Ngỗng Tử, Đợi Mama Nâng Đỡ Cưng

Chương 5: 5: Nếu Không Tôi Báo Cảnh Sát!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Editor: Đầu Gỗ
"Thì ra diễn viên mới là con trai bảo bối của cậu hả? Bảo sao lúc phó đạo* nói anh ấy tên Lạc Tu tớ còn cảm thấy quen tai." Lúc ba người đứng ngoài hành lanh cạnh phòng họp, Giang Hiểu Tình mới bừng tỉnh đại ngộ.

Tần Viên Viên cũng gật đầu: "Khó trách cậu lại đổi ý."
Hai mắt Cố Niệm sáng lấp lánh, khóe môi không nhịn được cong lên vui vẻ: "Phân cảnh của nhân vật mới các cậu không cần lo lắng, để tớ viết cho."
Giang Hiểu Tình ôm cánh tay cô: "Không được, tớ muốn viết cùng với cậu~"
Tần Viên Viên: "Lúc trước kịch bản chủ yếu do cậu lên ý tưởng và cốt truyện, lần này nên để bọn tớ giúp cậu một tay."
Cố Niệm nghĩ nghĩ rồi đồng ý.

Ba người quyết định xong, Cố Niệm đi qua nói với phó đạo diễn đang đứng đợi.

Phó đạo diễn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô:
"Lần này sẽ không đổi ý nữa chứ?"
"Không đổi ý ạ."
"Ba người chắc chắn sửa lại kịch bản?"
"Vâng!"
Phó đạo diễn Lâm nhìn cô rồi lắc đầu cười: "Rốt cuộc cũng là người trẻ tuổi, thấy người ta lớn lên có nhan sắc thì trở mặt ngay lập tức."
Vẻ bề ngoài thật sự quan trọng đến thế sao?! Phó đạo diễn thở dài trong lòng.

Cố Niệm chưa kịp trả lời ông ấy thì Giang Hiểu Tính đứng phía sau cô đưa đầu nhỏ lên hỏi: "Hả? Đẹp trai thật sao? Lúc trước Cố Niệm nói cháu còn không tin đâu."
Phó đạo diễn: "Buổi chiều lúc cậu ấy mới đến đoàn phim có đi ngang sân một lúc, mấy cô gái trong tổ nhiếp ảnh, tổ phụ trách thiết kế còn có tổ đạo cụ, tổ hóa trang đều chạy đến hỏi thăm cậu ấy là ai, cô nói xem?"
Giang Hiểu Tình lập tức hăng hái như uống nước tăng lực: "Cháu cũng muốn nhìn xem!"
Cố Niệm không tiếng động kéo cô ấy, lại im lặng dùng ánh mắt mười phần đe doạ nhìn Tần Viên Viên, hai người hợp tác xách Giang Hiểu Tình quay về.

Trước khi rời đi cô quay lại nhìn phó đạo diễn:
"Chúng cháu về phòng sắp xếp lại kịch bản cho nhân vật mới trước đã.

Trước khi hoàn thành cháu có thể liên lạc với con trai, khụ khụ, diễn viên mới được không ạ?"
Ông ấy gật đầu: "Được, để tôi nói với cậu ấy một tiếng."
"Cảm ơn phó đạo diễn!"
Cố Niệm vô cùng vui vẻ xách Giang Hiểu Tình đi khỏi.

Nhìn ba người rời đi, đặc biệt là bóng lưng viết to bốn chữ tôi rất vui vẻ của Cố Niệm khác hẳn bộ dáng có người thiếu tiền không trả lúc nãy một trời một vực, phó đạo diễn lắc đầu cười rồi gõ cửa phòng họp.

Đạo diễn Cảnh Hoành Dục ngồi phía sau bàn thấy phó đạo diễn Lâm đi vào thì nhíu mày hỏi:
"Lúc nãy có chuyện gì vậy?"
"Là người của tổ biên kịch nhỏ, cô gái lúc nãy là biên kịch chính, Cố Niệm."
Cảnh Hoành Dục: "Làm sao lại đi rồi?"
"Vốn dĩ bọn họ phản đối việc thêm nhân vật mới."
"Hả?"
Nghe ông ấy nói vậy, Lạc Tu ngồi bên cạnh đưa mắt lên nhìn.

Phó đạo diễn thấy vậy cười cười: "Vẫn là nhờ Lạc Tu lớn lên đẹp trai, cô gái nhỏ Cố Niệm kia vừa nhìn thấy cậu liền lập tức đổi ý quyết định thêm vai diễn mới."
Cảnh Hoành Dục nghe vậy ngây người một lúc cũng bật cười: "Chuyện tốt chuyện tốt, cậu xem đều do duyên phận cả."
Lạc Tu cười nhạt quay mặt sang chỗ khác.

Ý cười trong đôi mắt nâu dần tiêu tan.

Anh chán chường nhìn ra cửa sổ.

Bên ngoài có một cây táo, ve kêu râm ran trong gốc cây.

Sinh vật ồn ào.

Anh vốn cho rằng có lẽ sẽ có điều gì đó khác biệt, hóa ra đều không phải, tất cả đều như nhau.

- ----
Buổi chiều, Cố Niệm lấy được phương thức liên lạc với Lạc Tu từ phó đạo diễn Lâm.

Cô mở điện thoại liền nhìn thấy tin nhắn của ông ấy.

Phó đạo diễn: [Tôi đã nói với Lạc Tu rồi, cô xem lúc nào thuận tiện thì hẹn cậu ấy bàn chuyện kịch bản và vai diễn mới nhé.]
Cố Niệm: [Vâng ạ.

Cảm ơn phó đạo*.]
Cố Niệm nhìn chằm chằm số điện thoại của con trai bảo bối sau đó trèo lên giường lăn lộn, cao hứng đến mức tấm lòng mẹ già như cô lại sắp rơi hai hàng lệ vui mừng.


Giang Hiểu Tình bên cạnh không nhịn được trêu ghẹo cô: "Tớ lại được mở mang tầm mắt rồi Viên Viên, con gái chưa bao giờ yêu đương bỗng nhiên hoa si* một người thật là đáng sợ."
Tần Viên Viên: "Cậu đừng có duy bụng ta ra bụng người, Cố Niệm không giống với cậu, cậu ấy đối với anh chàng diễn viên kia không phải hoa si, đúng không Cố Niệm?"
"Chính xác." Cố Niệm lăn thêm một vòng nữa mới ngồi dậy vuốt tóc, biểu tình nghiêm túc nhìn hai cô ấy: "Tình yêu của mẹ vĩnh viễn không biến chất!"
"Ò~ Tớ tin cậu mới lạ đó!"
Cố Niệm không thèm để ý cô ấy trêu ghẹo, cô mang tâm tình kích động đến tay run rẩy ôm điện thoại muốn gửi tin nhắn cho con trai bảo bối.

Soạn rồi xóa, xóa rồi lại soạn tin vô số lần, nửa ngày sau rốt cuộc cô cũng gửi đi một tin nhắn so với bản nháp đầu tiên không có gì khác nhau:
[Chào anh, tôi là Cố Niệm người của tổ biên kịch.

Không biết tối nay anh có thời gian rảnh không ạ? Tôi muốn thảo luận với anh một chút về kịch bản và vai diễn mới.]
Cố Niệm ôm điện thoại chờ đợi.

Một phút trôi qua—
Không trả lời.

Hai phút trôi qua—
Không ai trả lời.

Năm phút trôi qua—
Điện thoại vẫn không có tin nhắn mới nào.

Aaaaa cô ném điện thoại lên gối, biểu tình ủ rũ, nỗ lực không cho bản thân chú ý đến nó nữa.

"Tớ có một chút ý tưởng cho nhân vật mới, hay là chúng ta bàn bạc chút đi--"
"Nhanh như vậy??" Giang Hiểu Tình và Tần Viên Viên cùng lúc thốt lên.

Cô gái đứng bên cạnh nắm chặt tay, mặt đầy nghiêm túc: "Con trai chính là động lực làm việc duy nhất của bổn cô nương!"
Tần Viên Viên ôm notebook cười rộ lên: "Vậy cậu nói đi, là nhân vật như thế nào?"
Một khi tiến vào trạng thái làm việc Cố Niệm lập tức rũ bỏ dáng vẻ hời hợt kia, xốc lại tinh thần.

Cô lấy máy tính mở file hồ sơ nhân vật được phân chia đầy màu sắc ra:
"Tớ nghĩ, nếu muốn xậy dựng một nhân vật hoàn toàn mới mà không có mối quan hệ hay thông tin nào trước đó thì so với tiến độ quay bây giờ là không hợp lý."
Giang Hiểu Tình nhìn cô: "Đúng thế.

Nhưng mà tớ nghĩ muốn hói đầu luôn mà vẫn chưa nghĩ ra phải nhét thêm nhân vật mới nhiều phân cảnh ở đâu."
Cố Niệm chớp mắt cười tinh quái:
"Vậy nên tớ có một ý mới--"
"Hử?"
Cô cầm bút điện tử vẽ trên màn hình một vòng, quay lại nhìn hai cô ấy:
"Các cậu còn nhớ trong bối cảnh ban đầu của kịch bản, kiếp trước nữ chính có gặp một đoá hoa ưu đàm* nhiễm ma tính không?"
Giang Hiểu Tình suy tư hai giây: "Tớ nhớ rồi! Hoa ưu đàm nở khi Phật tổ tại thế, trời sinh Phật tâm linh nghiệm.

Trong kịch bản vì giúp nữ chính chắn một kiếp nạn nên mới nhiễm ma khí."
Tần Viên Viên bên cạnh cũng gật đầu: "Tớ cũng có ấn tượng, nếu không có nó thì nữ chính cũng không thể chuyển thế."
Giang Hiểu Tình: "Cậu định thêm phân cảnh nó hóa thành người sao? Nhưng mà phân cảnh kiếp trước đã quay xong hết rồi, nếu quay lại cả đoàn phim đều sẽ không hài lòng đâu."
Cố Niệm: "Không phải ở kiếp trước, mà là chuyển thế."
Thấy cô ấy không hiểu lắm, Cố Niệm mới nói tiếp:
"Hoa ưu đàm vì nữ chính nhiễm ma khí, chuyển kiếp thành người."
Trong phòng yên lặng vài giây, Giang Hiểu Tình có xúc động muốn sùng bái Cố Niệm một lần nữa.

"Cố đại đại, mới nghe thôi mà đã thật là cảm cmn động luôn á!"
Tần Viên Viên: "Thánh vật chốn Phật đàn vì yêu mà đọa ma, sinh dục niệm, động phàm tâm--, nhân vật này quả thực rất hay."
"Vậy, chúng ta quyết định như vậy nhé?" Thấy hai người đều tán đồng, Cố Niệm có phần nhẹ nhõm.

"Được!"
Ba người họ nhanh chóng quyết định, Cố Niệm vui vẻ: "Vậy các cậu tìm tư liệu về hoa ưu đàm nhé, có thể sẽ hơi khó tìm, tớ sẽ viết hồ sơ chi tiết cho nhân vật."
Giang Hiểu Tình: "Vất vả cho bảo bối rồi~ Có muốn tớ đề cử một vài ca khúc cho cậu tìm linh cảm không? Nho giáo? Đạo giáo? Hay Phật giáo??"
Cố Niệm bận rộn với notebook cũng không ngẩng đầu lên: "Tớ vẫn thường nghe mà."
"A? Là gì vậy mau đề cử cho tớ với."
Cố Niệm: ""
Giang Hiểu Tình và Tần Viên Viên: ☺
Cô ấy lau mặt, bật ngón tay cái kính nể: "Xem như cậu lợi hại."
Tần Viên Viên: "Tớ cảm thấy là thích hợp để nghe nhất."
Giang Hiểu Tình nghe vậy hưng phấn nhảy tưng tưng: "Đúng đúng đúng! Tuyệt tác , tớ vừa định nhắc tới, Manh Chi nữ thần là số một aaa!"
Tay đang cầm bút của Cố Niệm dừng lại.

Tần Viên Viên do dự, lại nằm bò trên bàn: "Nói đến chuyện này, bên ngoài đều nói biên kịch chính của Trác Diệc Duyên chính là Manh Chi, các cậu nói xem là thật hay giả?"
Giang Hiểu Tình bĩu môi: "Không có khả năng!"

Tần Viên Viên: "Tớ nghe nói cả đoàn phim đều tin thật, hình như là trong lúc phỏng vấn có người hỏi về vấn đề này, sau đó Trác Diệc Huyên cũng không phủ nhận."
"Thôi đi." Giọng điệu cô ấy đầy chán ghét.

"Manh Chi đại đại là nữ thần số một của tớ, còn Trác Diệc Huyên kia á, bút danh Dưới ánh đèn xanh của cô ta chỉ lấy từ mà thôi, tác phẩm trước của cô ta dính nghi vấn sao chép, vậy nên mới có một màn marketing mù mờ cho rằng cô ta là Manh Chi."
Tần Viên Viên: "Nhưng văn phong của cô ta có điểm giống Manh Chi."
Giang Hiểu Tình nghe vậy càng không thích, hận không thể tố cáo cho cả thiên hạ biết: "Rõ ràng cô ta đang bắt chước! Tớ khinh! Vẽ hổ không xong phản thành cẩu.

Fans Manh Chi bọn tớ ghét nhất cô ta!"
"Vậy sao." Tần Viên Viên quay sang hỏi người đang im lặng nãy giờ: "Cố Niệm, cậu nghĩ sao?"
"Nghĩ cái gì--" Cố Niệm cứng đờ vẽ vẽ, thuận miệng hỏi.

"Việc của Manh Chi và Trác Diệc Huyên ấy, tớ nhớ hôm trước trong máy tính của cậu có lưu , cậu cũng thích Manh Chi đúng không?"
"...Cũng được." Cố Niệm dùng bút điện tử gãi gãi trán, giọng nói không cảm xúc: "Cũng có thể là cô ta thì sao."
"..." Này này này! Giang Hiểu Tình muốn làm cho ra lẽ bị Tần Viên Viên kéo về.

"Đừng quấy rầy cậu ấy sáng tác, có bao giờ cậu thấy cô ấy để ý bát quát đâu."
"Cũng đúng."
Đúng lúc này điện thoại Cố Niệm truyền đến một tiếng chuông ngắn.

"Quạc quạc quạc!"
!
Cô gái đang bàng quang thế sự chợt dựng thẳng hai tai, trên đầu như có ăng-ten vô hình đang trong trạng thái hoạt động.

Hai người bên cạnh dại ra: "Âm thanh kỳ quái gì vậy?"
Cố Niệm bay về phía đầu giường: "Nhắc nhở đặc biệt của con trai bảo bối đấy!"
"..." Thua cậu rồi (-"-)
Cô ấy quay sang thì thầm: "Mỗi khi gặp chuyện gì liên quan đến người kia là cậu ấy lập tức tiến vào trạng thái hưng phấn.

Việc càng lớn mức độ hưng phấn càng cao.

Cố Niệm đại đại của tớ chính là mắc bệnh sao?"
Tần Viên Viên nhịn cười vò đầu cô ấy: "Không khác lắm."
Cố Niệm ngó lơ bọn họ, tâm tình phơi phới đem sự chú ý đặt lên tin nhắn Lạc Tu vừa hồi âm.

[Sau bảy giờ tối tôi không bận việc gì, tùy Cố tiểu thư sắp xếp.]
Cô ôm điện thoại muốn hôn nó một cái, thiếu chút nữa cảm động đến lệ rơi đầy mặt.

Ôi, bảo bối quá lễ phép, quá khách sáo.

Nhưng sao lại gọi cô là Cố tiểu thư chứ, trực tiếp gọi mama là được.
Nhưng là cô vẫn không có can đảm nói ra như thế.

Sợ Lạc Tu chờ lâu, cô nhanh chóng soạn một tin nhắn gửi đi:
[Được, vậy bảy giờ tôi đến phòng tìm anh nhé!]
Ting~
Cố Niệm nhìn tin nhắn đã được gửi đi nhưng bên kia lại im lặng không trả lời nữa.

Trong lúc cô đang lo lắng không biết bảo bối có xảy ra chuyện gì hay không thì trong tầm mắt hiện ra một cái đầu:
"Cố Niệm đại đại, cậu kiềm chế một chút đi."
"?"
"Cậu nhìn xem cậu gửi cái gì kìa." Giang Hiểu Tình đưa tay chỉ chỉ màn hình điện thoại cô, "Có khác gì bộ dáng kim chủ đang nóng lòng muốn đến sử dụng quy tắc ngầm với tiểu cô nương không?"
???
Cố Niệm hoài nghi cúi đầu nhìn khung tin nhắn.

Ban nãy vì quá phấn khích não nóng lên nên không cảm thấy gì, bây giờ đầu óc cô đã giảm bớt nhiệt độ xem kỹ lại tin nhắn—
Thật sự giống =.=
Con trai à, mama thật sự không phải là biến thái, con ngàn lần phải tin mama đó T^T
Không biết có phải Lạc Tu bên kia nghe được cô thiết tha cầu nguyện hay không, hai phút sau, Lạc Tu trả lời lại một chữ:
[Được.]
Cố Niệm vui vẻ: "Con trai tớ quả nhiên không chỉ thiện lương mà còn ngoan ngoan nghe lời nữa."
Giang Hiểu Tình: "Một chữ Được thôi và cậu lý giải ra nhiều như vậy?"
Cố Niệm chọc màn hình, nghiêm túc nói: "Cậu nhìn đi, còn một dấu chấm nữa."
"Ý gì?"
Mắt Cố Niệm tỏa sáng: "Con trai tớ vừa cẩn thận, thông minh lại nghiêm túc!"

Giang Hiểu Tình: "..." Ai đó làm ơn đưa con người này về sao Hỏa đi, cô ấy không cần một người bạn thiểu năng nữa đâu.

Nhưng thôi bỏ đi, cô ấy không hiểu được.

Lòng mẹ bao la đại dương.
Tình mẹ sâu hơn biển cả.

- ----
Chạng vạng, hoàng hôn trên núi rực rỡ.

Từng áng mây vàng cam rộng lớn trải dài đến tận chân trời nối liền với màn đêm dần buông xuống, xa xa là màu xanh núi rừng huyền bí.

Cơn gió nhẹ thổi qua khiến rừng thông lay động, ráng chiều như từng đợt sóng biển bao lấy núi non, mang vẻ đẹp kỳ diệu động lòng người.

Lúc này đã hơn 6 giờ, bầu trời chỉ còn dư lại vài tia nắng yếu ớt.

Ba người Cố Niệm đi đến khách sạn trong thị trấn.

Mặc dù đoàn phim chọn quay ở nơi thâm sơn cùng cốc nhưng vùng núi này không phải lần đầu tiên được chọn làm địa điểm quay phim.

Người dân địa phương nhân cơ hội phát triển nơi đây thành địa điểm du lịch.

Trong thị trấn có một khu phố thương mại, tuy rằng không thể so với các trung tâm thương mại ở thành phố lớn nhưng vẫn có thể đáp ứng nhu cầu sinh hoạt cơ bản cho du khách.

Điển hình như khách sạn 8 tầng trước mặt bọn họ, một trong những chi nhánh của khách sạn Tinh Nguyệt, cũng là khách sạn sang trọng nhất thị trấn.

"Diễn viên được ở khách sạn còn nhân viên chúng ta phải ở nhà dân, đây là phân biệt giai cấp một cách trần trụi!" Giang Hiểu Tình nhìn khách sạn cao cao rực sáng đầy oán niệm.

Cố Niệm nhìn hai cô ấy đang nắm tay: "Các cậu không vào với tớ thật sao?"
Tần Viên Viên lắc đầu: "Đúng lúc tớ muốn mua một ít đồ dùng sinh hoạt, Hiểu Tình đi cùng tớ."
Người còn lại gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy, không quấy rầy mẹ con hai người nhận nhau."
Cố Niệm: "Cậu không đi ngắm soái ca à?"
Giang Hiểu Tình: "Ây cậu đừng hòng lôi kéo tớ.

Còn ở đoàn phim lâu mà, tớ sẽ còn cơ hội khác thôi."
Cố Niệm cũng không miễn cưỡng nữa.

Tạm biệt họ, một mình cô đi vào khách sạn.

Đoàn phim để diễn viên ở khách sạn một phần vì kinh phí, một phần vì sợ người hâm mộ chú ý theo dõi.

Do vậy vấn đề bảo an khá nghiêm ngặt, Cố Niệm lấy ra thẻ nhân viên do phó đạo diễn đưa lúc chiều mới được bảo vệ cho qua.

Phòng của Lạc Tu ở tầng 7.

Cố Niệm nhìn thông tin trên điện thoại, 717, cô xác định phương hướng một chút rồi mới bước vào thang máy bên phải hành lang.

Sàn nhà lót thảm mềm mại, cô đi tới đi lui cũng không tạo ra tiếng động.

Đèn ngoài hành lang hơi mờ, biển số phòng khách sạn cũng nằm trong vùng tối, Cố Niệm có chút quáng gà đành phải đi tới nhìn từng cái môt.

"709, 711, 713--"
Cô lẩm bẩm đi qua từng phòng.

Bỗng nhiên một giọng nữ ai oán vang lên giữa hành lang yên tĩnh.

"Em cứ cho là trùng tên trùng họ, không ngờ đúng là anh.

Sao anh đến đây mà không cho em biết?"
Bước chân Cố Niệm dừng lại, cô ngẩng đầu nghe ngóng.

Âm thanh phát ra từ ngã rẽ hành lang không xa chỗ cô đang đứng, có vẻ như khách không đóng cửa, cô còn nhìn thấy ánh đèn hắt ra từ trong phòng.

Giọng nói kia lại vọng qua.

Cô chần chừ đi về phía trước một bước nhỏ.

"Không quen biết? Cái gì gọi là anh với em không quen biết? Em---"
Là giọng phụ nữ có chút kích động, có điều vì cách mấy mét nên cô không nghe rõ ràng.

Cô bước nhanh hơn nhưng không dám phát ra tiếng động.

Cách cánh cửa đang mở một khoảng gần, Cố Niệm chỉ mong có thể lẻn qua nhanh chóng trước khi bị người trong phòng phát hiện.

Cô vừa bước một chân lên chỗ ánh đèn chiếu trên thảm.

"Em không tin! Người khác đều thích em, sao anh lại không có hứng thú với em đươc?"
...!

Cố Niệm thầm lau mồ hôi: Chắc là vấn đề nhạy cảm đàn ông có được hay không.

Cô nín thở, nhấc chân bước thêm một bước.

Chỉ là cô chưa kịp đặt chân xuống, giọng nữ bên tai bỗng rõ ràng hơn.

"Em chứng minh cho anh xem!"
Bịch--
Rầm!
Bên cạnh đột nhiên vang lên một âm thanh thật lớn, Cố Niệm giật mình không nhúc nhích.

Không khí yên lặng chừng 5 giây, cô mới chậm rãi quay đầu lại.

Cửa phòng mở toang trước mắt cô, một người đàn ông cao gầy, mặc một thân quần áo trắng bị một phụ nữ mặc váy ngắn ôm sát đè lên tường, mái tóc ướt trên trán che khuất nửa khuôn mặt anh ta, chỉ lộ ra cánh mũi cao vút cùng đôi môi mỏng.

Tóc đen, da trắng, môi hồng, góc nghiêng thôi cũng vô cùng quyến rũ.

Cố Niệm thầm nghĩ, đặc biệt là biểu cảm trên gương mặt như điêu khắc kia, có điều anh ta có vẻ—
Lạnh lùng, chán ghét.

Một giây sau Cố Niệm hồi phục tinh thần, vừa định quay đầu thì bắt gặp ánh mắt chết chóc của người phụ nữ bị cô phá đám trong lúc kabedon:
"Cô là ai?!"
"Tôi...!Người qua đường thôi!"
Cố Niệm bị người ta giận chó đánh mèo nên có chút chột da, cô không cố ý dừng lại quan sát mà đó là phản ứng bình thường khi giật mình.

Mí mắt cô giật giật, nhưng giọng nói không chút dao động.

"Xin lỗi, quấy rầy hai người rồi, tôi đi ngay."
Mũi chân vừa quay 45 độ, Cố Niệm hạ giọng: "Thiện ý nhắc nhở hai vị, làm việc tốt trong khách sạn nên đóng cửa."
Người phụ nữ kia chưa kịp trừng mắt, Cố Niệm đã quay lưng chạy lấy người.
Chưa đi được mấy bước, nương theo ánh sáng mờ mờ cô nhìn thấy số phòng bên cạnh: 719.

Cố Niệm dừng lại.

Từ từ, khoan đã.

Bên tay phải là phòng số lẻ.

719 là căn phòng ngay cạnh cô.

Vậy căn phòng vừa rồi là 717 cũng chính là phòng của con trai bảo bối?!
Cho nên người suýt nữa bị phụ nữ bá vương ngạnh thượng cung* chính là—
!!!??? ⊙.◎
- ----
Bên trong phòng 717.

Mắt kính bởi vì va chạm nên rơi xuống đất, đôi mắt đen thanh lãnh lúc này không còn gì che chắn, tia ôn hòa cuối cùng trên mặt nạ lạnh lùng hầu như không còn.

Lạc Tu ngước mắt nhìn người phụ nữ, ánh mắt lạnh lẽo tựa như chìm trong hồ bằng.

"Anh--"
Trước cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập gấp gáp.

Cô gái đứng ngoài cửa giống như vừa tỉnh ngủ, tay giơ cao điện thoại, vẻ mặt ngưng trọng.

Cố Niệm vì muốn bảo vệ con trai vô cùng sốt ruột, còn đang do dự giữa "Không được động đậy" và "Buông anh ấy ra" thì 0,1 giây sau bỗng buột miệng thốt ra:
"Không được buông anh ấy ra!"
"Nếu không tôi báo cảnh sát!"
-Hết chương 5-
Tác giả có lời muốn nói:
Thấy việc nghĩa hăng hái làm – Cố Tiểu Niệm
Hiện thân của công lý – Cố Tiểu Niệm
Người tiên phong bảo vệ ngỗng tử – Cố Tiểu Niệm
Miệng gáo hại thân – Cố Tiểu Niệm
Chú thích nho nhỏ:
Phó đạo: phó đạo diễn
Hoa si: mê luyến một ai đó
Hoa ưu đàm: (nguồn Internet)

Kabedon:

Bá vương ngạnh thượng cung: Nghĩa rộng của cụm từ "Bá vương ngạnh thượng cung" rất đơn giản, "bá vương" chỉ những người siêu mạnh mẽ, "ngạnh thượng cung" tạm hiểu là "xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ" ; mà "cường cung" thì hiển nhiên sẽ bắn ra "cường tiễn".

Từ "cường tiễn" [đọc là "qiang jian"] hài âm hoàn toàn với "cưỡng gian" [aka "rape"] ; mà "cưỡng gian" thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên cổ nhân vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ "bá vương ngạnh thượng cung" đặng thay thế cho hai từ "cưỡng gian"
(Theo blog https://killyui.wordpress.com/)
Đầu Gỗ: Chương siêu dài ╥﹏╥
Toi nhận ra có vẻ như tác giả viết chương chẵn ngắn chương lẻ dài:))).