Ngọt Ngào Đến Nghiện

Chương 77: Tạt Axit






Hành trình giúp đỡ những nạn dân trong vụ động đất kết thúc sau hơn ba tuần.

Ngày mà đội cứu trợ lên máy bay trở về nước, hàng ngàn người dân đã tới sân bay để tạm biệt bọn họ.
Liễu Dung Nghiên và Diệp Mộc Ánh lưu luyến ôm từng đứa trẻ mà bọn họ đã chăm sóc trong suốt thời gian qua.

Quả thực không nỡ rời đi, nhưng cuộc sống người dân đã ổn định, họ cũng cần quay về vì việc học còn dang dở.
Rosian khóc nức nở, ôm chặt Liễu Dung Nghiên, cô bé nói: “Chị Eilise, sau này em còn có thể gặp chị và chị Irly không?”
Cô ngồi xuống trước mặt cô bé, mỉm cười dịu dàng, ánh mắt ôn hòa trìu mến: “Dĩ nhiên là có thể rồi.

Rosian phải chăm chỉ học tập, ngoan ngoãn nghe lời ba mẹ.

Lúc nào nhớ bọn chị thì gọi vào số điện thoại mà trước đây chị đã cho em đấy.

Biết không?”
“Em sẽ nhớ hai chị lắm!”
Sân bay tràn ngập trong không khí buồn bã và luyến tiếc.

Không ai mong muốn hai cô gái rời khỏi vùng đất Nam Phi này.


Sự xuất hiện của hai người họ giống như những bông tuyết trắng bỗng nhiên rơi xuống đất nước khô nóng và cằn cỗi, tưới mát tâm hồn nhiều người.
Nhưng cho dù có không muốn ra sao thì những người dân nghèo ở đây cũng chẳng thể níu kéo được.
Tại sân bay Lăng Thành.
Ngoài dự đoán của bọn họ là bên ngoài có rất nhiều phóng viên đến từ hàng chục công ty truyền thông khác nhau.

Chưa kể đến là dòng người chen chúc xô đẩy, náo loạn ngoài kia.
Liễu Dung Nghiên và Phó Liên Ngạo mặc đồ đôi màu đen, cả hai nắm chặt tay nhau bước ra.
Ánh đèn flash chớp nháy liên tục không ngừng buộc Phó Liên Ngạo phải đứng ra phía trước để che chắn cho cô vợ nhỏ của mình.
Vừa nhìn thấy thần tượng, hàng ngàn fan hâm mô chen lấn, hò hét muốn vượt lên trên, mặc cho sự ngăn cản của các vệ sĩ.
Liễu Dung Nghiên chẳng những không tức giận mà ngược lại còn cười thân thiện với bọn họ.

Cô đưa ngón tay trỏ lên miệng, ra hiệu mọi người đừng ồn ào: “Mọi người đừng làm ồn tới những người xung quanh nhé!”
Mặc dù fan hâm mộ đã yên lặng hơn, nhưng các phóng viên và tay săn ảnh vẫn không ngừng việc chụp hình.
Mắt của cô mấy ngày nay đã không tốt, tiếp xúc với nguồn ánh sáng mạnh khiến đôi mắt đau nhức, khó chịu.

Liễu Dung Nghiên nhíu chặt mày, nép về sau anh.
Phó Liên Ngạo trừng mắt nhìn đám nhà báo làm bọn họ không dám hành động bừa bãi nữa.

Sau đó, anh quay người, hơi khom người đem áo khoác của mình trùm kín cơ thể của cô, cũng không quên xoa đầu cô một cái.

Rồi anh sải bước đi đến chỗ cất vali để lấy đồ.
Đẹp đôi quá đi mất!
Sao có thể soft đến thế chứ?
“Anh rể và chị Nghiên thật xứng đôi!”
“Anh rể đẹp quá đi!”
“Bé Nghiên, chúc em trăm năm hạnh phúc!”
Phó Liên Ngạo nhìn cô đầy cưng chiều và sủng nịnh, là tình cảm không hề có ý định che giấu đi.

Hai người nhìn nhau, giống như tuổi trẻ thanh xuân đầy nhiệt huyết với những chuyện tình đẹp của tuổi thiếu niên.
Các fan lại được một dịp hú hét và có thêm đề tài đề tán gẫu đêm khuya.

Sự ngọt ngào này thật sự ăn sâu vào tim bọn họ rồi, lịm chết người thật rồi!
Trong đám đông hỗn loạn bỗng xuất hiện một người phụ nữ trẻ, dáng vẻ lôi thôi, luộm thuộm, trông rất đáng sợ.

Trên tay cô ta cầm một chai nước nhỏ màu trắng, vẻ mặt hung ác khiến vết sẹo trên mặt nhăn lại, bất kỳ ai nhìn vào cũng khiếp đảm.

Cô ta lao nhanh đến chỗ cô gái nhỏ, hét to đầy căm phẫn: “Liễu Dung Nghiên, mày đi chết đi!”
Thời khắc người phụ nữ hất bình nước về phía cô, một thân ảnh nhỏ bé mảnh khảnh chạy tới, bóng lưng quay về phía cô ta, cố gắng bao trọn Liễu Dung Nghiên.
“A!”
Nghe thấy tiếng thét chói tai kia, tất cả mọi người đều bàng hoàng sửng sốt.
Diệp Mộc Ánh ngã khuỵu xuống đất, cả khuôn mặt trắng bệch như tờ, môi mím chặt run rẩy, đau đến mức không thở nổi.
Liễu Dung Nghiên hoảng hốt đỡ cô gái nhỏ dậy, gần như không kiềm chế nổi cảm xúc muốn đánh người ngay tại đây.

Nhưng cân nhắc đến tình trạng của Mộc Ánh, cô vẫn chịu đựng cơn phẫn nộ của mình.
“Ánh Ánh, đừng sợ, đừng sợ!”
Diệp Mộc Ánh cuộn tròn người, nhích ra xa cô, rất sợ dung dịch axit kia làm hại đến chị dâu mình.

Ánh mắt cô ấy run rẩy, cánh môi cũng không tự chủ mà run lên bần bật, cuối cùng chỉ nói một câu: “Chị dâu, em đau quá!”
Đột nhiên, cô gái cười nhẹ, nhìn cô rồi nói: “Nhưng chị dâu không sao… là tốt rồi.”
Liễu Dung Nghiên vươn tay kéo cô bé đến, nước mắt rơi xuống, mọi tế bào trong cơ thể trở nên buốt giá, lạnh lẽo: “Ánh Ánh, đừng tránh, lại đây với chị!”
Phó Liên Ngạo lập tức chạy tới, nhìn vợ của mình muốn dang tay ôm Mộc Ánh nhưng lại bị tránh đi.

Tầm mắt anh lại di chuyển đến bình nước rơi gần đó, bên trên ghi… axit.
Mắt thấy người phụ nữ kia định bỏ chạy, anh hét lên ra lệnh cho đám vệ sĩ: “Bắt cô ta lại!”
Vệ sĩ nghe thế thì sửng sốt, nhanh chóng phục hồi tinh thần, chế ngự người đàn bà đeo khẩu trang kín mít xuống đất.

Cô ta không ngừng giãy giụa, miệng vẫn không ngừng chửi rủa.
“Liễu Dung Nghiên, mày là tai họa.

Vì mày nên người khác mới bị liên lụy!”
“Mày nên chết đi mới phải!”
Cố Trì Thương đang ở sảnh chờ để mua nước cho Diệp Mộc Ánh.

Giây phúc tiếng hét đau đớn kia truyền tới anh đã biết nó là của ai.

Anh bỏ hết mọi thứ, ngay cả các tài liệu quan trọng trong vali cũng không cần, chạy ngay ra cổng sân bay.
Khung cảnh đang diễn ra khiến tròng mắt anh ta hằn lên tơ máu.

Một cảm giác sôi sục muốn phá hủy tất cả dâng trào trong lòng.
Anh chạy đến, không màng thứ nước nguy hiểm dưới chân mà quỳ xuống, ôm cô gái nhỏ của anh vào lòng.
Bàn tay anh không biết nên đặt ở đâu, lưng của cô đều bị thứ nước ấy tưới vào.

Anh sợ Mộc Ánh đau, càng sợ trái tim mình không chịu đựng nổi.

Liễu Dung Nghiên bật khóc, nghẹn ngào: “Con bé vì chắn cho tôi… mà bị tạt axit.”
Đều là vì cô, nếu không phải vì bảo vệ cho cô thì đã không xảy ra chuyện này.
Nhìn thấy Cố Trì Thương, cảm xúc của cô gái vỡ òa, nước mắt lăn dài trên gò má: “Trì Ca, em đau quá!”
Người đàn ông làm mưa làm gió trên thương trường run rẩy lau đi nước mắt cho cô, lần đầu khóc không thành tiếng.
“Ánh Ánh, không đau!”
“Ánh Ánh đừng khóc!”
“Sẽ không sao đâu, Trì Ca đưa em đi bệnh viện ngay đây.”
Mỗi giọt nước mắt của Ánh Ánh rơi xuống đều khiến sinh mạng của Cố Trì Thương chết dần đi.
Thế giới của anh là cô bé ấy, sinh mạng cũng là vì cô bé ấy mà tồn tại.
Đã mười tám năm như vậy rồi.
Tiếng còi cứu thương dần dần đến gần, nhưng tuyệt nhiên không một ai dám động vào Diệp Mộc Ánh.

Trong cự ly mấy chục mét như bị băng tuyết làm buốt lạnh, ánh mắt đằng đằng sát khí của Cố Trì Thương dọa cho mọi người một phen hú vía.
Ngay cả Phó Liên Ngạo cũng không dám bước lên.

Anh biết, Cố Trì Thương phát bệnh rồi.
Cố Trì Thương bế Mộc Ánh lên, tim như ngừng đập mà đặt cô vào xe cấp cứu.

Anh ngồi bên cạnh cô, mãi một lúc lâu cũng không nói nên lời.
Diệp Mộc Ánh biết anh lo cho mình, cô duỗi tay khẽ lay ngón tay anh, yếu ớt nói: “Trì Ca, em không sao…”
Anh cúi thấp đầu, dáng vẻ chật vật, suy sụp, đôi mắt đỏ ngầu như chứa máu.

Tâm tư nặng nề, gần như đổ vỡ.
“Ánh Ánh, đừng nói chuyện… Anh xin em…”
Nếu em còn tiếp tục hiểu chuyện như vậy, anh sợ rằng mình sẽ không kiểm soát nổi mà gi3t chết tất cả.

Dựa vào cái gì thế giới đối xử tàn nhẫn với cô bé của anh, mà cô lại phải dịu dàng với những kẻ ấy?
Có anh ở đây, ai cho phép Ánh Ánh của anh phải ngoan ngoãn hiểu chuyện chứ?
Lời của tác giả: Viết đến đây thấy thương cho bé Ánh nhà ta quá..