Tác giả: Long Thất
Editor: Q
Công: Chu Vân Thần
Thụ: Trang Trạch
Trang Trạch thích Chu Vân Thần, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt đã bị hắn câu mất hồn.
Chương trình học của ngành khoa học – công nghệ vừa nhàm chán lại vô vị, Chu Vân Thần chính là ánh sáng duy nhất trong cả cái phòng học này, sáng đến mức khiến Trang Trạch quên cả cơn buồn ngủ.
Trang Trạch lén lút quan sát Chu Vân Thần, nhìn cánh tay hắn đặt trên bàn học, nhìn ngón tay hắn động bút viết bài, nhìn biểu tình chuyên chú của hắn, ảo tưởng tầm mắt hắn sẽ nhìn về phía cậu.
Nhưng đáng tiếc, một lần cũng không có.
Mà Trang Trạch cũng không dám tới gần hắn.
Cậu đã biết tên hắn, đã biết số điện thoại của hắn, biết ký túc xá của hắn, biết câu lạc bộ của hắn, cũng biết luôn cả bạn gái hắn.
Nữ sinh đó rất xinh đẹp, giống như cơn gió ngày hè, một đầu tóc dài vàng óng như thể cuốn lấy trái tim đàn ông. Trang Trạch lặng lẽ nhìn, không có cách nào rời đi càng không có cách nào ở lại chúc phúc.
Trước máy bán hàng tự động, Chu Vân Thần chặn Trang Trạch lại.
Trang Trạch bị hắn làm sợ hết hồn, trái tim cậu đập thật nhanh, thế nhưng ngay cả dũng khí ngẩng đầu nhìn hắn một cái cũng không có.
Chu Vân Thần hỏi cậu: "Cậu thích La Tuệ Nghiên à?" La Tuệ Nghiên là ai? À, là cô bạn gái tóc vàng xinh đẹp của Chu Vân Thần đây mà.
Trang Trạch nói: "Đúng."
Giọng nói của Chu Vân Thần lạnh lùng: "Cô ấy là bạn gái tôi."
Trang Trạch rũ mắt: "Tôi biết."
Chu Vân Thần tới gần cậu, uy hiếp nói: "Đừng có đến gần cô ấy."
Trang Trạch dừng một chút, cố lấy dũng khí cả nửa đời người nói: "Tôi sẽ không đến gần cậu ấy, nhưng tôi thích cậu ấy."
Cảm nhận được lạnh lẽo giữa đêm xuân, Trang Trạch ngẩng đầu lên bộ dáng giống như mặt trời giữa trưa, tình yêu nồng cháy dấy lên một mồi lửa trong lòng người.
Chu Vân Thần bị chọc giận.
Trang Trạch cứ tưởng bản thân sẽ bị ăn một đấm, thế nhưng Chu Vân Thần chỉ tới gần cậu, dùng thanh âm trầm thấp mà nói: "Cô ấy không thể thích cậu."
Trang Trạch ngửi được mùi hương sạch sẽ của hắn, cong môi mỉm cười: "Tôi biết."
Chu Vân Thần cảm thấy chói mắt đến cực điểm, hắn lặp lại nói: "Cô ấy tuyệt đối sẽ không thích cậu."
Trang Trạch gật đầu: "Không sao."
Chu Vân Thần nện một quyền vào máy bán hàng tự động, gắt gao nhìn cậu chằm chằm: "Cho dù cô ấy không thích cậu, cậu cũng vẫn thích cô ấy sao?"
Lần này Trang Trạch không nhìn hắn, cậu cúi đầu, nhìn mũi giày của hai người sắp chạm vào nhau, nhẹ giọng nói: "Thích cậu ấy là chuyện của tôi, tất cả những thứ khác đều không liên quan."
"Cậu......" Chu Vân Thần cuối cùng cũng không đánh cậu, dường như để hả giận nên ném đồ uống trong tay vào thùng rác ở phía xa. Giống như lúc hắn ném bóng vào rổ vậy, chuẩn xác, không mắc sai lầm, kể cả là đang tức giận, vẫn đẹp trai y như cũ.
Trang Trạch nhìn bóng lưng Chu Vân Thần rời đi, thầm nghĩ: Lời muốn nói đều được nói ra hết, thật là tốt.