-Anh sắp xếp đồ rồi. Anh đưa em về.
-...
-Em thấy đỡ hơn tí nào chưa?
-...
-Chúng ta đi thôi.
Trên đường về, cũng chỉ một mình anh nói chuyện, tôi chỉ nhìn ra cửa sổ. Chuyện lúc đó tôi không thể nào quên được. Không có tâm trạng nói chuyện, anh cũng không trách móc tôi.
-Anh dìu em vào phòng chúng ta nghĩ ngơi.
-Phòng em.
-Được, được. Em ngủ chút đi, anh đi xếp lại đồ rồi nấu chút cháo cho em.
-...
-Ăn cháo trước đã, uống thuốc sau đó ngủ tiếp.
-Không ăn.
-Ăn chút đã.
-Không muốn ăn.
-Ăn thì mới uống thuốc được. Ngoan, ăn một ít cũng được.
-...
-Có muốn ăn nữa không?
-No rồi.
-Được rồi, anh lấy thuốc cho em.
-...
-Anh ở đây với em.
-Về phòng anh đi.
-Không được anh phải chăm sóc em.
-Ngày mai, có thể về mẹ không?
-Em muốn về, anh sẽ đưa em về. Em muốn về bao nhiêu ngày?
-Lâu.
-Ngủ đi, anh đi sắp đồ cho em.
Nằm đó nhắm mắt, nhưng không thể ngủ, gần đến tận sáng, lim dim được một lúc thì nghe tiếng lụp cụp sau bếp. Trời chưa sáng mà, đứng dậy đi vào bếp. Thấy anh gục trên bàn, nồi cháo đang sôi, tôi nhanh chóng bước tới tắt nồi, là cháo cá, canh xương. Xem ra là đêm qua ngủ không ngon rồi.
-Em, sao lại ra đây.
-Không ngủ được.
-Vậy ăn chút cháo nhé, anh làm cho em một bát.
-Không đói.
-Không đói cũng ăn một ít.
-...
-Em ngủ thêm chút nữa, anh đưa đi nhé.
-...
Giờ này còn sớm, nếu đi thì sẽ gây phiền cho nhà bên kia. Cho dù không ngủ được thì cũng xem tivi đỡ vậy. Nằm chút mà trời đã sáng, anh rót ly nước đưa đến trước mặt.
-Em uống chút nước, chuẩn bị, anh đi làm ít cháo cho em mang theo.
-...
Sau khi về nhà mẹ, anh đem đồ về phòng, tôi nói vài câu với cha mẹ rồi cũng lên phòng nằm. Mấy hôm nay vì chăm sóc tôi mà anh giao toàn bộ cho thư kí, chỉ làm việc qua điện thoại. Tôi leo lên giường nằm, anh cũng leo lên giường.
-Không đi làm?
-Không đi, khi nào em ổn thì anh sẽ đi.
-...
Thời gian trôi, tâm trạng tôi cũng dần dần ổn định lại. Mọi thứ cũng dần dần đi vào quỹ đạo. 2 năm có lẽ quậy đủ rồi. Suy
nghĩ thông suốt, không sinh con được thì xin con nuôi.
Trời không phụ lòng người, cuối cùng tôi cũng có thể mang thai, cả nhà lớn nhỏ đều vui mừng. Cho dù là con gái, hay con trai đều được.
-Nhìn anh sao buồn vậy?
-Thương em.
-Từ khi nào mà thương em với buồn liên quan vậy.
-Em sẽ rất mệt, bụng em không tốt.
-Không sao.
-Cũng đúng, em chỉ cần sinh, còn anh sẽ chăm con.
-Thuê người cũng được mà, còn chuyện công ty ai lo?
-Anh không muốn, tự mình chăm sóc sẽ kĩ hơn. Cả nhà ba người sẽ cùng đi công viên, đi siêu thị, đi chơi cùng nhau.
-Ý hay, nhưng em vẫn nghe mùi chua chua ở đây, rốt cuộc anh muốn gì?
-Được rồi, anh thừa nhận. Em sinh con rồi sẽ có người gaình em với anh.
-Anh bị ngốc không, ghen với con?
-Anh thấy anh ghen rất đúng mà, hay là như em nói đi, thuê người vậy.
-Thuê cái đầu anh, anh chăm đi.
-Được rồi, nghe theo em vậy.
1 năm sau, nhà có thêm một người đúng là vui hẳn.
-Gọi ba đi con, ba, ba.
-Ma, ma,...
-Ma cái gì chứ, ở đây làm gì có ma.
-Anh bị ngốc à? Nó gọi em đấy.
-Tại sao lại gọi em, torng khi anh ngồi ở đây với nó?
Tối ngủ thì nhóc lại khóc nhoi lên. Tôi ngồi dậy xem, anh lại ấn tôi trở lại.
-Ngủ đi, anh vỗ cho.
-Ma, ma.
-Suỵt, ngoan, ngủ đi. Mẹ con mệt rồi, ngủ ngoan, mai ba cho đi chơi.
Nhóc con càng lớn càng thông minh, cho ngủ riêng một phòng. Tự dậy đi tiểu, không khóc đêm nữa, ngoan ngoãn ngủ đúng giờ. Nhớ mấy ngày đầu, nhóc mới dọn qua phòng, còn chưa quen, đêm nào cũng chui vào phòng nằm giữa, nữa đêm ngủ say bị ba nó bế qua bêm cạnh.
-Nhóc con, dám tranh mẹ với ta, nằm qua một bên đi, ngươi quậy như thế thì mẹ mi sẽ không ngủ được, biết không?[/size]
Hết
New York, Utica, house.
1 giờ 58 phút sáng
Thứ năm,
ngày 23, tháng 6, năm 2016
Tiểu Lạc Lạc