Ngọt Ngào - Nghê Đa Hỉ

Chương 60




Lâm Cẩn Ngôn chứng kiến cảnh bà xã nhà mình mỗi ngày bị buộc phải ăn những món bản thân không thích mà đau lòng, vì vậy đến khi Giản Vi mang thai sang tháng thứ năm, Lâm Cẩn Ngôn dứt khoát ôm Giản Vi về nhà tự mình chăm sóc.

Trước khi đi còn bị mẹ vỗ đầu quở trách không ngừng nhưng anh vẫn im lặng không lên tiếng phản bác, cuối cùng thành công ôm vợ về nhà.

Mấy tháng nay Lâm Cẩn Ngôn không ngừng tìm tòi học hỏi, đọc tài liệu từ những cuốn sách dinh dưỡng cho mẹ và bé, anh còn cố ý mời những giáo sư nổi tiếng trong ngành dinh dưỡng về hướng dẫn giảng dạy. Sau đó anh dựa vào sở thích ăn uống của Giản Vi, bắt đầu tự tay chế biến những thực phẩm dinh dưỡng tốt cho thai kỳ của sản phụ.

Đối với Giản Vi mà nói, được thưởng thức đồ ăn Lâm Cẩn Ngôn nấu còn ngon hơn những món chỉ toàn gà, bò, vịt, cá. Dù sao thì Lâm Cẩn Ngôn cũng để tâm tới khẩu vị của vợ nên khi mua thức ăn luôn đặt những món Giản Vi thích lên hàng đầu.

Dinh dưỡng trở nên cân bằng lành mạnh, vì vậy cân nặng dần được sự kiểm soát.

Khi bước lên cân, thấy cơ thể mình đã gầy đi được ba cân mà Giản Vi cảm thấy vô cùng sung sướng, thấy Lâm Cẩn Ngôn đi xuống tầng đã nhào vào lòng anh, hai tay ôm mặt anh hôn xuống.

Lâm Cẩn Ngôn ngẩn ra, nhướng mày cười: “Xì, mới sáng sớm đã hứng khởi như vậy, em định làm gì?”

Giản Vi cười híp mắt: “Để em gọi anh là thầy Lâm mới được, anh lợi hại quá đi mất! Em ăn nhiều đồ dinh dưỡng như vậy mà còn gầy đi được ba cân đấy! Anh phải mau mau viết sách về bữa ăn dinh dưỡng cho phụ nữ mang thai đi để em còn bán lấy tiền!”

Lâm Cẩn Ngôn nghe vợ mình muốn bán bí kíp thần công anh phải ngậm đắng nuốt cay bao tháng trời mới tu luyện được để lấy tiền thì ánh mắt híp lại, hỏi cô: “Sao nào? Em không có tiền à?”

“Gì cơ?” Lâm Cẩn Ngôn đột nhiên hỏi như vậy khiến Giản Vi không hiểu, chưa kịp phản ứng thì Lâm Cẩn Ngôn đã mở ví, rút ra một tấm thẻ ngân hàng rồi nhét vào tay cô: “Em cầm cái thẻ này mà quẹt, thích gì thì mua nấy.”

Giản Vi: “…” Ủa, cô có đòi tiền anh đâu mà!

Chỉ là, nếu anh đã cho thẻ thì cô cũng chẳng khách khí làm gì. Lâm Cẩn Ngôn vừa đi làm, Giản Vi đã gọi điện thoại cho chị dâu rủ đi dạo phố mua quần áo cho em bé.

Tô Tiêu Tiêu cũng mang thai cùng thời điểm với Giản Vi, chỉ sớm hơn cô nửa tháng.

Giản Vi lâu rồi không gặp Tô Tiêu Tiêu, bây giờ nhìn thấy chị dâu thì ngây người, không nhịn được hỏi: “Chị dâu, anh trai em bỏ đói chị à? Sao mà có em bé rồi còn gầy như thế này?”

Giản Vi vẫn còn đang đắm chìm trong hạnh phúc giảm được ba cân của bản thân, kết quả gặp được Tô Tiêu Tiêu lại cảm thấy chị dâu của mình mới đúng là đại mỹ nhân, mang thai rồi mà vẫn xinh đẹp thon thả như thế này, còn cô thì tròn như một con gấu.

Tô Tiêu Tiêu thành thật: “Không nha, ngày nào chị cũng ăn, mà ăn nhiều lắm, chắc do thể chất của chị nó thế, không tăng cân được.”

Giản Vi nghe mà chết trong lòng một ít, lặng lẽ nhắn tin cho Lâm Cẩn Ngôn: “Chị dâu em mang thai mà vẫn gầy được như thế này, em đứng cạnh chị ấy trông không khác nào một con gấu.”

Đầu bên kia, Lâm Cẩn Ngôn vẫn đang trong thời gian họp, anh đang nghe đề án của nhân viên về sản phẩm chuẩn bị phát hành ra thị trường, bỗng nhiên thấy điện thoại sáng lên liền đưa tay mở khóa màn hình.

Thấy tin nhắn vợ yêu gửi tới, lập tức mở ra đọc, nhìn nội dung tin nhắn mà không khỏi bật cười, trả lời cô: “Gấu mẹ rất tốt.”

Giản Vi: “…”

“Gấu mẹ đáng yêu.”

“Em là gấu mẹ thế thì anh là gấu ba.”

“Ừ, anh là gấu ba.”

Rõ ràng là nhắn tin kể khổ cho anh mà cuối cùng lại bị anh chọc cười, cô đọc đi đọc lại đoạn tin nhắn vừa rồi, khóe môi không kiềm được cong lên.

Giản Vi và Tô Tiêu Tiêu tuy là hai người phụ nữ đang mang thai thế nhưng mang sức chiến đấu kinh người, cả buổi sáng chỉ ra ngoài mua sắm, buổi trưa chọn bừa một nhà hàng trong trung tâm thương mại ăn cơm rồi chiều lại tiếp tục chinh chiến.

Hai chị em mua hết mọi thứ từ quần áo đến đồ dùng cho trẻ sơ sinh, không chỉ vậy còn khoa trương mua cả nôi cho em bé.

Buổi tối Lâm Cẩn Ngôn về nhà chỉ thấy dì Lan đang quét dọn ở phòng khách, còn Giản Vi thi không thấy người đâu.

“Vi Vi đâu rồi?” Lâm Cẩn Ngôn hỏi.

Dì Lan cười híp mắt chỉ lên tầng: “Con bé đang bận trong phòng.”

Đến khi Lâm Cẩn Ngôn lên tầng mới biết Giản Vi bận cái gì, cô ngồi bệt dưới đất, tự mình lắp nôi cho trẻ em.

“Em ngồi dưới đất làm gì.” Lâm Cẩn Ngôn cau mày sải bước đi tới, ôm Giản Vi đứng lên rồi thả cô ngồi trên giường, trầm mặt giáo huấn cô: “Em không biết dưới đất lạnh lắm à?”

Giản Vi cười khúc khích: “Không lạnh mà, em còn đang nóng đấy. Cái nôi này em đã lắp theo đúng trình tự hướng dẫn rồi mà không hiểu sao vẫn không lắp được.”

Lâm Cẩn Ngôn nhìn qua cái nôi đã được lắp một nửa dưới đất, nói: “Mấy cái này em không đợi anh về rồi làm được à?”

Nói xong, anh cởi âu phục, treo lên móc áo đầu giường, sau đó xắn tay áo lên cao, lộ ra cánh tay săn chắc rồi anh ngồi xổm dưới đất, lắp lại từ đầu chiếc nôi Giản Vi vừa mua về.

Giản Vi đứng dậy đi ra sau lưng anh, mặt nhô về phía trước, cằm đặt trên vai Lâm Cẩn Ngôn, ánh mắt chăm chú vui vẻ nhìn Lâm Cẩn Ngôn lắp chiếc nôi.

Nhìn thấy anh thông thạo hiểu rõ từng bộ phận như vậy, Giản Vi cười híp mắt cảm khái: “Quả nhiên là mấy chuyện này phải dựa vào chồng em.”

Lâm Cẩn Ngôn cười đáp lại cô: “Những cái này em nên chờ anh đi mua cùng em.”

“Em đi mua sắm thấy nôi này cũng tiện thế là mua luôn, với lại người ta giao hàng tận nơi mà, không vướng víu gì cả.”

Lâm Cẩn Ngôn lắp xong chiếc nôi, cầm lấy chuẩn bị mang sang phòng em bé ở bên cạnh.

Phòng bên vốn là phòng làm việc của Lâm Cẩn Ngôn, nhưng từ khi Giản Vi mang thai, anh đã đổi thành phòng cho em bé rồi dời hết đồ đạc lên tầng thượng.

Giản Vi vội kéo anh lại: “Đừng anh, anh để ở đây đi.”

Lâm Cẩn Ngôn ngẩn người: “Để trong này sao?”

“Đúng vậy, sinh con xong thì phải để con ngủ với bọn mình chứ, anh không thể để con vừa ra đời đã phải ngủ một mình được.”

Giản Vi nói xong liền giành lại chiếc nôi trên tay Lâm Cẩn Ngôn: “Em để ở đây có được không nhỉ?”

Cô đứng ở đầu giương hoa chân múa tay, ngẩng đầu hỏi ý kiến Lâm Cẩn Ngôn.

Lâm Cẩn Ngôn: “…”



Giản Vi mang thai vào tháng ba, vì vậy ngày dự sinh cũng đang đến gần. Mấy ngày nay, Lâm Cẩn Ngôn không hề đến công ty, chỉ có ở bệnh viện chăm sóc Giản Vi.

Giản Vi căng thẳng, nhưng cô cũng biết Lâm Cẩn Ngôn còn căng thẳng hơn cả cô. Biểu hiện rõ ràng nhất là khi anh thường xuyên thức giấc lúc nửa đêm rồi ngồi trên đầu giường để trông nom chăm sóc Giản Vi. Ánh mắt anh luôn chú ý tới bụng cô, chỉ cần có bụng cô hơi động một chút thì anh sẽ gọi bác sĩ tới ngay lập tức.

Có một đêm, Giản Vi muốn đi vệ sinh, mở mắt dậy thì thấy Lâm Cẩn Ngôn ngồi trên đầu giường, ánh mắt đen láy nhìn cô chằm chằm. Hơn nửa đêm mà chứng kiến cảnh này đúng là sợ hết hồn, cô vô cùng bực mình ra lệnh bắt anh đi ngủ.

Lâm Cẩn Ngôn thấy vợ mình giận cá chém thớt, lập tức cuống cuồng vội vã cúi đầu nhận lỗi: “Đừng mà, đừng mà, em đừng nóng giận, không tốt cho sức khỏe. Anh đi ngủ luôn đây, em đừng giận nữa.”

Anh nói xong thì cởi giày nằm lên giường, nhẹ nhàng ôm Giản Vi từ phía sau.

Lâm Cẩn Ngôn cả ngày đều cảm thấy căng thẳng, ông nội Lâm chỉ cảm thấy thằng nhóc này đang làm lố, âm thầm kéo Lâm Cẩn Ngôn ra ngoài mắng một trận: “Vi Vi cũng lo lắng, con làm chồng chỉ việc đi theo chăm sóc thì có gì phải căng thẳng như vậy, muốn tăng áp lực cho Vi Vi à?”

Lâm Cẩn Ngôn trầm mặc vài giây, trả lời: “Nhưng con lo cho vợ con.”



Ngày bé con chào đời, ấy là một ngày tuyết giăng kín nền trời.

Ngày 24 tháng 12, vào lúc ba giờ bốn mươi hai phút sáng, Giản Vi được đưa vào phòng mổ, sinh hạ một bé trai vô cùng mũm mĩm đáng yêu.

Phải chăng đây được gọi là duyên số ư? Đêm Giáng sinh mấy năm trước, Giản Vi chỉ là một cô bé cầm giỏ hoa hồng vất vả mưu sinh được Lâm Cẩn Ngôn dẫn về nhà. Vậy mà đêm Giáng sinh năm nay, cô đã trở thành vợ Lâm Cẩn Ngôn, sinh mổ thuận lợi bé con đầu tiên của đời mình.

Ông nội Lâm đã đặt tên cho con là Lâm Trạm, nghe nói ông nội đã tự mình lên núi tìm cao nhân xem bát tự cho em bé, rồi dựa vào năm tuổi thì mới tìm ra được cái tên này.

Suy cho cùng, đây là một cái tên vô cùng may mắn, mang đến đường đời thuận lợi mai sau.

Giản Vi sinh mổ, sau khi sinh sức khỏe tụt dốc nằm trên giường bệnh, cả người yếu ớt. Mẹ Lâm đã tự mình xuống bếp nấu canh cá mang đến cho cô. Lâm Cẩn Ngôn ngồi cạnh giường, đút từng thìa nhỏ cho cô ăn.

Cả người Giản Vi dựa vào lòng Lâm Cẩn Ngôn, cô không có khẩu vị, không muốn ăn lắm, nên mãi mới ăn được mấy thìa nhỏ.

“Ngoan, em ăn thêm chút nữa cho người khỏe lại.” Lâm Cẩn Ngôn tựa như đang dỗ trẻ em, nhẫn nại đút cho Giản Vi từng thìa từng thìa canh cá.

Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, một lúc lâu mới ăn hết được bát canh, cô quay đầu hỏi Lâm Cẩn Ngôn: “Anh xem con chưa?”

Lâm Cẩn Ngôn gật đầu: “Anh nhìn rồi, rất xinh trai, đáng yêu giống em vậy.”

Giản Vi mím môi cười: “Con vẫn chưa rõ nét, cả người nhăn như thế kia mà anh lại nhìn ra được?”

“Mẹ đẹp như vậy thì con trai cũng phải đẹp thôi.” Lâm Cẩn Ngôn cầm khăn giấy dịu dàng lau miệng cho Giản Vi, anh nhìn cô, bỗng nhiên cúi đầu hôn xuống môi cô: “Vi Vi, vất vả cho em rồi.”

Giản Vi lắc đầu: “Không vất vả.” Cô nhìn Lâm Cản Ngôn chằm chằm, khóe miệng cong cong, hỏi anh: “Nhưng mà con trai ra đời hình như anh không vui lắm thì phải?”

Lâm Cẩn Ngôn sửng sốt, lập tức nghiêm túc trả lời cô: “Sao không vui được? Em khổ cực chịu đựng không biết bao nhiêu đau đớn mới sinh cho anh được một nhóc con, anh hạnh phúc còn không kịp thì sao em biết anh không vui?”

Giản Vi chớp chớp mắt, cười vui vẻ nói: “Anh không sợ con trai tranh sủng của anh à?”

Lâm Cẩn Ngôn ngây người một lúc lâu rồi mới bật cười: “Ừ nhỉ, em nói như vậy, đúng là lo thật.”

Giản Vi liếc mắt cười, ngón tay chọc chọc lên mặt anh: “Lâm Cẩn Ngôn, anh ngây thơ quá đi mất.”

Lâm Cẩn Ngôn nắm tay cô, gửi xuống làn da một nụ hôn dịu dàng, ánh mắt chăm chú nhìn cô, nụ cười ngập tràn hạnh phúc: “Vi Vi, anh yêu em.”

Hết chương 60.