Ngỗng Tử, Đợi Mama Nâng Đỡ Cưng

Chương 44: 44: Cầu Nhân Duyên






Edit: Đầu Gỗ
Đạo quán nằm dưới chân một ngọn núi nhỏ ở ngoại ô thành phố K, tuy rằng nằm ở nơi hẻo lánh nhưng thanh danh của đạo sĩ trụ trì đạo quán đối với bên ngoài cũng có tiếng tăm, vì thế trong quán cũng không ít người đến dâng hương.
Đặc biệt là vào những ngày cuối tuần, khách hành hương và tín sĩ nối thành một hàng dài dọc theo những bậc thang đá trên con đường nhỏ đi lên núi.
Cố Niệm và Giang Hiểu Tình cũng lẫn trong đoàn người lên núi.
"Mấy ngày nay từ đoàn phim trở về tớ thấy tâm trạng cậu rất tốt mà," Giang Hiểu Tình kéo tay Cố Niệm, nghiêng đầu nhìn cô, "Hôm nay cậu làm sao vậy, không những quay về bộ dáng héo rũ mà còn làm như nhân sinh không còn gì luyến tiếc?"
"......"
Cố Niệm vô cảm ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh ảm đạm không chút tinh thần, chính xác là dáng vẻ nhân sinh không còn gì luyến tiếc.

Nhìn nhau vài giây Cố Niệm mới thở dài lắc lư đầu.
"Haizzz."
Giang Hiểu Tình buồn cười: "Cậu than ngắn thở dài cả một đường rồi đó.

Có chuyện gì không vui thì nói đi, chị đây giải quyết cho cậu."
Cố Niệm nửa tin nửa ngờ nhìn cô ấy.
Giang Hiểu Tình vỗ ngực: "Đừng có xem thường tớ nha.

Bốn năm đại học tớ là hội viên của Ban tâm lý, chuyên tư vấn tâm lý cho sinh viên đó."
Cố Niệm nghi ngại nhìn cô ấy lần nữa: "Thật không đấy?"
"Thật mà! Cậu mau nói đi!"
"......"
Hai phút sau.
"Ha ha ha ha ha ha ——"
Dưới tiếng cười kinh thiên động địa, đàn chim nhỏ hai bên rừng trúc thất kinh bay toán loạn, lá bay xào xạc.

Cố Niệm dùng ánh mắt thần chết nhìn chằm chằm cô gái đang ôm bụng cười đến sắp gục ngã.
Mà người đang vào tầm ngắm của ánh mắt chết chóc không hề có chút tự giác và nhận thức được nguy hiểm, cười đến nước mắt cũng sắp trào ra.
"Ha ha ha ha ha cho nên cậu làm trò trước mặt dì Cố, ôm Lạc Tu rồi còn bảo anh ấy gọi bà ấy là bà ngoại? Ha ha ha ha tớ sắp cười đứt hơi mà chết rồi, Cố Niệm đại đại cậu đúng là nhân tài! Thế mà ngày hôm sau Lạc Tu còn làm như không có chuyện gì mà gặp lại cậu, anh ấy còn lợi hại hơn!"
Cố Niệm: "............"
Vừa rồi chắc chắn não cô bị dính phân chim nên mới tin tưởng Giang Hiểu Tình có thể khai thông tâm lý cho mình.

Cố Niệm thở dài, mặt không cảm xúc quay đầu bỏ đi.
Giang Hiểu Tình ôm bụng cười đến đau đuổi theo: "Úi úi cậu đi chậm thôi, đợi tớ với, tớ không cười không cười nữa ha ha ha ha...!thật đó..."
Đuổi theo hơn mười mét, Giang Hiểu Tình mới gian nan không cười nữa, cô ấy ôm cánh tay Cố Niệm, vừa điều chỉnh hô hấp vừa nỗ lực nghiêm túc lại: "Tóm lại là, tối hôm đó sau trận say rượu ở tiệc đóng máy và gọi video với dì Cố thì cậu đã bại lộ thân phận fan mẹ với Lạc Tu rồi?"
"Chính là như thế." Cố Niệm héo hon nhắm mắt, buồn bã ỉu xìu lên tiếng.
"Thật ra tớ thấy chuyện này không đến nỗi tệ như cậu nghĩ."
"...Ý cậu là sao?"
"Cậu nghĩ xem, dì Cố nói tối hôm đó Lạc Tu bị cậu bắt nạt đến thảm, nhưng ngày hôm sau lại giống như không có việc gì, còn đối với cậu rất tốt đúng không?"
"......"
Cố Niệm nhớ lại ngày hôm đó, cảm động gật đầu.
Giang Hiểu Tình: "Cho nên, điều này chứng minh Lạc Tu không để tâm chuyện cậu là fan mẹ, hoặc đơn giản anh ấy chỉ xem như cậu say rượu làm bậy mà thôi! Mối quan hệ tốt đẹp của hai người hoàn toàn không bị ảnh hưởng."
Cố Niệm nghi hoặc: "Anh ấy nghĩ tớ say rượu làm bậy?"
Giang Hiểu Tình gật đầu: "Đúng vậy, bạn cùng phòng đại học của tớ mỗi lần uống say thường xuyên xưng ba gọi con trai con gái lung tung."
Hai mắt Cố Niệm hơi sáng lên.
Giang Hiểu Tình nhớ tới chuyện gì, quay đầu lại: "Sau khi trở về, đầu tuần cậu có gọi điện cho Lạc Tu đúng không, thái độ anh ấy thế nào?"
Cố Niệm hai mắt ngấn lệ: "Vô cùng dịu dàng, còn an ủi tớ nữa."
"Đó cậu thấy chưa," Giang Hiểu Tình vỗ tay cái bốp, "Tớ đã nói anh ấy không để chuyện này trong lòng đâu— Cậu cũng đừng nghĩ nhiều nữa, cậu không nghĩ nữa là được rồi."
"....!Được, tớ không nghĩ nữa!"
Giang Hiểu Tình giật mình quay đầu lại, nhìn Cố Niệm đã thoát khỏi bộ dáng héo rũ trở nên nghiêm túc kiên định, ngơ ngác hỏi: "Năng lực thuyết phục của tớ có hiệu quả vậy sao?"
Cố Niệm: "Chủ yếu là vì trước khi vào Đạo quán phải giữ tâm thanh tịnh, nghe nói như vậy lời cầu khấn mới thành kính linh nghiệm."
Giang Hiểu Tình: "......"
Quá trình dâng hương cầu khấn Cố Niệm đã rất quen thuộc, chỉ là lúc này chính điện quá đông người, một hàng người nghiêm chỉnh đứng xếp hàng.

Cố Niệm và Giang Hiểu Tình chỉ có thể đứng bên cạnh phiến đá dựng đứng nhìn nắng hè tháng bảy chiếu lên đỉnh đầu, xung quanh không một bóng râm.
Giang Hiểu Tình vốn không có bao nhiêu nghiêm túc, chưa được mấy phút đã không chịu đựng được nữa.
"Không được không được," cô ấy xua tay với Cố Niệm, "Này không phải là đi cầu khấn, là đến tra tấn bản thân."
"Này!" Cố Niệm nhìn xung quanh không có ai chú ý đến mới thở ra một hơi, "Ở trước đạo quán nói mấy lời này, cậu không sợ bị người ta trùm bao tải quăng ra khỏi cổng hả?!"
"Thiên Tôn từ bi sẽ tha thứ cho tớ." Giang Hiểu Tình vô tâm vô phế nói tiếp, "Nhưng là tớ không chịu được nữa rồi, phơi nắng thêm chút nữa tớ sẽ say nắng mất."
Cố Niệm nhìn thoáng qua hàng người trải dài trước mắt, quả thật còn phải đợi lâu lắm: "Vậy cậu không cầu khấn nữa hả?"
"Không, sống chết có mệnh giàu sang do trời." Giang Hiểu Tình bày ra vẻ mặt lớn chết không sợ nước sôi mà lắc đầu.
Cố Niệm bật cười: "Được rồi, vậy cậu tìm chỗ nào có bóng cây đợi tớ đi."
"Tớ đi dạo phía sau đây, nghe nói bên kia có chỗ xin xăm, không đông người lắm— khi nào cậu xong thì qua tìm tớ nhé?"
"OK!"
Vì thế hai người tách ra, đoàn người xếp hàng bên Cố Niệm đợi hơn nửa tiếng cuối cùng cũng kết thúc, cô xốc lại tinh thần, vô cùng thành kính nghiêm cẩn đi vào đại điện.
Tay cầm phần chân nhang, đầu nhang hướng xuống đất, châm ba nén nhang.

Ngón tay cái và ngón tay trỏ tay trái nắm bên trên, ngón tay cái và ngón tay trỏ tay phải niết bên dưới, khom lưng vái ba cái sau đó cắm nhang cầu khấn.

Lời cầu khấn của Cố Niệm cũng giống như mỗi tháng trong suốt hai năm qua: Cầu cho Lạc Tu tiên sinh bình an vô sự, mọi điều thuận ý.
Dâng hương xong, Cố Niệm ra khỏi chính điện.

Cô vừa bước ra khỏi cửa điện thì nhận được tin nhắn của Giang Hiểu Tình kèm theo một bức ảnh vẽ tay, trên đó vẽ con đường xiêu xiêu vẹo vẹo.
Cuối cùng còn có một câu: [Tớ ở đây đợi đậu đó, nhanh lên nhanh lên!]
Cố Niệm nhắn lại một gương mặt cười, dưới ánh mặt trời gay gắt lười biếng nhấc chân đi theo bản đồ của Giang Hiểu Tình.
Dẫm lên từng phiến đá xanh trong Đạo quán, vòng qua hàng cổ thụ to lớn và xuyên qua dòng người cao thấp xa lạ trước mặt, Cố Niệm căn mắt dò bản đồ tìm tới nơi.

Cách đó mấy mét, Giang Hiểu Tình đứng trên bậc thang đá, nhảy nhót vẫy tay với cô.
Cố Niệm cười vẫy tay lại với cô ấy, từ trong trạng thái tâm hồn đang cưỡi mây du ngoạn thoát ra.
"Tớ đợi lâu muốn chết vậy đó, đội ngũ cầu nguyện này cũng quá đông rồi." Giang Hiểu Tình ôm cánh tay Cố Niệm, kéo cô đi về phía đằng sau.
"Hôm nay chưa phải là đông nhất đâu..." Cố Niệm bị kéo đi đến hoa mắt chóng mặt, "Cậu lôi tớ đi đâu vậy?"
Giang Hiểu Tình hưng phấn quay đầu lại, "Trong lúc đợi cậu tớ đã nghe ngóng được một chuyện hay, trong đạo quán xin xăm linh nghiệm lắm, nhiều người còn đặc biệt từ thành phố khác đến đây xin xăm nữa đó!"
"Xin xăm?"
"Ừ! Ở đó đó, cậu mau nhìn đi!"
"......"
Giang Hiểu Tình dừng bước chân, Cố Niệm lập tức nhìn theo hướng ngón tay cô ấy.

Bên ngoài cổng điện người tới người lui, phía sau điện có kê từng dãy bàn dài, đằng sau mỗi bàn treo đầy gương bát quái đều có một vị đạo sĩ mặc đạo bào đội mũ Yển Nguyệt.
Giang Hiểu Tình liếng thoắng: "Xin xăm ở đây có đầy đủ hết, đường sự nghiệp, đường tình duyên, tài lộc, sức khoẻ....!cái gì cũng có!"
Tầm mắt Cố Niệm bình tĩnh đảo qua bên đó, Giang Hiểu Tình nhìn phản ứng này của cô thì nghi hoặc: "Không phải mỗi tháng cậu đều tới đây sao? Không biết chỗ này à?"
Cố Niệm gật đầu: "Lần nào tớ cũng thắp hương rồi đi về thôi."
"Trời ạ thật là lãng phí, đi đi đi, chúng ta đi xin một quẻ thử xem."
Cố Niệm chưa kịp cự tuyệt đã bị Giang Hiểu Tình lôi kéo đi đến phía trước.

Đi đến thềm đá, Giang Hiểu Tình lại khó xử: "Nghe chị gái vừa mới giới thiệu cho tớ nói, tốt nhất chỉ nên xin một quẻ thôi nếu không sẽ ảnh hưởng đến linh nghiệm của quẻ bói.

Cậu nói xem chúng ta nên xin quẻ nào?"
Cố Niệm thở dài bất lực: "Tớ không có hứng thú với cái này..."
"Tới cũng tới rồi, thử xem sao."
Cố Niệm không có tinh thần lắc lắc đầu: "Cậu đi là được rồi, tớ ở đây đợi cậu."
Giang Hiểu Tình quấn lấy cô mè nheo: "Sao cậu không thử xem, tớ đi một mình buồn lắm."
Cố Niệm do dự một lúc, nhìn trước nhìn sau xem có ai nghe được hay không mới quay lại nói nhỏ với cô ấy: "Thật ra tớ không phải là người chơi hệ tâm linh."
"......?"
Bốn mắt nhìn nhau.

Giang Hiểu Tình ngẩn ra nhìn cô, hoàn hồn hỏi: "Cậu đã không tin mà còn đến đây làm gì?"
Cố Niệm suy nghĩ, "Chính là một loại phó thác tinh thần để gửi lời chúc tốt đẹp đến con trai bảo bối của tớ.

Khi đó khoảng cách giữ tớ và anh ấy xa như vậy, chỉ có thể dùng phương thức này, dần dần sau này cũng đã trở thành thói quen."
Giang Hiểu Tình đỡ trán: "Cậu đúng là yêu Lạc Tu đến sâu đậm."
Cố Niệm kiêu ngạo hất cằm.
Hai người mải nói chuyện nên không để ý khi Giang Hiểu Tình nói xong câu đó, một đạo sĩ trẻ tuổi đi sau lưng cô nàng bỗng tạm dừng bước chân, đợi đến khi đi xa hai người thì người đó mới ngoái đầu nhìn lại.
Giang Hiểu Tình bên này còn đang đảo mắt: "Đúng rồi, không phải cậu đang lo lắng chuyện phát sóng của《Có yêu》hay sao? Chi bằng giúp Lạc Tu xin một quẻ sự nghiệp, biết đâu còn có thể giải hạn!"
Cố Niệm nghe vậy tức khắc động lòng.

Chần chờ vài giây cô mới chậm rãi gật đầu: "Vậy được rồi, cậu xin quẻ gì?"
"À...!Tình duyên đi!" Giang Hiểu Tình nhếch miệng cười gian, "Bói xem chân mệnh thiên tử của tớ khi nào xuất hiện!"
...
Nhìn bóng lưng hai cô gái đi về hướng bàn xin xăm, đạo sĩ trẻ tuổi đứng dưới táng cây ngáo một cái sau đó nở nụ cười.

Chợt có tiểu đạo đồng* đi ngang qua thì bị đạo sĩ trẻ tuổi gọi lại.
(*) Tiểu đạo đồng: đạo sĩ còn nhỏ tuổi
Tiểu đạo đồng nghe tiếng gọi quay lại, nhìn thấy rõ gương mặt người nọ thì cuống quýt cúi đầu: "Chào thái sư thúc tổ Cầm Quả!"
Đạo sĩ trẻ tuổi nghe thấy xưng hô này thì đầu to ra, có khác gì gọi anh là ông nội đâu?
"Bọn họ không thể hoãn lại việc thu nhận đồ đệ hay sao..."
"Thái...!thái sư thúc tổ ngài nói gì ạ? Đệ tử không không không..."
"Đừng sợ," đạo sĩ trẻ tuổi đưa tay vỗ vai tiểu đạo đồng, "Không phải hỏi học tập tu hành của con đến đâu."
Tiểu đạo đồng vẫn đang rất căng thẳng.

Khi vào Đạo quán cậu đã nghe sư huynh và các sư thúc nói, trước khi lão trụ trì bế quan có thu nhận một vị đệ tử tuổi còn rất trẻ, cùng đạo pháp với trụ trì đương nhiệm, nhất định không được đắc tội, tốt nhất là không được thân cận với vị thái sư thúc tổ này....
Trong lòng tiểu đạo đồng đang mặc niệm lời dặn dò của sư phụ thì nghe thấy thanh âm có chút lười biếng vang lên trên đỉnh đầu: "Ta có việc phải đến chính điện, nhờ con giúp ta đưa tin đến vị tín sĩ họ Lạc đang ở sương phòng khách quý trong hậu viện."
"Sao ạ?" Tiểu đạo đồng mê mang ngẩng đầu, theo bản năng nhìn tay vị đạo sĩ trẻ tuổi, trống không.
An Diệc bật cười: "Đưa lời nhắn, không phải đưa thư."
Tiểu đạo đồng chợt bừng tỉnh, đỏ mặt.
"Nếu thấy người đó, con nói với cậu ấy đến đài xin xăm."
Tiểu đạo đồng nghiêm túc gật đầu: "Sau đó nói là do Thái sư thúc tổ ngài phân phó ạ?"

"Ừ." An Diệc nghĩ nghĩ, "Có điều nói vậy hơn phân nửa tên đó cũng không nghe lời ta, vậy đi, con nói thêm một câu."
"......?"
Tiểu đạo đồng ngơ ngác ngẩng mặt nhìn vị thái sư thúc tổ này khẽ cười, dùng ngữ khí giống y như các vị sư thúc khi trộm bát quái mà nói, "Con nói, yêu nữ trong núi hôm nay đã chạy đến Đạo quán."
Tiểu đạo đồng ngây người, vài giây sau mặt mày xanh lét: "Yêu yêu yêu nữ?? Ở đâu ạ?!"
An Diệc bật cười: "Chuyện này trẻ con không nên biết, mau đi truyền tin đi."
"....Vâng."
Tiểu đạo đồng mang theo gương mặt nhỏ trắng bệch sợ hãi một mạch chạy đến hậu viện.
An Diệc một bên phất tay đạo bào xoay người đi đến chính điện một bên tiếc nuối: "Đáng tiếc, nếu hôm nay không phải do sư huynh bàn giao đạo sự thì đã có trò vui để xem..."
***
Truyện chỉ được đăng tại Wattpad https://.wattpad.com/user/Daugooo và fb Tiểu Mộc Đầu - 小木头。Hãy đọc tại Wattpad và blog để ủng hộ chính chủ nhé.
Chúc các bảo bối đọc truyện vui vẻ~
***
Quẻ sự nghiệp bên này vô luận là xin xăm hay luận giải quẻ xăm cũng ít người hơn những bàn khác.

Sau khi Cố Niệm nhận được một quẻ "Sự nghiệp hanh thông" thì nhanh chóng đi ra ngoài.
(*) Sự nghiệp hanh thông: Có nhiều may mắn, làm việc gì cũng thuận lợi.
Giang Hiểu Tình không có ở bên ngoài cửa điện, theo lời hẹn trước khi hai người tách ra, Cố Niệm đi đến đài luận giải đường tình duyên.

Sau khi đến nơi, Cố Niệm không định đi vào mà chỉ đứng bên ngoài đợi Giang Hiểu Tình.

Mới vừa đứng yên được vài giây, cô nhìn thấy mấy cô gái đi ngang qua vai cười nói khúc khích còn thường xuyên quay đầu nhìn lại phía sau.

Cố Niệm không chú ý lắm, đỉnh đầu phơi nắng đến sinh ra lười biếng, cô dịch chân muốn tìm một bóng râm tiếp tục chờ đợi.
Chân vừa bước ra ngoài hai bước, bên cạnh có thêm hai cô gái từ điện nhân duyên bước ra đi ngang qua người cô, khoảng cách quá gần, gương mặt kích động ửng hồng và thanh âm thảo luận của hai cô gái không gì che chắn mà rơi vào tai Cố Niệm.
"Nếu không phải đang ở trong đạo quán thì tớ đã nghĩ mình gặp ngôi sao điện ảnh rồi đó, đẹp trai quá đi."
"Còn tiểu đạo đồng bên cạnh nữa, tớ thật sự hoài nghi người đến đây cầu nhân duyên quá nhiều, cho nên người trong đạo quán đưa một tiểu soái ca đến để giải quyết vấn đề."
"Ha ha ha cũng có thể lắm chứ, nhưng mà chỉ có một soái ca thì làm sao đủ chia?"
"Nếu soái ca vui lòng, quẻ nhân duyên này tớ không cầu nữa, trực tiếp mang người đi."
"Mơ mà tới lượt cậu ấy!"
Thanh âm hai cô gái cười đùa trêu ghẹo lọt vào tai Cố Niệm nhưng cũng không đủ thu hút cô nhấc mí mắt, Cố Niệm đang cúi đầu hướng đến mái hiên trước điện thì một câu nói mơ hồ níu bước chân cô lại—
"Có điều tớ vẫn thích người đàn ông mang mắt kính kia hơn, cậu có thấy dây xích mảnh màu vàng rũ xuống hai bên sườn mặt không? Đặc biệt có cảm giác văn nhã bại hoại đúng không!?"
"!"
Bước chân Cố Niệm chợt dừng lại.

Mắt kính, dây xích vàng mảnh?
Chẳng lẽ là......
Cố Niệm dùng tốc độ nhanh nhất quay ngoắt lại nhìn phía sau.
Trước mặt là dòng người đang đứng đợi, cô nhìn một vòng nửa giây lại chuyển tầm mắt.

Muốn tìm một người trong đám đông thì rất khó, nhưng muốn tìm một người đặc biệt xuất chúng trong đám đông cũng không phải việc gì khó.
Hai phút sau, Cố Niệm đi qua táng cây trước điện thì tìm thấy được mục tiêu của mình.
"Lạc Tu!"
Giọng nói bất ngờ vui vẻ của cô gái xuyên qua bầu không khí ầm ĩ khô nóng của mùa hè truyền đến bên tai người đàn ông an tĩnh đứng đó.
Lạc Tu quay đầu lại, trong đôi mắt nâu thẫm hiện lên bất ngờ nhìn cô gái đang đi đến gần: "Cố Niệm."
"Mấy ngày không gặp không ngờ lại gặp được anh ở đây đó!" Cô gái nhỏ ngưỡng mặt nhìn anh, đôi mắt cong như mặt trăng non tươi cười xán lạn.
"Em đến tìm tôi à?"
"Vâng!"
"Sao em biết được tôi ở đây? Tôi vừa mới đến đây không lâu."
Cố Niệm không phát hiện vấn đề này có điểm kỳ quái, cô đưa tay chỉ chỉ phía sau đài luận giải quẻ tình duyên, mỉm cười: "Tôi đứng đó vô tình nghe được người ta thảo luận về một người, nghe rất giống anh nên tới đây tìm thử— quả nhiên đúng là anh!"
Lạc Tu bật cười, rũ mắt nhìn cô: "Hoá ra còn có biện pháp này nữa à."
"Anh nói gì cơ?"
Cố Niệm không nghe rõ lời anh nói, tiến lên phía trước một bước, nhón chân.
Lạc Tu khẽ nheo mắt, nhìn thấy cô gái trước mặt ghé sát vào anh, gương mặt phiếm hồng, còn có đôi mắt đen nhanh giống như cất giấu hai dòng suối trong trẻo.

Ánh sáng trong mắt anh loé lên, khẽ cười, "Không có gì."
"Vậy à," Cố Niệm không chút nghi ngờ, hạ chân xuống, cười hỏi, "Hôm nay anh tới đây làm gì vậy?"
Lạc Tu hơi khựng lại.

Chuyện của Kiều Tây không thích hợp để nói chuyện phiếm, nhưng trừ chuyện này thì...
Cố Niệm thấy Lạc Tu không nói lời nào, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, nhìn nơi Lạc Tu đang đứng lại nhìn con đường duy nhất đến đây.

Sau đó Cố Niệm thông suốt quy lại nhìn anh, ý cười đảo quanh mắt: "Tôi biết rồi!"
"?" Lạc Tu không hiểu nhìn cô.
"Anh đến xin xăm đúng không?"

Lạc Tu: "Xin xăm?"
"Không phải sao? Đằng sau là điện xin xăm," Cố Niệm nghiêng người, "Sự nghiệp, sức khỏe, tài lộc, tình duyên, tất cả đều có."
Cảm xúc trong đáy mắt Lạc Tu khẽ động, chờ đến khi Cố Niệm quay lại, anh đã khôi phục dáng vẻ ôn hòa mà cười: "Ừm, tôi đến xin xăm."
Cố Niệm tò mò: "Anh muốn cầu cái gì? Người đến đây kiến nghị chỉ nên gieo một quẻ mà thôi."
Lạc Tu rũ mi mắt, tựa như cười: "Tình duyên."
"......?"
Cố Niệm ngây ngốc cùng Lạc Tu nhìn nhau vài giây mới xác định hai chữ "tình duyên" vừa nghe được kia thật sự là ý mà cô đang nghĩ đến.
Lấy lại tinh thần, đáy lòng Cố Niệm âm thầm rưng rưng nước mắt: Quả nhiên, con trai bảo bối đã đến tuổi trưởng thành, không muốn phấn đấu vì sự nghiệp nữa mà chỉ muốn yêu đương.
Mama rất khổ sở nhưng mama không thể nói.
Mẹ già khổ sở miễn cưỡng cười vui: "Tôi biết đài tình duyên ở chỗ nào, tôi dắt anh đi."
"Được thôi." Lạc Tu rũ mắt, ý cười ôn hòa.
Cố Niệm mới vừa quay người lại, điện thoại trong túi bỗng vang lên.

Cố sửng sốt, nói với Lạc Tu: "Tôi nghe điện thoại một chút nhé?"
"Ừ, không sao đâu."
Cố Niệm lấy điện thoại di động ra, màn hình hiển thị là Giang Hiểu Tình, lúc này cô mới nhớ tới cái gì, vội vàng nghe máy.
"Cố Niệm cậu đi đâu rồi? Tớ ở điện sự nghiệp bên này từ nãy mà vẫn không tìm được cậu."
Cố Niệm chột dạ: "Ặc, cái kia, tớ vừa mới gặp được Lạc Tu, sau đó cùng anh ấy hàn huyên vài câu.

Bây giờ đang ở chính điện bên cạnh đường lát đá, rất nhanh sẽ trở lại chỗ cậu."
Giang Hiểu Tình: "?"
Trầm mặc mấy giây, Giang Hiểu Tình cười lạnh một tiếng: "Cái đồ thấy con trai quên bạn nhà cậu, nói đi, có phải vừa thấy Lạc Tu đã lập tức ném tớ ra tận chân trời không?"
"Không có," Cố Niệm đè xuống lương tâm đang vùng vẫy, "Ngẫu nhiên gặp được, ngẫu nhiên gặp được."
"Hừ!"
"Lát nữa nói tiếp, cậu quay lại đài tình duyên đi, gặp nhau trước thềm đá nhé."
"......"
Bên này Cố Niệm tạm thời trấn an được Giang Hiểu Tình đang phẫn nộ liền quay trở lại bên cạnh Lạc Tu.

Cô thấy người nọ khẽ rũ mắt, tay trái cầm điện thoại, trên màn hình có vẻ là giao diện tin nhắn.

Cố Niệm nhẹ giọng hỏi anh:
"Anh có chuyện cần xử lý sao?"
Lạc Tu ngước mắt, cảm xúc trong mắt rút đi, thay vào đó là ý cười ôn nhu: "Không có, chỉ là tin nhắn của một người bạn thôi."
"Vậy chúng ta đi thôi."
"Ừ."
Điện thoại bị Lạc Tu nhét vào túi quần, trên màn hình chỉ có một tin nhắn đến từ dãy số không có trong danh bạ.
[Ẩn tình cụ thể đằng sau vụ việc Manh Chi thôi học và rút khỏi giới vẫn chưa điều tra được, trước mắt chỉ biết được hai chuyện quan trọng.
Chuyện thứ nhất, người còn lại trong tin đồn Manh Chi là người thứ ba dẫn đến kết quả thôi học chính là thái tử gia của công ty mà ngài đã ký hợp đồng nghệ sĩ hai năm, Trịnh Hạo Lỗi.
Chuyện thứ hai, sau khi Manh Chi nổi tiếng từ bài hát Độ ta, truyền thông Định Khách có gửi hợp đồng mời cô ấy trở thành ca sĩ của công ty.

Nhưng tin tức này chưa xác định được độ chính xác, khi Manh Chi rút khỏi giới cũng không có ký hợp đồng nào trên danh nghĩa pháp lý.]
Trịnh, Hạo, Lỗi.
Lạc Tu khẽ nâng mí mắt, ánh sáng trong mắt chợt ảm đạm.

Trí nhớ của anh rất tốt, chỉ có nhớ tên người khác là ngoại lệ.

Đa số thời điểm đối với những người không liên quan thì tên họ hay mặt mũi của những người đó qua một ngày đã bị anh tự động quên mất.
Nhưng anh có ấn tượng với cái tên này.
Tháng trước lúc còn ở đoàn phim khi nhắc đến Manh Chi và Cố Niệm, anh có nghe trợ lý Chu Hàm Vũ nói đến người này.
[Lúc nhận được cuốn sổ tay này anh nói thời điểm Manh Chi gặp anh là ngày 31 tháng 7 đúng không?]
[Nếu là năm 2018, sự kiện cuối tháng 7 thì chính là ngày mà anh và truyền thông Định Khách ký hợp đồng nghệ sĩ!]
[Lạc ca, nghe chị Anna nói lúc đó thái tử Định Khách đã đích thân đến ký hợp đồng với anh.]
Đáy mắt Lạc Tu càng thêm thâm trầm ảm đạm.

Rốt cuộc thì năm đó trong công ty truyền thông Định Khách đã xảy ra chuyện gì?
"Lạc Tu?"
"......"
Giọng nói nhỏ nhẹ vang lên bên tai khiến Lạc Tu hoàn hồn, anh cúi đầu chăm chú nhìn cô gái đang ngưỡng mặt mờ mịt quan sát mình.
"Anh không khoẻ hả? Vừa rồi sắc mặt anh nhìn không tốt lắm."
Lạc Tu khép mi mắt, thu liễm lại tất cả cảm xúc bạo nộ vừa rồi, khẽ mỉm cười: "Không có, tôi chỉ đang nghĩ một vài việc nên thất thần mà thôi."
Cố Niệm do dự một lúc mới hỏi anh: "Có chuyện gì không được tốt sao?"
"Sao em lại hỏi vậy?"
"Bởi vì vừa rồi anh......"
Cố Niệm nói đến đây bỗng chần chờ mà dừng lại.

Cô không rõ trong chớp mắt khi cô xoay người nhìn thấy người đàn ông cả người toả ra lệ khí xa lạ khiến cô vô thức gọi tên Lạc Tu kia là ảo giác hay cô suy nghĩ quá nhiều.
Nhưng trong một giây đó, trong đôi mắt nâu thẫm không còn chút ôn nhu mà cô từ biết.

Thậm chí....!thậm chí còn chứa đựng một thứ cảm xúc hoàn toàn đối nghịch.
Hẳn là ảo giác của cô thôi đúng không?
Cố Niệm chớp chớp mắt, đem chút hoài nghi lo lắng này quăng ra sau đầu, nâng gương mặt nhỏ tươi cười: "Không có gì, tôi vừa đưa cho tiểu đạo đồng quẻ xăm đã xin giúp anh, chúng ta ở đây đợi luận giải là được!"
Lạc Tu ánh mắt sâu lắng, "Ừm."
Cố Niệm: "Sao Hiểu Tình vẫn chưa đến đây, từ bên đó đến đây không xa——"
Lời còn chưa dứt, một đạo thân ảnh từ bên cạnh trực tiếp nhào đến: "Cố Niệm đại đại! Thành công rồi!"
Cố Niệm bị người nhào đến hoá ngốc, lui nửa bước mới đứng vững được: "Thành công gì cơ?"
Giang Hiểu Tình hưng phấn đến khuôn mặt cũng đỏ bừng, từ trên người Cố Niệm nhảy xuống dưới liền nắm lấy bả vai cô: "Kịch bản chúng ta gửi đi từ đầu tuần đã được duyệt, bọn họ nói cơ bản đã ấn định kịch bản, bảo chúng ta đem bản thảo chi tiết đến công ty thương thảo!"
Cố Niệm bất ngờ một lúc cũng cong cong khóe mắt: "Thật tốt quá."

Giang Hiểu Tình: "Sao cậu không có chút biểu cảm bất ngờ phấn khích gì hết vậy, khi nãy nhận được tin này từ Viên Viên tớ đã hưng phấn đến xoay quanh gốc cây mấy vòng luôn đó!"
Cố Niệm mỉm cười.

Đợi đến khi Giang Hiểu Tình kéo tay cô ríu rít thêm vài câu thì Cố Niệm mới đột nhiên phản ứng lại.
"Bọn họ hẹn với chúng ta khi nào gặp mặt?"
"Trong hôm nay luôn, chiều nay! Cho nên Viên Viên mới gọi điện cho tớ bảo chúng ta mau trở về."
"Gấp như vậy à..." Cố Niệm theo bản năng nhìn người phía sau lưng, "Nhưng tớ còn muốn—"
Lạc Tu đứng ngay sau lưng cô nên cũng đã nghe hết toàn bộ câu chuyện, nhìn thấy được Cố Niệm đang chần chừ, anh nở nụ cười ôn hoà:
"Đừng vì tôi mà làm chậm trễ công việc."
Cố Niệm vẫn còn đắn đo: "Nhưng một mình anh chờ luận giải quẻ xăm thì có quá nhàm chán hay không?"
Lạc Tu cong môi mỉm cười: "Em xem tôi là trẻ con à?"
"......"
Cố Niệm bị những lời này chọc nghẹn, chột dạ chưa tìm được lời bào chữa để giải thích cùng phản bác.
Lạc Tu cũng không cho cô cơ hội giải thích.

Anh khẽ giơ tay, lấy ưu thế chiều cao mà dễ dàng xoa đầu cô gái nhỏ, thậm chí còn hơi khom lưng muốn cùng cô đối diện tầm mắt.
Cố Niệm bị người ta xoa đầu lần nữa thì ngây người, ngơ ngác nhìn gương mặt anh tuấn đối diện.
Lạc Tu thấp giọng khẽ cười: "Không cần lúc nào cũng lo lắng cho tôi, trước tiên em phải quan tâm chính mình, có được không?"
"....Được."
Cố Niệm cảm nhận được gương mặt cô đang dần gia tăng nhiệt độ.
Lạc Tu thả thính đủ rồi liền thu hồi tay đứng thẳng lưng, rũ mắt nhìn cô: "Vậy thì, hôm khác gặp nhé?"
"Vậy hôm khác gặp nha, tạm biệt anh."
Bóng lưng hai cô gái đi xuống bậc thang đá sau đó hoàn toàn hoà vào dòng người.

Cố Niệm dần đi xa khỏi tầm mắt anh, thẳng đến khi bước qua ngã rẽ bị phiến đá to chặn lại không còn nhìn thấy nữa.

Từ đầu đến cuối Lạc Tu vẫn đứng yên một chỗ, ý cười ôn hoà vô hại trong mắt dần phai nhạt rồi tan đi như chưa từng tồn tại.

Dưới ánh mặt trời sáng tỏ thế nhưng đôi mắt lại vô cùng u ám, tối đen.
Không biết qua bao lâu, một người mặc đạo bào dừng bên cạnh Lạc Tu.

Đạo sĩ trẻ tuổi lười biếng phất tay áo, điệu cười pha chút chế nhạo:
"Đạo quán của chúng tôi là nơi giới tình giới dục thanh tịnh, không thể đặt một hòn vọng thê lớn như ngài được đâu."
"...Thanh tịnh?"
Lạc Tu khẽ đưa mắt, cười nhạt: "Giới tình giới dục thanh tịnh, cầu tình duyên?"
"Khụ, cái này gọi là bắt kịp thời đại."
"......"
Lạc Tu khẽ cong khóe miệng, không nói gì.
"Nói đến tình duyên," An Diệc nhớ tới cái gì, từ trong đạo bào lôi ra một cuộn giấy nhỏ, "Quẻ tình duyên của cậu giải xong rồi này."
Lạc Tu rũ mắt liếc nhìn sang, sườn mặt lạnh lùng.
Lấy sự hiểu biết của An Diệc đối với người anh em này, câu nói tiếp theo hơn phân nửa khả năng chính là——
"Ném đi."
Lạc Tu lãnh đạm thu hồi tầm mắt.
An Diệc thiếu chút nữa tức đến bật cười: "Đức hạnh này của cậu mà lúc trước muốn vào đạo quán của tôi? Không sợ ngày đầu tiên bước vào điện đã bị Thiên Tôn hoặc là vị Tổ sư gia nào đó chướng mắt làm phép thỉnh thiên lôi xuống bổ cậu à?"
Lạc Tu nhếch khoé môi như cười mà như không cười: "Tôi tin đạo của mình, không đủ sao."
An Diệc: "......"
An Diệc hướng sang bên cạnh dịch hai bước chân.
Lạc Tu nghiêng mắt nhìn hắn.
An Diệc mỉm cười: "Đừng nhìn tôi, không có ý gì khác, chỉ là sợ cậu đứng trước chính điện nói bậy bị sét đánh chết sẽ liên luỵ đến tôi."
Lạc Tu bật cười, thanh âm ôn nhu: "Vậy cậu cầu sấm sét đi, tôi chỉ đứng yên ở đây nhất định sẽ không trốn."
An Diệc: "............"
Mầm tai hoạ này đến cùng làm thế nào đem hai dáng vẻ vô pháp vô thiên và ôn nhu vô hại cùng nắm trong tay thế này? An Diệc khổ não hồi lâu, từ bỏ.
"Cậu cũng đừng lui vòng, cứ tiếp tục làm diễn viên đi, nghề này sinh ra là dành cho cậu, tôi ngồi đây rửa mắt đợi ngày cậu đoạt trao giải Oscar."
Lạc Tu tựa hồ không nghe thấy, chân chuẩn bị bước xuống bậc đá.
"Này này, quẻ tình duyên này cậu thật không xem sao?"
Lạc Tu: "Không có hứng thú."
"Xem một cái đi, rất có ý tứ đấy."
Lạc Tu: "Không xem."
"Cậu ngẫm lại xem, Cố tiểu thư người ta đích thân vì cậu mà đi xin quẻ, chạy tới chạy lui, trời lại nắng như thế."
"——"
Bước chân đang bước xuống bậc đá chợt dừng lại.
An Diệc chỉ là thử xem, cũng không ngờ tới mấy lời này của mình cư nhiên có hiệu quả như vậy, ngơ ngác nhìn Lạc Tu quay trở lại đi đến trước mặt anh sau đó đưa tay giật lấy cuộn giấy giải xăm.
Lạc Tu mở cuộn giấy nhỏ ra.
Lúc này An Diệc mới bừng tỉnh, vẻ mặt giống như vị đau răng: "Biết linh hồn nhỏ bé của cậu đã bị câu đi, không ngờ là ba hồn bảy phách cũng bay mất luôn?"
Lạc Tu không phản ứng lại với mấy lời này của An Diệc, liếc mắt một cái nhìn xong lời luận giải quẻ xăm.
An Diệc cũng ngó đầu sang nhìn: "Quẻ này của cậu tuy không may mắn cho lắm nhưng xác thật đánh trúng trọng điểm."
Lạc Tu nhìn tờ giấy.
【Quẻ: Tự kiềm chế, tự suy ngẫm, không được liều lĩnh.

Cứ để mọi chuyện diễn ra tự nhiên, hoặc có khi ý trung nhân chính là đối tượng xem mắt.】
An Diệc đi xuống một bậc đá, "Đến quẻ xăm cũng khuyên cậu khắc chế."
Lạc Tu khép lại tờ giấy, nhàn nhạt xuỳ một tiếng: "Sau đó nhìn cô ấy đi xem mắt lần nữa?"
"......"
Nghe ra khác thường, An Diệc ngước mắt nhìn lại.
Sau đó thấy người nọ xoay người, con ngươi u ám, hờ hững lên tiếng——
"Đáng tiếc con người tôi lòng tham không đáy, đối với cô ấy đã sớm có chủ mưu trăm năm.".