Ngọt Ấm

Chương 22: Chương 22





Chỉ cần chăm sóc cô thêm hai năm, chờ đến khi cô lớn hơn một chút.
Edit: Gypsy.
Điền Noãn đang cúi đầu nghịch điện thoại di động, nghe thấy tiếng bước chân vững vàng ở sau lưng, liền nhanh chóng tắt game nghênh đón.
"Anh trai Tri Hành."
Lông mày nghiêm nghị của Hoắc Tri Hành vì một tiếng này liền nhướng ra, mở cửa xe cho cô.
"Đi lên đi."
Hai hàng cây chạy lùi ở ngoài cửa kính ô tô, cô gái thỉnh thoảng lại lén nhìn gương mặt người đàn ông đang lái xe.
Nhìn đôi mày yên tĩnh của anh, cô so với ngày hôm qua đã tỉnh hơn rất nhiều.

Cánh cửa kính ngăn cách hai phòng làm việc, như đang ngăn cách hai cuộc đời, khiến cô an phận không thể đến bên cạnh anh.
Cô chỉ không muốn bị anh lạnh nhạt, không muốn gì khác.
"Anh trai Tri Hành."
Người đàn ông liếc nhìn cô, đôi đồng tử màu nâu của anh sáng lên bởi ánh sáng chiếu vào từ một bên.

"Làm sao vậy?"
Giọng anh ấm áp êm dịu, khiến người nghe trong lòng ngọt ngào.
"Tối nay anh có về nhà không?"
"Về, anh đưa em về luôn, đợi anh ở bãi đậu xe, bọn họ sẽ không thấy đâu."
Nhìn thấy hắn quả thực giống như trước, Điền Noãn hoàn toàn yên tâm.
"Dạ được, mà tối mai thì không cần đâu ạ, có bữa tiệc gặp mặt của bộ phận phải đi."
Xe chậm rãi dừng ở cửa một nhà hàng đồ Tây, người đàn ông theo thói quen giúp cô cởi dây an toàn, sau đó nhẹ giọng nói, "Không được uống rượu."
cô giơ hai tay lên hai bên, nheo mắt thành một đường.
"Không dám đâu, ông chủ, nếu không ông sẽ trừ tôi 100 tệ đó."
Nói xong liền xuống xe, chạy ra cửa nhà hàng quay lại nhìn anh, bộ dạng hoạt bát đó chẳng hợp với trang phục công sở của cô chút nào.
"Nghịch ngợm!"
Người đàn ông khóa cửa xe hai bước đuổi theo cô, cánh tay dài duỗi ra kéo cô lại, không phân biệt được đó là khiển trách hay cưng chiều.
Anh đi lên lầu theo sau lưng cô, chiếc váy bó sát làm tôn lên dáng người tinh tế của cô gái, theo góc độ của anh nhìn có vẻ như cô có một vòng eo thon mông vểnh.
Hoắc Tri Hành lắc đầu, nhắm chặt mắt lại.
Anh đang nghĩ cái gì vậy.
......
Buổi tối tan sở, Điền Noãn vẫn đợi anh ở ga ra, nhưng Hoắc Tri Hành không phải là người duy nhất xuống thang máy chuyên dụng.
Nụ cười của Điền Noãn lập tức đọng lại trên mặt khi nhìn thấy người đó.

Nhưng chỉ trong một giây, cô lập tức lấy lại nụ cười, không còn ngọt ngào như trước, mà càng thêm miễn cưỡng.
"Xin chào cô Trần."
Buổi tối ngoài phòng bao hôm đó, Trần Thanh Lan đã nhìn ra mối quan hệ không rõ giữa con trai cả của Hoắc gia và con gái nuôi.

Hiện tại nhìn thấy cô gái xinh đẹp với nụ cười gượng gạo này, liền biết rằng có lẽ cô đang hiểu lầm mối quan hệ của mình với Hoắc Tri Hành.

"Xin chào cô Trần."
Cô chỉ đến đây bàn chuyện hợp tác, cô không cần tới giải thích hiểu lầm, chưa kể người ngồi trong xe không xa vẫn đang đợi cô dỗ dành.
"Hoắc tổng, tôi xin phép đi trước." Đôi mắt quyến rũ chớp chớp nhìn Thiên Noãn.

"Cô bé, phải dỗ dành nhiều hơn."
Nói xong đạp giày cao gót đi về phía xe hơi.
Chiếc xe được bao phủ bởi một tấm phim thủy tinh màu đen, Điền Noãn nương theo ánh đèn nền nhìn thấy bóng dáng bên trong.
Trần Thanh Lan vừa đến xe đã bị người ta kéo vào trong, hai người hôn nhau hừng hực khí thế.
Hoắc Tri Hành dù bận vẫn ung dung nhìn biểu hiện của Điền Noãn chuyển từ chua xót sang nghi ngờ, rồi từ nghi ngờ này sang kinh ngạc.
Bàn tay to vỗ nhẹ lên trán cô.
"Hiện tại đã biết cô không thích anh chưa? cô đến tìm anh đều là vì công việc, nếu không phải chuyện quan trọng, cô cũng chẳng muốn đến đâu."
Đôi môi anh đào của cô gái sắp câu lên trời rồi, mà vẫn giận dỗi đẩy qua anh, "Có thích không cũng chẳng có quan hệ gì với em cả, em còn tưởng mình sẽ có một người chị dâu cơ, dù sao thì anh lớn tuổi như vậy rồi, dì Kiều vẫn đang rất sốt ruột kìa."
Nói xong liền lên xe không để ý đến anh, nhưng bản thân lại trộm cười.
Nhất cử nhất động của cô đều bị người đàn ông nhìn thấy, anh cũng ngồi vào xe, lấy ra một chai nước khoáng uống hai ngụm.
"Lúc trước anh chỉ luôn chăm sóc Niệm Niệm, không có thời gian cũng không có tâm trạng, hiện tại chăm sóc em, càng không có tâm trạng, rốt cuộc em so với con bé còn phiền toái hơn nhiều."
Người đàn ông búng búng trước mặt cô gái, hai giọt nước bay ra từ đầu ngón tay.
Điền Noãn lau mặt hai lần, phồng má, đôi tay trắng như phấn định đánh vào người anh.
"Hơ ——"

Anh ta cản cô lại, "Đánh anh bị thương rồi thì chỉ có thể tự mình về thôi đó."
Điền Noãn lần đầu thấy bộ dạng ấu trĩ có phần vô lại của Hoắc Tri Hành, không giống một doanh nhân trong bộ vest thành đạt, mà giống như một cậu nhóc mới lớn, mồ hôi nhễ nhại từ sân bóng rổ chạy tới, đến bên người con gái mình yêu vui cười đùa giỡn.
Cô ngây người ra nhìn đến sửng sốt, quên mất mình muốn nói gì.
Hình ảnh mà cô vừa nghĩ đến hiện ra trước mắt, nhưng nam nữ chính trong đó là cô và anh.
Hoắc Tri Hành nhẹ nhàng cong khóe môi, hầu kết không tự chủ giật giật.
Anh vốn dĩ nghĩ Điền Noãn tuổi còn nhỏ, sợ sau này cô sẽ hối hận mới cố tình xa cách cô.

Nhưng sau những gì xảy ra trước bữa trưa, anh thấy rằng anh không thể để người khác tiếp cận cô được.
Cho nên anh phải học cách chung đụng với cô như những người bạn cùng lứa.
Đôi mắt của người đàn ông sáng rực, thỉnh thoảng nhìn đôi mắt đẹp hơi khép lại của cô gái đang ngồi ghế phụ.
Chỉ cần chăm sóc cô thêm hai năm, chờ đến khi cô lớn hơn một chút.
Truyện được edit bởi đăng tải trên WordPress và Watpad với mục đích phi thương mại, chưa được sự cho phép của tác giả, vui lòng không re-up hay chuyển ver dưới bất kỳ hình thức nào..