Ngọt Ngào Của Ác Ma

Chương 90: 90: Bức Tranh Gia Đình !





Đương nhiên lúc nảy Lưu Vũ Thần bước vào thì bọn trẻ cũng đã thấy nhưng lâu này đã được Dì Lan căng dặn , khi ba đang nói chuyện với Dì mấy đứa nên ngoan ngoãn nên tụi nhóc mới không làm phiền.

Nhưng khi thấy Lưu Vũ Thần nắm tay đưa Nghiêm Á Hiên đến trước mặt một đám nhóc liền hoan hô nói.

" Aa.

.

! Chúng ta có mẹ rồi , ba giỏi quá ?
" Ba, mẹ tên gì thế ?"
" Ba và mẹ ở lại đây chơi với cái con bao lâu mới về thế ?"
" Ba Vũ Thần , tặng cho hai người !"
Vô số âm thanh của trẻ con vang lên làm cho Nghiêm Á Hiên chẳng biết trả lời như thế nào , nhưng kết thúc câu nói có một đứa bé gái tầm năm tuổi đưa ra một bức tranh hướng về phía Lưu Vũ Thần như muốn hắn nhận lấy.


Lưu Vũ Thần liền hiểu ý đưa bàn tay cầm lấy , trên tờ giấy nhỏ đó xuất hiện một hình dáng nam nữ khá lớn có thể đại diện có hắn là Nghiêm Á Hiên , nhưng đứa nhóc còn lại hình những là mấy đứa trẻ này thì phải.

Mà điều đặc biệt ở đây chính là tuy đường nét không đẹp một chút nào nhưng những người họ đều đang nắm tay nhau trong bức tranh hạnh phục vô cùng.

Đương nhiên khi Lưu Vũ Thần và Nghiêm Á Hiên bước vào nói chuyện với Dì Lan thì còn đứa nhóc đã vẻ nên mới nhanh như thế.

Lưu Vũ Thần nở nụ cười đưa bàn tay xuống xoa đầu đứa nhóc mà nói.

" Ba mẹ cảm ơn các con nhé ! Các con hãy vui chơi đi , ba mẹ nói chuyện một chút !"
Những đứa trẻ này rất hiểu chuyện khi nghe thấy lời của hắn liền ngoan ngoãn rời đi mà vui chơi , khung cảnh hiện tại chỉ còn Lưu Vũ Thần và Nghiêm Á Hiên đang dùng ánh mắt phức tạp mà nhìn lũ trẻ.

Lưu Vũ Thần nằm bàn tay nhỏ thon dài của Nghiêm Á Hiên đến một chiếc ghế gần đỏ hai người cùng ngồi xuống , hắn mở miệng hỏi thăm.

" Em suy nghĩ cái gì mà châm chú thế ? Có thể nói cho tôi nghe một chút hay không !"
Nghiêm Á Hiên đôi mắt vẫn nhìn những đứa nhóc phía bên ngoài khóe miệng lại vô thức đáp.


" Còn trẻ thật là tốt , ít ra chúng nó sẽ không biết những người được gọi là ba mẹ kia đã bỏ rơi chúng như thế nào ?"
Nghiêm Á Hiên đang nhìn lũ nhóc bên ngoài mà trong nội tâm âm thầm suy nghĩ về dáng vẽ của Lưu Vũ Thần lúc còn nhỏ.

Nhưng đưa nhóc này khi còn nhỏ có Dì Lan , Lưu Vũ Thần và những người xung quanh quan tâm sống rất vui vẽ.

Nhưng khi Nghiêm Á Hiên nhớ lại những vết sẹo có hình thù khác nhau xuất hiện trên người Lưu Vũ Thần kia thì bản thân cô rất tò mò chẳng biết quá khứ hắn như thế nào.

Tuy là Nghiêm Á Hiên chẳng biết quá khứ của hắn như thế nào nhưng nhìn những vết sẹo trên thân thể Lưu Vũ Thần có thể đoán được không ít.

Giây phút này Nghiêm Á Hiên thấy thật sự cuộc sống này chẳng công bằng với Lưu Vũ Thần một chút nào , rõ ràng người anh có đi tất cả còn về phần hắn chỉ là một tên ăn mày mà thôi.

Nghiêm Á Hiên lại thở dài trong lòng cảm thán mà hướng về phía hắn nói nhỏ.

" Tôi thấy cuộc sống này chẳng công bằng gì với anh cả ! Rõ ràng đó chỉ là tin ngưỡng của người khác , lại sắp đặt cuộc đời anh phải như thế chứ ?"
Lưu Vũ Thần thật sự rất bình thản hơn Nghiêm Á Hiên nhiều một chút tức giận vì số phần mình cũng chẳng có , hắn chỉ mở miệng ôn hòa giải thích.

" Hiên Hiên à , trong cuộc sống này em đừng suy nghĩ như thế ? Trên thế giới này có núi cao và thấp , người thì có xinh đẹp và xấu xí , sông thì có dài ngắn , ngón tay thì cũng có dài với ngắn , và còn rất nhiều thứ khác vậy dựa vào đâu em cho là những việc hôm nay tôi mắc phải lại không công bằng cơ chứ ! Hiên Hiên , đôi với tôi thì được ở bên cạnh em thật tốt !"