Theo quy tắc đã đề ra, mỗi đội có thời gian ba ngày để diễn tập kịch bản.
Ngoại trừ bốn diễn viên khách mời, những diễn viên trẻ mà e-kip chương trình lựa chọn đều là sinh viên của học viện nghệ thuật, đa số họ thiếu kinh nghiệm diễn xuất, khả năng phân tích kịch bản và nhập vai cũng chưa đạt yêu cầu, kỹ năng đọc thoại cũng không quá xuất sắc, khó có thể diễn vai chính được.
Cố Niệm cân nhắc lựa chọn trong mấy nữ diễn viên cũng không thể tìm đủ ba cô gái có thể đảm nhận được nhân vật mà cô yêu cầu.
Thời gian có hạn mà quá nhiều chuyện không thể giải quyết, Cố Niệm chỉ còn cách tự mình ra trận.
Không biết có phải bởi vì Cố Niệm có duyên cớ hai lần đóng thế trong bộ phim Có yêu hay không mà lần này cô và Lạc Tu phối hợp với nhau rất tốt, hai người đóng hai vai chính trong bộ phim ngắn cũng không gặp trở ngại.
Còn nửa ngày nữa là hết thời gian chuẩn bị cho bộ phim ngắn, lần diễn tập cuối cùng cũng kết thúc hoàn mỹ.
Tổ chương trình mời đến một vị đạo diễn đã ký hợp đồng với Truyền thông BH để hỗ trợ cho lần luyện tập này.
Ban đầu vị đạo diễn này còn có chút lạnh nhạt, sau khi đọc kịch bản của Cố Niệm thì thái độ bắt đầu thay đổi, qua hai ngày luyện tập, đến ngày thứ ba thì ông ấy đã không ngớt lời khen cô.
"Kịch bản rất xuất sắc, diễn xuất cũng tốt nữa.
Chú vốn cho rằng đội thứ tư có ảnh hậu Ôn Sơ chống đỡ, kịch bản bình thường cũng kéo được thành quả cho bọn họ.
Thế mà không ngờ cháu đó nha."
Cố Niệm lập tức nắm bắt cơ hội: "Chủ yếu là nhờ vào diễn xuất của Lạc Tu thôi ạ."
Đạo diễn không tiếp chiêu này của Cố Niệm, chỉ một mực đánh giá cô: "Biên kịch Cố năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi?"
Cố Niệm bị hỏi đến mụ mị: "Dạ cháu hai mươi hai."
Đạo diễn nghe xong có vẻ bất ngờ, không nén được phải lắc đầu cảm khái, mỉm cười giơ ngón tay cái với cô: "Quả nhiên là hậu sinh khả uý.
Hi vọng sau này chúng ta có cơ hội hợp tác nhé cô bé."
"......?"
Cố Niệm còn chưa bắt đầu tiến cử con trai bảo bối lần thứ hai thì đạo diễn đã phất áo rời đi.
Trước khi đi ông ấy còn vịn cửa đưa ra lời nhận xét cuối cùng.
"Diễn xuất khác thì không có vấn đề, chỉ có tình cảm giữa hai vai chính có hơi miễn cưỡng.
Có thể là vì hai cô cậu chưa đủ thân thiết, phải diễn cho ra được điểm khác biệt giữa với tình cảm ngây ngô của mối tình đầu và giai đoạn yêu đương nồng nhiệt, hai người có thể luyện tập lại chỗ đó."
Đạo diễn nói xong lập tức rời đi, đầu cũng không ngoảnh lại.
Cố Niệm thất vọng từ bỏ kế hoạch đề cử con trai, nghiêm túc nghiên cứu kịch bản.
Một lúc sau cô buồn bực đóng kịch bản lại, chán chường tựa lưng vào ghế nhìn sang Lạc Tu đang đứng cạnh cửa sổ: "Chắc là vấn đề ở tôi rồi."
"Sao lại nói vậy?" Lạc Tu nhìn cô.
"Phương diện viết lời thoại này...!trước kia vì để viết được lời thoại cho từng nhân vật khác nhau mà tôi đã nghiên cứu rất lâu từ nhiều kịch bản và nhân vật khác.
Nhưng bây giờ đạo diễn bảo phải chú ý đến những phân đoạn không có lời thoại."
Lạc Tu: "Em không bắt được cảm xúc nhân vật?"
Cố Niệm ủ rũ gật đầu: "Tôi không phải diễn viên chuyên nghiệp, diễn mà không có lời thoại cộng thêm trạng thái cảm xúc đó bản thân chưa từng trải qua, rất khó nhập vai được."
"......"
Lạc Tu không nói gì nữa, mi mắt hơi rũ xuống tạo thành một bóng mờ trên sống mũi cao thẳng, đáy mắt như hồ nước sâu ngầm suy tư.
Cố Niệm túm lấy kịch bản đứng dậy, nghiêm túc tuyên bố: "Không thể để kịch bản này bị phân đoạn này phá huỷ, trưa và chiều nay tôi không ra ngoài nữa, chỉ ở trong phòng tập trung nghiên cứu kịch bản thôi."
Cố Niệm dứt lời liền muốn rời đi, nhưng cô chỉ mới vừa xoay người, cổ tay đã bị người kéo lại.
Cô hoang mang xoay lại đối diện với đôi mắt sâu hút Lạc Tu.
"Loại diễn xuất này một mình em luyện tập cũng vô dụng."
"Vậy tôi phải làm sao bây giờ?"
"Đi theo tôi."
"Ơ?"
"......"
Cố Niệm còn chưa hiểu đầu đuôi ra sao thì đã bị Lạc Tu dắt tay ra khỏi phòng tập.
Hòn đảo nhỏ này là đảo tư nhân, trước đây chưa từng có nhiều người đến, vì thế không gian trên đảo vừa đẹp vừa tĩnh lặng tư mật.
Bờ cát cũng vô cùng sạch sẽ, mấy ngày hôm nay không có ai đến, sóng biển lên xuống cuộn bờ cát thành một bảng vẽ khổng lồ tinh mịn, đợi người vẽ lên đấy.
Khi Cố Niệm và Lạc Tu bước ra ngoài, đúng lúc trên đảo có một cơn mưa bóng mây ghé thăm.
Mặt trời vẫn đang chiếu sáng phía chân trời, hạt mưa trong suốt lấp lánh dưới ánh nắng rơi xuống bàn chân.
Cơn mưa đến bất chợt, mặt trời vẫn còn treo trên cao nên ai cũng cho rằng sẽ chẳng sao, thế mà quần áo mùa hè mỏng manh lại trở thành phiền toái.
Lạc Tu kéo Cố Niệm chạy đến một căn nhà gỗ nhỏ gần đó, hai người đứng dưới mái hiên, quần áo trên người đã ướt hơn phân nửa, mái tóc cũng bị dính nước mưa ướt đẫm, vài sợi tóc dính bết lên trán còn đang nhỏ nước, vô cùng chật vật.
Hai người đối diện nhau mấy giây, bỗng Lạc Tu cười thành tiếng, Cố Niệm cũng ôm bụng bật cười.
"Anh dắt tôi ra ngoài là để đón cơn mưa này đó hả?" Cố Niệm không cười nữa, đôi mắt sáng lấp lánh trêu anh.
Lạc Tu vuốt mấy sợi tóc bết dính trên trán, bất đắc dĩ tháo mắt kính bị nước mưa xối ướt, "Dĩ nhiên là không phải rồi."
"Vậy thì sao đây?"
"......"
Lạc Tu không trả lời cô mà xoay người nhìn phía sau.
Cánh cửa nhà gỗ khép hờ, bên trong là nhà kho tạm thời của tổ chương trình.
Bên ngoài treo mấy chiếc áo chống nắng dùng một lần dành cho nhân viên, còn có mấy cây dù to đặt trong hộp.
Lạc Tu đẩy cửa ra, lấy chiếc áo chống nắng màu trắng sau đó gỡ bỏ lớp màng chống bụi, đưa cho Cố Niệm.
"Em mặc cái này trước đi."
"Sao?" Cố Niệm ngơ ngác cầm lấy áo chống nắng lật trước lật sau.
Không đợi cô hỏi tiếp, Lạc Tu lại đi vào nhà gỗ, một lúc sau ra ngoài trong tay có thêm hai cây dù, một trắng một đen.
Anh đưa cây dù màu trắng cho Cố Niệm, cô đã mặc xong áo chống nắng, lúc này càng thêm khó hiểu: "Chúng ta định đi khỏi đây hả Lạc Tu?"
"Ừ."
"Thứ này có thể giải quyết được vấn đề của tôi sao?" Cố Niệm chỉ cây dù màu trắng trong tay.
"Nó không thể, tôi có thể."
"?"
Lạc Tu cũng đã bung cây dù màu đen ra, một trắng một đen giống như hai đoá hoa nở rộ dưới màn mưa.
Anh nắm tay Cố Niệm đi xuống mấy bậc thang trước nhà gỗ, dẫm lên lớp cát mềm mịn.
Từ bên trong cây dù màu đen truyền đến giọng điệu hài lòng cười cười: "Tôi có một cách rất đơn giản mà lại rất hữu hiệu."
"Cách gì đấy?"
"Em và tôi," Lạc Tu nghiêng người, gương mặt anh xuất hiện dưới tán dù đen, "Đóng giả yêu đương nồng nhiệt."
Cố Niệm: "......"
Cố Niệm: "??!!"
Lạc Tu rũ mi, giấu đi ý cười thâm sâu trong đáy mắt, giọng nói dịu dàng vô hại như cũ: "Đừng lo lắng, chỉ là trước khi trời tối thôi, tôi giúp em nắm bắt được cảm xúc của bộ phim."
Cố Niệm hoảng sợ ngây người: "Chuyện này này này có phải không thích hợp hay không?"
Lạc Tu: "Chỗ nào không thích hợp?"
Cố Niệm: "Chỗ nào cũng......"
Lạc Tu: "Nhưng đây là cách có hiệu quả nhất.
Một mình em trốn trong phòng rất khó tìm được cảm giác của người đang yêu cuồng nhiệt, mà ngày mai rời đảo là chúng ta phải diễn chính thức rồi."
"......"
Nội tâm Cố Niệm đang nằm trên cán cân giữa "giữ vững lòng kiên định của fan mẹ không thể động tâm" và "kịch bản tốt sẽ giúp con trai bảo bối sớm nổi tiếng", cán cân lắc lư vài giây cuối cùng không chút do dự nghiêng về vế sau.
Cố Niệm rưng rưng gật đầu: "Tôi phải làm thế nào đây?"
Lạc Tu rũ mắt nhếch khoé môi mỉm cười, "Hôm nay tôi là bạn trai của em, chúng ta đã hiểu rõ nhau, tình cảm sâu đậm, em có thể làm bất cứ chuyện gì em muốn làm với tôi."
"——?"
Cố Niệm ngây người.
[Em có thể làm bất cứ chuyện gì em muốn làm với tôi.]
[Làm bất cứ chuyện gì em muốn làm]
[Chuyện muốn làm]
[...]
Cố Niệm không nói nên lời, lát sau mới gian nan ngẩng đầu: "Bất cứ chuyện gì theo ý anh là...?"
Lạc Tu cười vui vẻ, nắm tay Cố Niệm đi ra bãi biển, bước chân càng lúc càng nhanh, dấu chân của hai người in hằn lên bờ cát mềm mại.
"Nắm tay, ôm nhau, hôn, tất cả những chuyện mà những người yêu nhau sẽ làm, em đều có thể làm với tôi."
Cố Niệm: "......"
Anh đây là đang vẽ con đường phạm tội cho tôi chạy đó, có biết hay không?
"Đừng cảm thấy mất tự nhiên."
Hai cây dù đen trắng bỗng chồng lên nhau, dưới làn mưa lất phất cùng ánh mặt trời nhảy nhót, hơi thở mang theo mùi hương thanh mát vấn vít lướt qua vành tai Cố Niệm.
"Nếu bây giờ còn không làm được, vậy thì ngày mai lúc trình diễn em phải làm sao đây?"
"——!"
Cố Niệm chợt bừng tỉnh.
Lạc Tu nói đúng, nếu trong tình huống chỉ có hai người mà cô còn không thể nhập vai được, đến ngày mai khi biểu diễn trước sân khấu có lẽ cô sẽ tự tay huỷ hoại kịch bản mà mình chăm chút.
Vậy thì hôm nay, không, một buổi chiều này thôi, cô không cần khăng khăng níu giữ nữa.
Cô muốn đem tâm tư trộm cất giấu trong lòng cùng mộng tưởng bấy lâu nay thả ra, còn muốn để mặc nó một lần tuỳ ý lan tràn trong trái tim, để cô cảm nhận được mỗi cảm giác mỗi tâm tình ngọt ngào khi đó.
Chỉ có như vậy, sân khấu ngày mai cô mới làm chủ được.
Cố Niệm hít một hơi thật sâu, lại chậm rãi thở ra, cứ lặp lại ba lần như vậy, cô bỗng ngẩng đầu, đối diện với gương mặt anh tuấn dưới tán dù đen mờ mịt.
Đôi mắt cô gái cong cong, nụ cười trên môi tươi tắn như hoa mùa xuân.
"Em chuẩn bị xong rồi, bạn trai ơi."
"——"
Ánh mắt Lạc Tu khẽ run, chỉ trong chớp mắt anh không kiềm chế được mà nở nụ cười mãn nguyện.
"Đi thôi nào, hẹn hò bắt đầu."
Rất nhanh đã qua một buổi chiều.
Mặt trời trên đỉnh đầu dần dần trôi về phía tây, nước biển rút xuống, dấu chân hai người in đầy trên cát, nước mưa đọng trên hai cây dù từng giọt từng giọt rơi xuống chạm vào nhau bắn tung toé.
Cho đến khi Cố Niệm chơi mệt rồi, chạy đến phiến đá bị nước biển vỗ về đến bóng loáng ngồi xuống.
Quần dài bị xắn lên làm lộ ra một đoạn chân trắng muốt như ngọc, gió biển nhẹ nhàng thổi qua.
Cố Niệm lười biếng chống cây dù màu trắng trên vai, tán dù che khuất trán, nghiêng người nhìn người đang đứng bên cạnh mấy phiến đá, cô cong môi mỉm cười đưa tay vỗ vỗ vị trí bên cạnh với anh.
"Anh qua đây đi."
Lạc Tu nhếch môi, thực nghe lời mà đi đến bên cạnh cô, cây dù đen tựa đằng sau vai, tay chống lên phiến đá bên cạnh Cố Niệm mượn lực ngồi xuống.
Có lẽ bởi vì phiến đá bị nước biển đánh lên quá nhiều nên hơi trơn, nơi bàn tay anh chống đỡ bỗng trượt đi.
"Á!"
Cố Niệm hoảng sợ kêu lên.
Cây dù đen trong tay Lạc Tu rơi xuống, nguy hiểm chật vật mới miễn cưỡng chống đỡ được cơ thể ổn định trước người cô.
Cho rằng đã bị "đập" trúng, đôi mắt nhắm nghiền của Cố Niệm len lén mở ra, thoáng nhìn thấy ánh mắt Lạc Tu có phần kinh hoảng chưa bao giờ xuất hiện.
Giữa hai người nhất thời im lặng, bỗng nhiên anh bật cười, thoáng qua chút xấu hổ khó xử: "....Trượt tay thật."
Cố Niệm hoàn hồn lại, gương mặt phiếm hồng: "Em không hiểu lầm đâu, anh yên tâm đi."
"......"
Ánh mắt Lạc Tu sâu hút như có xoáy nước.
Anh tạm thời bỏ qua ý định đứng dậy, ngược lại cơ thể nhích đến gần cô, khoảng cách vốn không cách nhau bao nhiêu của hai người càng thêm áp sát, "Sao em lại không hiểu lầm chứ?"
"?" Cố Niệm ngơ ngẩn.
"Chúng ta là....!người yêu mà." Người nọ nhẹ giọng mỉm cười mê hoặc.
Không có mắt kính che lấp, đôi mắt màu nâu giống như được nước mưa gột rửa, trong suốt hoàn mỹ như đá hổ phách, làn da trắng trẻo còn có đôi môi ửng đỏ bị nước mưa thấm ướt, chính là vẻ đẹp yêu mị mê hoặc lòng người.
Cố Niệm bị sắc đẹp tấn công đến mụ mị, đại não đã chết máy, trong đầu chỉ còn sót lại một suy nghĩ.
Anh nói đúng.
Bọn họ là người yêu mà.
Anh đã nói cô có thể làm bất chuyện gì cô muốn làm với anh, mà bây giờ cô chỉ muốn...
"Cạch."
Ngay khi cô gái nghiêng người gần sát đến bên anh, cô vô thức quay đầu lại.
Cây dù trắng trong tay cô nhẹ nhàng rơi xuống bên cạnh cây dù đen nằm đó, hai sắc màu đen trắng dựa vào nhau.
Hai sắc thái tương phản cực lớn.
Cố Niệm chợt tỉnh táo lại.
"Ôi!"
Cô gái giống như sóc nhỏ bị doạ cho hoảng sợ, ngồi trên phiến đá liên tiếp lùi về sau.
Sau đó cô vội chắp hai tay nhận sai với Lạc Tu.
"Thực xin lỗi thực xin lỗi thực xin lỗi! Em nhập tâm quá rồi!!"
"......"
Lạc Tu chậm rãi đứng dậy.
Tiêu điểm trong mắt anh chợt tối đen, dục vọng phong ấn bên trong suýt nữa đã xông ra tàn phá, bị anh áp chế đẩy xuống vực sâu từng chút một.
Thật lâu sau Cố Niệm cũng không nhận được lời hồi đáp, ngẩng đầu lên cẩn thận hí mắt nhìn lén.
Chỉ thấy được Lạc Tu đang ngồi bên cạnh cô, sau lưng cõng ánh mặt trời ấm áp, ánh mắt đong đầy ý cười ôn hoà vô hại mà cô đã rất quen thuộc.
"Chúng ta quay về nhé?"
"...Được được!"
Cố Niệm chỉ cảm thấy sống sót sau tai nạn, gấp gáp không thể chờ được mà vớt "cây dù cứu mạng" lên, rất không có tiền đồ mà xoay người bỏ chạy.
Lạc Tu đứng yên đằng xa.
Ánh hoàng hôn kéo dài hình bóng cao gầy của anh trên bờ cát vàng nhạt, Lạc Tu nghiêng người đứng đó, đôi mắt ở nơi ngược sáng lặng lẽ nhìn cây dù đen lẻ loi một lúc lâu.
Sau tiếng thở dài tận lực kiềm nén, thân ảnh cao gầy cúi xuống cầm cây dù lên, đi theo bóng lưng cô gái trong tay đang cầm cây dù màu trắng.
***
Truyện chỉ được đăng tại Wattpad https://.wattpad.com/user/Daugooo và fb Tiểu Mộc Đầu - 小木头。Hãy đọc tại Wattpad và blog để ủng hộ chính chủ nhé.
Chúc mí bạn đọc truyện vui vẻ~~~
***
Ánh đèn trên sân khấu sáng rực.
Trước bàn trang điểm trong căn chung cư, cô gái ngồi trước gương tay cẩn thận cầm bút kẻ chân mày.
Đầu bút lướt qua đuôi mày, bỗng nhiên một bàn tay đập nhẹ lên vai cô, "Hù!"
"Ui!"
Cô gái ngồi trước gương bị hù hoảng sợ, hoàn hồn lại thì vừa bực mình vừa buồn cười xoay người lại: "Cậu làm tớ sợ muốn chết rồi đó Triệu Giai! Cậu nhìn đi, chân mày của tớ bị cậu hại thành sâu róm rồi nè."
"Trách tớ được sao?" Triệu Giai cười hì hì xoa vai cho cô gái ngồi trước gương, "Tớ vừa về đã thấy cậu ngồi trước gương tô tô vẽ vẽ rồi, sao đây, gấp gáp đi gặp anh bạn trai yêu qua mạng của cậu đúng không?"
Cô gái vui vẻ xoay người lấy bông tẩy trang lau đi phần chân mày kẻ hỏng, nói đùa: "Ganh tỵ với tớ không? Vậy thì cậu cũng tìm một người đi."
"Xuỳ, tớ mới không cần." Triệu Giai phủi tay, đi đến giường của mình, "Nhưng tớ phải nhắc nhở cậu một chuyện, đàn ông không có mấy người tốt, cậu đừng để bị người ta lừa rồi trở về tìm bọn tớ khóc lóc đó, đúng không Băng Băng?"
"......"
Không ai đáp lại.
Tôn Băng Băng nằm trên sô pha cầm túi khoai tây chiên nhai sột soạt, ngước mắt lên rồi nhanh chóng rụt trở về.
Triệu Giai buồn bực bĩu môi, lẩm bẩm: "Đúng là không nên nói chuyện với con bé tự kỷ này..."
"Triệu Giai."
Cô gái ngồi trước gương không tán đồng nhỏ giọng ngăn cô ấy nói tiếp.
"Được rồi được rồi, biết nữ thần Tiền Di của chúng ta thiện lương nhất rồi, tớ không nói nữa." Triệu Giai đưa tay làm bộ kéo khoá miệng.
Tiền Di đã trang điểm xong, đỏ mặt cầm điện thoại lên, có vẻ như đang nhắn tin với ai đó.
Triệu Giai đang ngồi trên giường nổi hứng đi qua đó sờ sờ gương mặt Tiền Di mà trêu cô.
"Aida, nữ thần Tiền Di của chúng ta đang đỏ mặt nè, anh trai yêu qua mạng đó tốt vậy sao? Hai người quen biết nhau hai năm rồi bây giờ chỉ hẹn ăn cơm thôi mà cậu đã đỏ mặt rồi?"
"......"
Mặt Tiền Di càng đỏ như cà chua chín: "Cậu cậu cậu đừng trêu tớ nữa.
Tuy bọn tớ quen nhau đã lâu nhưng đây là lần đầu tiên gặp mặt, tớ xấu hổ cũng là chuyện bình thường mà."
"Được được được, chuyện bình thường."
Tiền Di do dự: "Hai cậu thật sự không đi cùng tớ hả, tớ đi một mình xấu hổ quá."
Triệu Giai nói: "Buổi tối tớ còn có việc, không làm bóng đèn đâu.
Bé tự kỷ Tôn Băng Băng, khụ, cậu ấy càng không muốn ra ngoài."
Tiền Di buồn rầu nhíu nhíu mày.
Triệu Giai cười: "Đừng sợ, cậu phải can đảm lên.
Nếu anh ta là người tốt thì phải nắm bắt thời cơ giữ chặt người ta, còn nếu là người xấu..."
Triệu Giai ra vẻ xoa tay đe doạ: "Thì cậu nói với tớ một tiếng, chị đây ra mặt giúp cưng đấm vỡ đầu chó của anh ta."
Tiền Di bật cười, đẩy cô ấy ra: "Cậu tém tém lại, con gái bạo lực sẽ doạ số đào hoa chạy mất đó."
Triệu Giai bĩu môi: "Đào hoa? Tớ không hiếm lạ nhé."
"Ting ding ding——"
Tiếng chuông nhắc nhở đột ngột vang lên.
"A," Tiền Di đứng bật dậy, vội vàng chạy ra ngoài, "Tớ sắp trễ hẹn rồi, tớ đi đây!"
"Cậu đi đường cẩn thận nha."
"Tớ biết rồi!"
Cửa phòng đóng lại.
Nụ cười trên mặt Triệu Giai vụt tắt, cô nhìn người đang ngồi trên sô pha: "Băng Băng, cậu nói xem anh trai mà cậu ấy quen trên mạng có đáng tin không?"
Tôn Băng Băng không nói gì.
Triệu Giai: "Tớ đã nói đàn ông vốn dĩ không có ai tốt hết, tiếc là Tiền Di không tin, cứ nói Lý Đỉnh này không giống những người khác."
"......"
Trong phòng yên tĩnh một lúc lâu, cô gái trên sô pha bỗng lên tiếng: "Cậu đừng nghĩ tất cả đàn ông trên thế giới này đều là kiểu người giống như ba cậu."
Triệu Giai từ trên giường đứng phắt dậy, biểu tình dữ tợn, giống như muốn nhào lên đánh người ngay lập tức.
Qua một lúc lâu, cô nhịn xuống xúc động, cười lạnh: "Cậu thì tốt chỗ nào? Nếu cậu gặp được đàn ông tốt thì bây giờ có sợ đến mức buổi tối không dám ra ngoài à?"
"——!"
Cô gái ngồi trên sô pha chợt sững người.
...
Ánh đèn tối đi.
Một lần nữa lại sáng lên.
Đêm hè ve kêu râm ran, bên trong một quán cà phê ánh đèn sáng sủa.
Tiền Di ngồi trên ghế dựa, thấp thỏm bất an ôm chặt ly cà phê trong tay: "Em, em là Tiền Di, năm nay 23 tuổi, nghề, nghề nghiệp là hoạ sĩ truyện tranh.
Hiện tại cùng hai người bạn hợp tác sáng tác truyện tranh, có xe nhưng chưa tiết kiệm đủ tiền mua nhà, cho nên em đang thuê phòng cùng bạn bè ạ."
Người con trai ngồi đối diện bật cười vui vẻ, vừa dịu dàng vừa không biết làm sao: "Chúng ta quen nhau lâu như vậy rồi, chỉ là mới gặp mặt nhau mà thôi, sao em lại khẩn trương như đi xem mắt vậy?"
"Em xin lỗi." Tiền Di càng khẩn trương hơn, hai bàn tay vô thức siết chặt cái ly.
"Đừng ôm chặt như vậy," người con trai mỉm cười, "Cà phê nóng lắm."
"...A." Cô gái hậu tri hậu giác hiểu ra, xoè lòng bàn tay có chút đỏ lên ra xem, gương mặt cũng ửng đỏ, "Em ngốc lắm phải không?"
"Ừm....!còn nhớ rõ anh tên gì không?"
"Lý Đỉnh." Cô gái ngơ ngác ngẩng đầu lên.
"Còn nhớ rõ là tốt rồi," Lý Đỉnh khẽ cười, lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xoa đầu cô gái, "Không ngốc lắm."
Gương mặt cô gái càng đỏ hơn.
Hạ đi đông tới.
Chàng trai và cô gái tay trong tay đi qua từng con phố, cùng ngắm nhìn những cảnh đẹp khắp thành phố.
Hai năm yêu qua mạng đủ để họ hiểu rõ đối phương, rất nhiều lần cả hai vô cùng ăn ý bật thốt ra cùng một câu nói, không nhịn được mà quay sang nhìn người đối diện, đỏ mặt nhìn nhau bật cười vui vẻ.
Mùa đông năm ấy, khi những bông tuyết đầu tiên rơi xuống, Lý Đỉnh cầu hôn Tiền Di.
Cô gái của anh nước mắt rưng rưng gật đầu đồng ý.
Hôn lễ của họ dự định tổ chức vào mùa hè năm thứ hai họ gặp nhau.
Gần đến hôn lễ, khi đôi tay sắp chạm đến hạnh phúc hoàn chỉnh, lần đầu tiên trong mối quan hệ của hai người nảy sinh mâu thuẫn.
"Tại sao em không thể dọn qua đây trước?" Lý Đỉnh khó hiểu, "Không phải chúng ta đã nói sau khi kết hôn sẽ sống ở nhà anh hay sao?"
"Hợp đồng thuê nhà của em và hai cô ấy đến sang năm mới kết thúc..."
"Không sao hết, phần tiền thuê còn lại chúng ta vẫn trả đủ, chỉ cần em dọn sang đây với anh thôi."
"Nhưng lúc trước khi bọn em quen nhau đã từng hứa, em không thể bỏ lại hai cô ấy được."
"Bọn em từng hứa gì?"
Dưới sự truy vấn của Lý Đỉnh, cuối cùng Tiền Di cũng nói hết mọi chuyện.
"Tuy rằng ba người bọn em đều là hoạ sĩ truyện tranh, nhưng không phải biết nhau từ truyện tranh."
"Vậy thì do đâu?"
"Ba vụ án hình sự," Tiền Di đau khổ nhớ lại, "Bọn em không có cách nào vượt qua được quá khứ, chỉ có thể ở bên cạnh nhau bầu bạn."
Lý Đỉnh kinh ngạc nhìn cô gái, một lúc lâu sau mới tìm lại được giọng nói, "Vụ án hình sự?"
"Năm em học trung học là nạn nhân của bạo lực học đường, lần trước anh hỏi vết sẹo trên đùi em vì đâu mà có, chính là lần cuối cùng đó bọn họ đẩy em ngã xuống cầu thang, để lại vết sẹo sau lần phẫu thuật gãy xương."
"......"
Nghe giọng nói run rẩy cố nhưng cố giữ bình tĩnh kể lại những chuyện đã qua của cô gái, Lý Đỉnh không nén được đau lòng ôm chặt cô vào lòng.
Tiền Di nén nước mắt, nhỏ giọng: "Ba của Triệu Giai ham mê cờ bạc, bạo lực gia đình từ khi cậu ấy còn nhỏ, năm cậu ấy học tiểu học, trong một lần say rượu ông ta lỡ tay giết mẹ cậu ấy."
"Năm Tôn Băng Băng học đại học, cậu ấy đi làm thêm kiếm tiền sinh hoạt, một buổi tối về muộn thì trên đường gặp phải..."
Tiền Di không nói được nữa, cô vùi sâu vào lòng chàng trai, nước mắt rơi như đê vỡ: "Trong lúc tuyệt vọng nhất bọn em dựa dẫm vào nhau, đã hứa sẽ không bao giờ rời bỏ, vậy nên, vậy nên em không thể, xin lỗi anh..."
Lý Đỉnh dịu dàng ôm cô, nhẹ giọng dỗ dành: "Không sao hết, anh có thể đợi em."
"Nhưng em không thể cứ bắt anh đợi mãi."
"Vậy thì đợi đến khi bọn em kết thúc hợp đồng thuê nhà, được không?"
"......"
Im lặng một lúc lâu, Tiền Di từ trong lồng ngực chàng trai khẽ gật đầu.
Cũng như buổi tối mọi ngày, Lý Đỉnh lái xe đưa Tiền Di trở về nhà.
Khi xe dừng trước chung cư, anh khẽ thở dài.
"Trước đó anh không biết, cứ nghĩ là bạn cùng phòng bình thường thì tại sao em vẫn luôn muốn về sống cùng hai cô ấy...!Bây giờ anh hiểu rồi, tình cảm giữa ba người bọn em vẫn luôn rất sâu đậm."
Tiền Di ngập ngừng một lúc, giang tay cẩn thận ôm chầm lấy anh: "Anh là người em yêu nhất."
Lý Đỉnh khẽ cười, dịu dàng vuốt tóc cô: "Anh không ghen đâu.
Hôm nào có cơ hội chúng ta mời hai cô ấy một bữa cơm nhé?"
"Băng Băng có thể sẽ không để ý đến anh, còn Triệu Giai..." Tiền Di không nhịn được mỉm cười, "Không chừng cậu ấy còn tẩn cho anh một trận đó."
Lý Đỉnh bất đắc dĩ bật cười.
Thời tiết mùa hè thay đổi cực nhanh, hai người chỉ ôm nhau được chốc lát mà mây đen đã lũ lượt kéo đến, hạt mưa cũng nặng nề rơi xuống.
Tiền Di vội vàng chui ra từ trong ngực Lý Đỉnh: "Trời mưa rồi, anh mau về đi."
"Ừ, em lên nhà trước đi."
"Vâng!"
Nhìn bóng lưng cô gái chạy vào chung cư, Lý Đỉnh xoay người bước lên xe.
Anh đóng cửa xe lại, vừa xoay người kéo dây an toàn thì dư quang liếc thấy món đồ nằm trên ghế ngồi phía sau.
Tiền Di nói trong xe hơi nóng nên cởi áo khoác ném xuống hàng ghế sau, lúc nãy xuống xe cô đã quên cầm theo.
Lý Đỉnh nhìn thoáng qua mấy tầng chung cư, vội vàng tháo dây an toàn, cầm lấy áo khoác cẩn thận ôm vào lòng, đẩy cửa xe đội mưa chạy vào bên trong khu chung cư.
"Này! Cậu đợi đã, cậu định lên tầng nào, ở đây không phải ai muốn vào cũng được đâu."
Lý Đỉnh vừa định bước lên cầu thang thì đã bị bảo vệ chặn lại.
Lý Đỉnh lau mấy giọt nước mưa dính trên áo khoác, ngẫm nghĩ một lúc mới đưa chiếc áo khoác ôm cẩn thận trong lòng đưa cho bảo vệ.
"Bạn gái cháu bỏ quên áo khoác trên xe, chú cho cháu gửi ở phòng bảo vệ, đợi ngày mai hoặc khi nào đi ngang cô ấy ghé lấy có được không?"
"Ồ, vậy được rồi, cậu để đây đi."
"Cảm ơn chú."
Lý Đỉnh xoay người rời đi, bước chân đến cổng chợt dừng lại.
Anh nhíu mày nhìn trời đang mưa như trút nước bên ngoài, phía chân trời còn thấp thoáng truyền đến tiếng sầm rền.
Lý Đỉnh hít sâu, vừa chuẩn bị lao vào màn mưa liền nghe thấy trong phòng bảo vệ có người ló đầu ra hỏi: "Chút nữa là quên mất, bạn gái cậu ở tầng nào, phòng số mấy? Sáng mai tôi giao ca rồi, để tôi còn nhắn lại cho đồng nghiệp."
Lý Đỉnh xoay người trở lại: "Phòng 1003, trong ba cô gái sống ở đó bạn gái cháu tên là Tiền Di."
Bảo vệ giật mình, cười cười: "Này, buổi tối cậu đừng nói chuyện ma quỷ linh tinh chứ."
Lý Đỉnh khó hiểu hỏi lại bảo vệ: "Chú nói sao?"
"Phòng 1003, Tiền Di đúng không?"
"Đúng vậy."
Cơn gió lớn bên ngoài rít gào, cuống đi đám lá rụng.
Bên ngoài cửa sổ, sấm chớp xé rách bầu trời đêm.
"Cô ấy sống một mình, 5 năm rồi."
Ánh đèn sân khấu chợt tắt.
Trên màn hình chiếu lên hai chữ màu trắng che kín những vết nứt chằng chịt.