Ngọt Ngào Bá Sủng: Tiểu Kiều Thê Mất Trí Nhớ Của Thủ Tịch

Chương 12




Editor: Song Thy

Xe thể thao Porsche màu đen gia tăng tốc độ, chạy nhanh như chớp, rời khỏi biệt thự Hoàng Long Sơn.

Sau khi tăng tốc chạy qua mấy giao lộ, phong cảnh ven đường thay đổi rất nhiều.

Người cùng nhà cao tầng dần dần nhiều lên, có thể nhìn ra được, đã tới khu thành thị của thành phố G.

Mới bắt đầu Gia Ý ở trong xe gào thét muốn đi xuống, dần dần, âm thanh biến mất.

Thành phố lớn được gia cố, nói không chừng sẽ có người nhà của cô, tốt hơn so với việc ở trong biệt thự khu ngoại ô.

Không quản anh ta, còn không phải là cùng anh ta về nhà một chuyến sao, chẳng lẻ còn có thể ăn cô à?

Porsche dọc theo đường quốc lộ tiếp tục chạy nhanh, rồi thả chậm dần tốc độ trước một công ty bách hóa khí thế.

“Đi vào đổi lại một bộ quần áo.” Hoắc Chấn Dương cầm tay lái, nói.

Gia Ý nhìn cách ăn mặc của mình, áo thun cùng quần jean, không thấy có vấn đề gì liền cự tuyệt: “Đồ khá tốt, không cần thay đổi.”

Hoắc Chấn Dương nghiêng người, con ngươi màu đen dâng lên, lười nói nhiều với cô, giơ bàn tay lên.

Gia Ý còn chưa kịp phản ứng, áo thun “roẹt” một tiếng, đáng thương mà rách một nữa, lộ ra bả vai tròn trịa nhỏ xinh của cô.

“Anh làm cái gì____” Cô kêu lên.

“Xé bỏ. Như vậy là có thể thay đổi đồ rồi chứ?” Tay lái vừa chuyển, dừng lại.

“Anh….” Gia Ý cắn cắn môi, người đàn ông này quả thật là đồ biến thái………

Hoắc Chấn Dương cởi tây trang bên ngoài ném qua cho cô: “Mặc vào.”

Cô lại không thể nói không, chỉ có thể ngoan ngoãn mà mặc lên người.

Giám đốc cùng mấy quản lý trong công ty bách hóa biết được Hoắc Chấn Dương đến, đã sớm ở trước cửa đứng chờ.

Công ty bách hóa này tuy rằng là sản nghiệp của Hoắc thị, nhưng tổng giám đốc chưa bao giờ tự mình đến thị sát, hôm nay thật khó có được.

Còn khó tin hơn chính là, cư nhiên còn mang theo một cô gái.

Cô gái này, còn đang mặc tây trang của tổng giám đốc.

Mấy người kìm nén sự tò mò, cung kính mà chào hỏi: “Hoắc tổng.”

“Mang cô ấy đi, đổi quần áo từ đầu đến chân.” Hoắc Chấn Dương không bước xuống xe, xuyên qua cửa sổ trực tiếp ra chỉ thị, nói năng mạnh mẽ, đơn giản dứt khoát.

Giám đốc sửng sốt, lại nghe Hoắc tổng bổ sung thêm một câu: “Không cần quá hoa lệ, thanh thuần một chút là được.”

Thanh thuần?

Giám đốc nuốt nuốt nước miếng, gật gật đầu, cùng mấy quản lý đem Gia Ý đi vào.

Ở công ty bách hóa giày vò một chút, Gia Ý trở lại xe của Hoắc Chấn Dương.

Cô gái mặc một chiếc váy liền màu trắng, tóc xõa xuống rũ trên hai vai.

Cùng với cô gái tao nhã ung dung trong buổi tiệc khác nhau một trời một vực, cô giống như một cô gái ngây thơ trong sáng chưa trải qua sự đời, khiến không ai đành lòng làm bẩn tờ giấy trắng thuần khiết ấy, vô cùng đơn thuần đáng yêu.

“Hoắc tổng, ngài xem thế nào?” Giám đốc thăm dò hỏi.

Cửa sổ xe mở ra, Hoắc Chấn Dương không nói chuyện, ánh mắt chặt chẽ chăm chú nhìn Gia Ý, khóe miệng mím lại nghiền ngẫm cùng cân nhắc, tựa như có thể xuyên thấu quần áo, nhìn vào bên trong.

Gương mặt Gia Ý dần dần nóng lên, có chút khẩn trương, không lẽ cái váy trắng này thật sự quá mỏng? Nhìn thấy hết? Bằng không, thì tại sao anh ta lại nhìn cô như vậy…………..

“Được rồi, lên xe đi.” Một câu nói của Hoắc Chấn Dương đánh vỡ sự xấu hổ của Gia Ý, làm giám đốc cùng mấy quản lý đều thở phào nhẹ nhõm.

Gia Ý ngồi lên bên ghế phụ, Hoắc Chấn Dương khởi động xe, chạy khỏi công ty bách hóa.

Khi tới Hoắc Viên, sắc trời đã không còn sớm. Xuống xe, Gia Ý nhìn bốn phía xung quanh.

Hoắc Viên nằm ngay trung tâm thành phố G, là nơi tấc đất tấc vàng, cũng là nơi ở của các kim đại phú hào.

Xe tiến vào vườn hoa sau cửa lớn, có mấy người đang chờ, khom lưng chào hỏi: “Đại thiếu gia, ngài đã trở về.”

Âu Quản Gia thấy thiếu gia cuối cùng cũng trở lại, thở phào nhẹ nhõm, tiến lên nói: “Đại thiếu gia đã trở lại, hôm nay lão gia tức giận thiếu gia một ngày, mau đi gặp lão gia nói nói……………”

Giọng nói còn chưa mất, Âu Quản Gia đã ngậm miệng lại, trên xe thể thao trừ bỏ Hoắc Chấn Dương, còn có một cô gái.

“Đây là………” Âu Quản Gia trừng lớn mắt.

Sắc mặt Hoắc Chấn Dương bình tĩnh, đem chìa khóa xe ném tới trong tay người làm bên cạnh, nhàn nhạt nói: “Là cô gái các người thấy trên báo cùng tôi.”

“Cái gì? Đại thiếu gia……….Ngài không phải nói giỡn đi……..” Âu Quản Gia cả kinh!

Lão gia đang vì việc này mà tức giận, đại thiếu gia còn mang cô gái này tới, đây không phải là đổ thêm dầu và lửa sao!

Âu Quản Gia kéo Hoắc Chấn Dương sang bên cạnh, muốn ngăn cản. Hoắc Chấn Dương quay đầu, nhìn phía Gia Ý: “Cô chờ một chút.”

Gia Ý nhìn hai người đi qua một bên, vốn đang có chút căn thẳng, hiện tại đã nhẹ nhõm. Thoạt nhìn, trưởng bối Hoắc gia giống như không thích cô, thậm chí còn chán ghét?

Hừ, quản làm gì? Dù sao người đau đầu là Hoắc Chấn Dương, cũng không phải là cô! Cô coi như là đi xem phong cảnh, đi dạo phố. Gia Ý chấp tay sau lưng, bắt đầu đi dạo.

Không thể không nói, Hoắc Viên đúng thật là lớn, cây cối tốt tươi, không khí trong xanh cực tốt. Đình viện, còn có đình bằng gỗ đỏ dùng để hóng gió, cảm giác như bước vào thời đại Minh Thanh.

Cũng nhìn ra được, chủ nhân nơi này rất có địa vị, và là người có nhiều kinh nghiệm. Không biết dạo đến nơi nào, phía trước tầm mắt là một căn phòng làm bằng pha lê trong suốt, bên trong là một vườn cây cùng hoa xanh tốt.

Là nơi chăm sóc hoa cỏ. Gia Ý có chút nhạc nhiên mừng rỡ, cầm lòng không được đi lên trước, bước vào. Trong phòng nhiệt độ không khí ấm áp, có phần ướt át, này tất cả toàn là hoa trồng trong nhà kính, giá trị tuyệt đối xa xỉ, nhìn ra được, người chăm sóc hoa rất tỉ mỉ.

Đây là hoa lan.

Cô cảm thấy cô trước kia có khả năng rất thích trồng hoa, cho nên mới có loại cảm giác thân thiện với thiên nhiên này. Ngón tay nhẹ nhàng chạm vào một đóa hoa, môi hồng khẽ động: “Đây là phong lan tím…….”

Lại quay đầu, cười lầm bầm: “Còn này là lan tố tâm.”

“Cô gái nhỏ biết cũng không ít.”

Âm thanh mạnh mẽ thăng trầm vang lên, Gia Ý hoảng sợ, theo tiếng nói quay lại.

Một ông lão cầm cây kéo trong tay, đứng cách đó không xa, sắc mặt có chút kinh ngạc vui mừng.

Gia Ý lui ra phía sau vài bước, muốn đi ra ngoài, ngượng ngùng: “Thật xin lỗi.”

“Không có việc gì.” Ông lão mỉm cười, con ngươi lộ ra một phần hảo cảm, không chút để ý nói: “Cô gái nhỏ hiểu biết hoa lan sao?”

“Tôi………..” Gia Ý cũng không biết nên giải thích như thế nào, ông lão trước mắt có một cảm giác uy nghiêm vô hình, cùng người nào đó ba phần tương tự, làm người khác có loại cảm giác không được thoải mái.

Cô xoắn xoắn váy: “Không phải thật hiểu biết, chỉ là tùy tiện nói, làm ngài chê cười, chủ nhân của hoa lan mới chân chính hiểu được hoa, hoa lan trang trọng quý giá nhất, lại được chăm sóc tốt như vậy.”

Ánh mắt ông lão nhìn Gia Ý ngày càng ưa thích. Hoa lan trong nhà kính tất cả đều là chủng loại quý báu.

Chỉ là cô gái này vừa nói tên mấy loại, đều là từ nước ngoài mang về nước, người thường tuyệt đối không có khả năng nhận ra, càng không thể nói đúng tên của chúng.

Cô gái này, nếu không phải là một chuyên gia, cũng là một tiểu thư danh viện thế gia.

Đúng lúc này, Gia Ý thè lưỡi, cúi mình chào rồi chạy nhanh ra ngoài.

Theo đường cũ trở về, thấy Hoắc Chấn Dương đứng tại chỗ cau mày.

“Đi nơi nào?” Âm thanh của người đàn ông không vui, chớp mắt liền không thấy, là loài thỏ sao?

“Cũng không đi đâu, lúc anh cùng người khác nói chuyện, tùy tiện đi vài bước.” Gia Ý có lệ nói.

Người đàn ông đẹp như tượng sắc mặt chợt lạnh, tiến lên vài bước, nâng cằm cô lên, không hề có tình cảm mà kẹp giữa hai tay vuốt ve, làm cho cô có chút đau đớn:

“Lần sau không được chưa chào hỏi đã đi.”