Ngọt Ngào Của Ác Ma

Chương 97: 97: Lời Nói Dối Lòng !





Nghĩ như thế Lưu Vũ Thần liền nở nụ cười có ý trên chọc nói.

" Cậu ăn mặc như thế này làm muốn quyến rủ mình à ? Mình chẳng thể hiểu nổi dáng vẽ này của cậu tại sao lại không có bạn trai cơ chứ ?"
Diệp Cơ Uyển nghe lời nói của hắn trái tim trong lòng đập một cách đáng sợ ,sắc mặt Cơ Uyển bất đắc dĩ cười khổ nói.

" Mình cũng chẳng biết là tại sao , chắc là do duyên mình chưa đến mà thôi ! Mà thôi , chúng ta dùng bỡi đi thức ăn nguội sẽ không ngoan nữa !"
Nói xong Diệp Cơ Uyển và Lưu Vũ Thần cùng nhau động đũa nói chuyện trông rất vui vẽ giống như là một cặp bạn thân lâu năm không gặp vậy , mà đương nhiên là chai rượu của Diệp Cơ Uyển mang đến hai người cũng đã uống vài ly.

Sau một cuộc nói chuyện vui vẽ Diệp Cơ Uyển lại đi vào trong tâm nói.

" Cô chú Nghiêm nói gì với cậu thế ? Có thể nói một chút được không ? Dự tính của cậu như thế nào ?"
Lưu Vũ Thần nở nụ cười nhạt nhẽo có chút bất lực nói.


" Thì lại bảo mình rời xa Hiên Hiên ,hai người họ muốn cô ấy an tâm đi du học không vấn vương chuyện tình cảm ! Mà nguyên nhân lớn nhất theo mình đoán có thể là bản thân mình không xứng mà thôi !"
Diệp Cơ Uyển nghĩ đến chuyện khó tin lúc chiều mình vừa nghe mà lập tức mở miệng nhỏ.

" Nghe nói là cậu đã nhận tiền của cô chú Nghiêm đồng ý rời từ bỏ Hiên Hiên, Thật sự cậu yêu cô ấy hay là yêu tiền của nhà họ Nghiêm !"
Đôi đồng tử trong đáy mắt của Lưu Vũ Thần co rút lại vì nghe được câu hỏi này mà nhếch mép nở nụ cười đau đớn.

Hắn thật sự chỉ muốn ở bên Nghiêm Á Hiên thêm một khoảng thời gian ngắn nữa mà thôi , tại sao ba mẹ cô lại tuyệt tình như thế chứ rõ ràng là đã đồng ý mà bây giờ lại lật bài ngữa nhanh như thế.

Đương nhiên chuyện này hai người kia chẳng kiên nhẫn mà khi hắn vừa đi đã công bố cho Nghiêm Á Hiên mà Diệp Cơ Uyển biết , cho hai cô gái này xem được bộ mặt của hắn là như thế nào khi tiếp cận hai người.

Lưu Vũ Thần cố trấn an lại cảm xúc như muốn bạp tạc kia của mình giọng nói trầm thấp vang lên.


" Cậu nghĩ mình như thế nào ? Cậu nói ra xem mình sẽ không giận dỗi !"
Diệp Cơ Uyển ánh mắt lấp lóe hào quang khẳng định nói.

" Mình tin tình cảm của cậu giành có Nghiêm Á Hiên không phải là giả , có phải là vì nguyên nhân gì không ?"
Lưu Vũ Thần nghe thế liền nở nụ cười lớn một mặt bình thản như không có chuyện gì mà nói.

" Tình cảm của mình và Nghiêm Á Hiên đã rạng nức rất lâu rồi , chỉ do không có một nguyên nhân để hai người cùng đưa ra quyết định mà thôi ! Mà ngày hôm nay mình đến nhà ba mẹ cô ấy có mình một số tiền mà mình cảm thấy đáng giá , vậy nên mới đồng ý từ bỏ tình cảm với Nghiêm Á Hiên ! Mọi việc đều là do tình cảm của mình thay đổi chứ chẳng phải là do nguyên nhân bất đắc dĩ gì cả !"
Khi Lưu Vũ Thần nói xong lại như quỵ người xuống bàn tay cầm chai rượu đang đặt trên bàn kia uống sạch khi thấy được hình dáng nhỏ nhắn quen thuộc kia của Nghiêm Á Hiên đang đứng phía ngoài của đã rời đi mất.

Đương nhiên là Lưu Vũ Thần đã thấy hình dáng nhỏ nhắn quen thuộc kia của Nghiêm Á Hiên đã đứng đó nghe hết cuộc trò chuyện , mà trước khi đi hắn thấy được Nghiêm Á Hiên đã rơi nước mặt trông rất đau lòng.

Hình dáng đó làm cho trái tim trong lòng ngực hắn đập loại khó thở đến như muốn phát điện.

Đôi mắt hắn đỏ hoe như máu thấy bầu trời đã tối nên chằng suy nghĩ nhiều mà nhắn một tin nhờ ba mẹ cô đón Nghiêm Á Hiên về ,đương nhiên hắn biết được thông tin của ba mẹ cô và cũng chẳng an tâm nổi khi phải để Nghiêm Á Hiên đi loạn một mình như thế.