là mẫu hình lí tưởng của anh. Chỉ là vì cô làm cho cuộc sống của anh thú vị thêm nên anh dành vài chục phút mỗi ngày để nhớ tới cô, chắc chắn thế !

Quay lại chuyện chính, Minh Kỳ của chúng ta giờ đang vận động hết công suất bộ não để bắt cô khuất phục. " giang sơn dễ đổi bản tính khó dời", anh không tin chỉ sau 3 năm cô có thể thay đổi. Rồi sẽ nhanh thôi, cô sẽ lại bám lấy anh như bao cô gái khác. Cô đã chọc giận cho tính hiếu thắng của anh nổi lên nhưng anh sẽ cho cô biết ai mới là người thua cuộc.

Về phía Hiểu My, sau khi rời khỏi văn phòng tổng giám đốc, ngay lập tức cô chạy vào phòng vệ sinh, rửa không biết bao nhiêu lần mong xóa sạch dấu vết của nụ hôn vừa nãy. Tim cô vẫn đập nhanh nhưng là vì tức giận chứ chẳng có một chút gì gọi là hồi hộp. Chết tiệt, dám cướp mất nụ hôn đầu đời của cô. Anh ta tưởng anh ta là ai chứ? dám đem cô ra giỡn. Rồi anh ta sẽ phải trả giá cho tất cả những gì đã gây nên cho cô. Khơi mào ngọn lửa giận trong cô, là tự anh ta muốn thế, được, muốn đấu, tôi sẽ đấu với anh tới cùng, Vũ Minh Kỳ !

Chỉ vài giây sau, người ta nghe thấy tiếng hét từ một phòng vệ sinh. Không biết là ai lên cơn giữa trưa nữa !

Nước đúng là có khả năng hạ hỏa rất tốt. Không lâu sau, Hiểu My mở cửa bước ra, điềm nhiên như chưa xảy ra chuyện gì. Cô trở về phòng làm việc, tiếp tục hoàn thành bản thiết kế còn dang dở. Đợt này cô phụ trách váy cho một người mẫu nổi tiếng - Trần Mai Phương. Cô gái này đã nổi tiếng từ rất sớm, đến bây giờ vẫn có chỗ đứng rất vững chắc trong giới người mẫu. Sự hợp tác giữa cô và công ti Vũ Minh là sự hợp tác song phương, cả hai cùng có lợi, nhưng thật sự mà nói thì trong suy nghĩ của Hiểu My, cô ta sẽ không thể trụ bao lâu nữa. Không phải vì cô ta đã không còn đẹp như xưa mà trái lại ấy chứ, vấn đề là tính tình không ôn hòa lắm, hơi kiêu ngạo, phát ngôn không suy nghĩ, làm nghệ thuật, chẳng phải đó là điều tối kị hay sao chứ ?

Nhưng đó là vấn đề của người ta, cô chỉ là suy nghĩ của bản thân mà thôi. Chuyện cần thiết bây giờ là hoàn thành thật nhanh mẫu váy để Mai Phương thử vào chiều nay. Xong xuôi đâu đấy, Hiểu My kiểu tra chắc chắn lại lần nữa, cô mỉm cười hài lòng. Chiếc váy này cô thật sự tâm đắc. Một chiếc váy màu trắng nổi bật, đơn giản nhưng rất quý phái, giữa eo váy là bông hoa được cố định một bên, viền cam nhạt. Từ chất liệu vải đến mẫu mã, là cô tỉ mỉ lựa chọn, không chỉ hợp với mục đích mặc mà còn phải cân xứng với trang sức, tất cả đều để tôn vinh người mặc nó.

- Anh Kỳ, anh không thể tạm dừng công việc chút hay sao ? là em cố ý đến đây gặp anh vậy mà bây giờ lơ người ta vậy sao? - tiếng cô gái vang lên ngọt ngào quá mức nên có chút ẻo lả, rợn người.

- Mai Phương, thật xin lỗi, anh lúc nào cũng bận mà, đâu chỉ hôm nay đâu, em đến thử mẫu váy mới đúng không ? Anh lập tức cho người đem tới. - kiểu con gái như Mai Phương, Minh Kỳ đã ngán tới tận cổ, anh hoàn toàn chẳng muốn dính dáng gì tới cô ta, và cách tốt nhất để cắt đuôi là sự xuất hiện của người thứ 3. Minh Kỳ nhanh chóng gọi điện, và thực ra anh vẫn còn lí do khác để gấp như vậy - gặp Hiểu My.

Thấy ý định thất bại, Mai Phương rời chỗ ngồi, đi về phía ghế tổng giám đốc. Cô vòng tay ôm lấy cổ Minh Kỳ, nũng nịu

- Anh thật là...lúc nào cũng chỉ công việc thôi, anh không muốn chúng ta có không gian riêng sao ? chưa gì đã mong đuổi người ta ra khỏi đây rồi !

- Mai Phương, em trật tự đi! anh đang làm việc. Nếu em muốn, hôm nào chúng ta đi ăn trưa sẽ nói chuyện sau

- Anh hứa đấy nhé ! được rồi, anh mà thất hứa thì chết với em - nghe lời hứa miễn cưỡng của Minh Kỳ, Mai Phương mừng quýnh, lúc này mới luyến tiếc buông anh ra.

" Thật là...tại sao cứ phải là văn phòng tổng giám đốc cơ chứ ? bao nhiêu người như vậy, ngày nào cũng lên phòng tổng giám đốc, muốn cô tổn thọ sao ?"- Hiểu My vừa đi vừa rủa thầm cái người cứ một mực muốn hành hạ cô.

Vào phòng, thấy Mai Phương đi tới từ chỗ Minh Kỳ, chẳng cần suy nghĩ tốn thời gian Hiểu My cũng đoán chắc được chuyện gì vừa xảy ra. Ai bảo gọi cô lên phá hỏng không khí , Hiểu My cười thầm trong bụng, mỉa mai.

- Hiểu My, sao em không ngồi xuống ? Chờ anh bế sao ?

Dường như đọc được những suy nghĩ ám muội trong đầu Hiểu My, anh lên tiếng kéo cô về thực tại, trong đầu không khỏi chửi thầm '' Dám nghĩ bậy bạ, lại còn thể hiện rõ trên mặt, nhóc con, cô tới số rồi"

"Cái tên biến thái đó, nói gì chứ, bế sao ? anh mà có cửa ư ? khách sáo chút đi, nếu không muốn tôi làm anh bẽ mặt" - Hiểu My cũng không vừa, nhưng tiếc thật, cô lại chẳng thể nói to trước mặt anh ta.

Hai người mải mê đấu khẩu bằng.... mắt mà quên mất có người đang há hốc mồm kinh ngạc.

- A, xin lỗi cô Mai Phương, đây là mẫu mới của cô.

- Hiểu My, ngồi xuống đã, nói sau - Minh kỳ thấy mèo con không theo lời mình thì bực bội nhưng vẫn cố cười, tay vỗ vỗ vào phần ghế còn trống bên cạnh mình

- Cảm ơn tổng giám đốc tôi...

- Ngồi xuống, nếu không thì cô về phòng viết đơn từ chức đi là vừa - Minh Kỳ không còn kiên nhẫn quát lớn

" Tưởng tôi muốn làm ở đây sao ? Nếu không phải vì bộ váy chưa xuất hiện trước mọi người thì tôi lại muốn ở đây nghe anh lớn giọng sao ?'' - Hiểu My cố kiềm chế ngồi xuống ở góc ghế còn lại, xa anh, nhìn thấy nụ cười đắc thắng trên gương mặt anh tuấn, cô thật chỉ muốn đấm cho anh một quả.

- Hai người có vẻ thân thiết quá nhỉ ? - Mai Phương từ nãy giờ quan sát, hai người cứ như là đôi vợ chồng trẻ đang giận nhau khiến cô tức tối không chịu được, dám thể hiện ra trước mặt cô, coi như cô không có mặt, không chịu được nên lên giọng mỉa mai

Như tìm thấy cơ hội vàng, một tia xảo quyệt lóe lên trong đầu Minh Kỳ, anh lập tức ngồi sát lại, vòng tay ôm eo Hiểu My, kéo cô về phía mình, miệng cười toe toét

- Em thật tinh ý, anh và cô ấy đang hẹn hò mà, chỉ là chưa công bố cho mọi người biết thôi. Khi nào đám cưới, nhất định sẽ mời em, được chứ ?

Hiểu My đơ người, miệng há hốc, mắt mở to, anh ta nói gì? hết lần này đến lần khác lôi cô vào những cuộc đùa giỡn dai dẳng, anh ta thật sự không có vấn đề về thần kinh đấy chứ? Nhìn thấy phía bên kia, Mai Phương đang cẩn trọng dò xét cô, ném cho cô ánh mắt hình viên đạn, mà không phải là đạn thường, đạn có gắn tên lửa ấy chứ, cô thực muốn nổ tung. Con gái khi ghen nguy hiểm thật, sao cô không hề biết thế nhỉ? Định mở miệng giải thích thì Mai Phương đã giận dữ bỏ đi, tất nhiên là không quên gửi lại cô nụ cười đầy ẩn ý " cô được lắm, Trịnh Hiểu My, chúng ta nhất định sẽ gặp lại, tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô lần này", đột nhiên, Hiểu My thấy cơ thể mình run lên, ghê thật.!

- Anh Kỳ, em sẽ từ từ xem mẫu , gặp lại anh sau, chào cô Hiểu My

- Được, em cứ từ từ

Sau khi chắc chắn rằng cửa phòng đã được đóng lại, tức là người không muốn nhìn thấy đã đi, Minh Kỳ mới thở phào nhẹ nhõm. Cô ta thật sự làm cho người ta thấy sợ, cứ mỗi lần phải bất đắt dĩ ngồi trước mặt cô ta là anh lại thấy khó chịu. Nếu không phải vì cô ta đang là người mẫu ảnh đại diện cho công ti và cũng có một chút ảnh hưởng trong giới thời trang thì anh đã sớm cho cô ta đi tàu bay giấy rồi, còn có cơ hội ngồi đây đòi hỏi anh làm này làm nọ sao?

- Anh còn không mau buông tay ! - Hiểu My đã hết kiên nhẫn, lòng tức giận không thể bẻ gãy cái tay đang đặt trên eo mình

Minh Kỳ sực nhớ ra, từ nãy tới giờ anh vẫn còn ôm Hiểu My chặt cứng. Anh ngượng ngùng đỏ mặt, vội vã buông tay ra. Cô ngay lập tức đẩy anh ngã ngửa ra ghế, vùng chạy qua phía đối diện.

RẦM !

- Chết tiệt, anh được lắm, Vũ Minh Kỳ, dám đem tôi ra đùa giỡn. Không phải lần trước tôi đã nói rất rõ với anh rồi sao, chẳng lẽ anh bị điếc, hay thiểu năng? Nói cho anh biết, tôi sẽ không nhịn anh nữa đâu, nếu không vì nể tình hai bác thì tôi nghĩ bây giờ gương mặt tuấn tú của anh đã không còn nguyên vẹn nữa đâu. Anh nghe kĩ đó, tôi cảnh cáo anh, nếu anh còn dám giở trò đó ra thì tôi không biết mình sẽ làm gì đâu. Còn nữa, tôi cấm anh gọi tôi là Hiểu My - Hiểu My tức giận đập mạnh tay xuống bàn.

Từ nãy tới giờ, mặc cho Hiểu My chửi mắng, Minh Kỳ vẫn yên lặng quan sát từng sắc thái biểu cảm trên gương mặt nhỏ nhắn của cô. Anh không hề tức giận. À không, là có tức. Làm sao lại không cho được, cô dám quát và mắng thẳng vào măt anh như thế cơ mà. Nhưng sự tức giận của anh đã nhanh chóng bị điệu bộ của cô làm cô hạ xuống. Lần đầu tiên anh thấy cô hung dữ như thế, với anh. Lần trước tuy đã được biết qua nhưng thật sự không thú vị như thế này. Trước mặt anh, cô đang cố xóa đi hình ảnh thiên thần dễ thương ngày nào, thay vào đó là một con mèo giơ móng vuốt đe dọa người ta. Nhưng biết làm sao được, trong tâm thức của anh lúc này, cô thật sự rất đáng yêu. Cố mắng anh ư? cứ việc, nhưng mèo thì mãi mãi sẽ là mèo. Anh thực sự thích thú với con người mới này của cô.

Nói ra được hết, Hiểu My cảm thấy hả hê đôi chút nhưng cô hận là vẫn không thể đánh anh. Cô định đi ra ngoài thì bỗng nghe anh lảm nhảm gì đó. Và rồi, 5 giây sau, có một cô gái đỏ mặt tía tai đi ra từ phòng tổng giám đốc, nếu không phải là người trong cuộc mà trông thấy cảnh tượng này, chắc hẳn sẽ không thể tránh khỏi những suy diễn mờ ám. Cô bối rối thế cơ mà!

Nhưng sự thật là......

Trước khi Hiểu My đi, chẳng biết là do vô tình hay cố ý mà Minh Kỳ để lọt vào tai cô câu nói mà tưởng như anh chỉ đang nói với mình

- Không ngờ eo cô lại nhỏ thế, cảm giác lúc ôm không thích chút nào, có lẽ phải bồi bổ cho cô nhiều rồi !

Hiểu My nghe xong lập tức đỏ mặt, Tên biến thái này, nãy giờ chăm chú nghe cô nói, không đáp trả một lời, hoàn toàn không phải vì thấy sai mà là đang bận.....Á, Rốt cuốc thì cái đầu ngốc nghếch của cô cũng nhận ra những ám muội trong câu nói của anh. và thế là như chúng ta đã biết.