Ngọt Ngào Của Ác Ma

Chương 132: 132: Tính Chiếm Hữu !





Nghiêm Á Hiên nghe đến đây giọng nói có chút rung rung mà chua sót nói.

" Có phải anh đồng ý kết hôn chẳng phải vì số cỗ phần đó , mà vì tôi đúng không ?"
Nghiêm  Hiên nói xong câu này thì từ tinh thần đến đáy lòng cô đều rất lo sợ về câu trả lời của Lưu Vũ Thần.

Nghiêm Á Hiên nghe toàn bộ sự việc của hắn được kể ra như thế mới biết được cuộc sống cơ cực và sự uất ức của hắn đối với mấy người kia là như thế nào.

Nghiêm Á Hiên là người rất nhạy cảm nên đã nghe được câu hắn thà bị một ông già điên đánh cũng chẳng oán trách hay thù hận gì cả , bỡi vì thức hắn cần chỉ là một chút tình cảm nhỏ nhoi mà người khác mãi mãi không giành cho mình dù là thay thế hắn Lưu Vũ Thần vẩn tình nguyện bị đánh.

Mà nghĩ đến đây Nghiêm Á Hiên mới cảm thấy cứng đờ mà suy nghĩ sự việc năm đó cô làm hắn tổn thương đến mức như thế , nhưng dòng chữ được viết bên trong căn phòng nhỏ ấy thật sự hắn không đau lòng hay sao ? Không hận cô hay sao chứ ?.


Nghiêm Á Hiên thừa biết một người bất cần như hắn tuy lúc nào cũng nói chuyện ôn hòa và nở nụ cười trên môi như thế , nhưng một khi đã thất vọng mà muốn rời đi thì cô lấy cái gì để giữ hắn lại cơ chứ ? Tiền hay sao , cô có gia sản hơn ông của hắn hay sao ?.

Mà nghĩ đến đây Nghiêm Á Hiên mới biết những câu nói và thái độ của mình năm đó là như thế nào ? Đôi với người khác có thể là sự hiểu lầm to lớn không thể giải thích được ! Nhưng đối với Lưu Vũ Thần thì đó là vết sẹo khắc ở trong tim chỉ là hắn không nói ra mà thôi !.

Nghĩ đến đây Nghiêm Á Hiên càng lạnh cả người sắc mặt trở nên tái nhợt nhìn châm chú vào hắn , Lưu Vũ Thần quay sang thấy đôi mắt cô đẫm lệ thì nhẹ nhàng đưa bàn tay lau nhẹ đi giọng nói ôn nhu mà nói nhỏ.

" Đã bảo là đừng khóc rồi mà , em khóc chẳng đẹp tí nào cả ! "
Nghiêm Á Hiên lần này có chút cố chấp muốn nghe câu trả lời từ hắn mà nỉ non.

" Anh còn chưa trả lời câu hỏi của tôi ? "
Lưu Vũ Thần thấy cô nghiêm túc như thế liền véo đôi gò má trắng noãn của Nghiêm Á Hiên đáp.


" Đúng vậy tôi chấp nhận kết hôn là vì em đấy ? Tôi là bị dáng vẽ bá đạo này của em mê hoặc đến nổi không rời bỏ được đây này ?"
Nghiêm Á Hiên nghe thế liền thở phào một nơi nhưng không chủ quan về tình cảm của hắn giành có mình mà hỏi nhỏ.

" Anh có thấy tôi quá đáng hay không ? Tôi có làm anh khó chịu ở đâu không ? Anh nói thằng ra đi tôi có thể sửa !"
Nghiêm Á Hiên là thật sự yêu Lưu Vũ Thần cô thấy là bản thân mình chẳng có ưu điểm gì để níu giữ được hắn nếu như đã muốn rời đi , bỡi vì cô biết bản thân mình là một trong những người làm hắn tổn thương sâu sắc như thế.

Mà Lưu Vũ Thần nghe cô nói như thế liền sững người ra chẳng biết nói như thế nào cho phải , bản thân hắn thật sự nói được Nghiêm Á Hiên hay sao chứ.

Nghĩ như thế thì hắn lại nở nụ cười ôn hòa mà bình thản giống như những chuyện đó chẳng đáng gì cả mà đáp lời.

" Em không quá đáng gì cả nên đừng suy nghĩ nhiều , hiện tại tôi rất yêu em ?"
Nghiêm Á Hiên nghe đến từ " Hiện Tại " thì trong mắt lóe sáng một tia khác người hiếm thấy , giọng nói của cô trở nên điên cuồng mà bá đạo hẳn đi.

" Anh chỉ nói hiện tại rất yêu tôi vậy còn sau này thì sao chứ ? Nếu như sau này anh không còn yêu nữa thì có phải sẽ bỏ đi hay không ? Nếu như thế tôi chắc chắn sẽ lấy dây xích anh lại cả đời chỉ được ở bên Nghiêm Á Hiên tôi mà thôi ! "