Ngỗng Tử, Đợi Mama Nâng Đỡ Cưng

Chương 38: 38: Giấc Mơ






Sáng sớm bảy giờ ngày 25 tháng 6.

Bên trong phòng 717 khách sạn Tinh Nguyệt của trấn nhỏ không tên, ánh ban mai yếu ớt chiếu qua cửa sổ rơi xuống sàn gỗ cạnh mép giường.

Tấm chăn mỏng lộn xộn theo ánh sáng mà phác hoạ ra hai thân ảnh trên giường.

Trong thời khắc yên tĩnh nào đó, Cố Niệm đang nằm bên trái giường bỗng dưng mở bừng mắt, trên mặt đầy hoảng sợ.

Bởi vì cô vừa có một giấc mơ, chính xác hơn là ác mộng.

Cảnh tượng trong mơ rời rạc mà kỳ quái, giống như một bộ phim hỗn loạn không có logic, cô cũng không thể nhớ được nội dung cốt truyện hay nhân vật trong bộ phim đó, ấn tượng duy nhất còn sót lại chính là tình tiết cuối cùng trong giấc mơ...!
Trong căn phòng tối tăm chỉ bật một bóng đèn sàn, cô đưa tay đẩy con trai bảo bối không chút phòng bị xuống sô pha kiểu Âu mà cô chưa từng thấy bao giờ, lại còn đè...!đè lên người Lạc Tu.

Tay vịn của sô pha được bọc bằng một lớp lụa tinh xảo, cô có cảm giác bản thân vẫn nhớ như in xúc cảm vô cùng chân thật khi chạm vào đó, nhưng càng chân thật hơn lại chính là cơ bụng dưới lớp áo sơ mi của Lạc Tu.

Cố Niệm run lên, nhấc tay ra khỏi chăn, đôi mắt đầy kinh hoàng.

Nữ nhân cuồng dã kia trong giấc mơ khi vô tình chạm phải còn mơ hồ lẩm bẩm "Cả người nhìn gầy như vậy nhưng thật sự chỗ nào cũng có cơ bắp", sau đó vươn bàn tay tội ác nghiêm túc sờ tới sờ lui cách lớp áo sơ mi của người đàn ông, một lần rồi lại một lần.

Đáng sợ hơn, không biết vì sao trong giấc mơ áo sơ mi của con trai bảo bối lại ướt đẫm một mảng lớn, giống như vệt nước khiến chiếc áo trở nên trong suốt, cơ bụng cùng làn da bên trong lộ ra không sót gì.

Nữ nhân cuồng dã sau khi sờ xong còn đưa ngón tay chọc chọc chỗ áo bị ướt "Cơ bụng hoàn mỹ thế này, sau này chụp ảnh tạp chí nhất định thu hút rất nhiều fan sắc nữ!"
Lời vừa dứt, nữ nhân cuồng dã trong giấc mơ liền gục đầu xuống.

Ghé vào trước cơ bụng chính mình vừa khen ngợi mà ngủ.

Nhớ lại khung cảnh cuối cùng trong mơ này, Cố Niệm có một xúc động muốn nhấn đầu mình vào trong nước.

Tại sao vô duyên vô cớ cô lại đột nhiên có một giấc mơ kinh khủng đáng sợ như vậy??
Cũng may chỉ là mơ mà thôi.

Cố Niệm nhẹ nhõm nghĩ như thế, sau đó kéo lớp chăn mỏng chậm rãi đứng dậy.

Cô vô thức làm mọi động tác thật nhẹ nhàng không gây động tĩnh mặc dù chính cô cũng không biết vì sao bản thân lại làm như vậy, giống như vì bản năng cầu sinh không thể giải thích được.

Cố Niệm đưa tay xoa xoa trán vì cơn đau đầu sau khi tỉnh rượu, vừa mới chuẩn bị xoay người bước xuống giường, dư quang đột nhiên thoáng nhìn qua bên chân cô.

Dưới lớp chăn bị cô vén lên, lộ ra một bàn tay tinh xảo, khớp xương thon dài của đàn ông.

Cố Niệm: "——!!??"
Sau mấy chục giây bất động toàn thân cứng ngắc, Cố Niệm mới lấy lại tinh thần chậm rãi rút hai chân ra khỏi chân, dẫm lên sàn.

Dưới lòng bàn chân truyền đến một cơn lạnh lẽo.

Cô cuộn tròn hai bàn tay, lặng kẽ đứng dậy, giây cuối cùng sau khi rời khỏi giường, Cố Niệm dùng tốc độ của rái cá mà quay đầu lại nhìn.

Ánh ban mai vừa đúng lúc, không dịu không gắt, nhẹ nhàng rơi xuống đầu giường.

Bên mép gối, người đàn ông hai mắt nhắm nghiền vẫn nhìn ra được ngũ quan trên khuôn mặt không có bất kỳ khuyết điểm nào, mái tóc mềm mại phủ lên vầng trán trắng trẻo.

Góc cằm tỉ lệ cân đối rồi đến cần cổ sau đó là xương đòn tinh xảo bị che khuất một nửa, chăn mỏng vừa vặn che đi mỹ cảnh không phù hợp với trẻ em, giấu đi phần đẹp nhất trong bóng tối.

Một màn mỹ nhân ngủ say dưới ánh ban mai như thế này, không phải hiện trường phạm tội thì cũng là hiện trường chuẩn bị phạm tội.

Nghi phạm - sắp bị bắt - Cố Niệm một giây hoá đá ngốc tại chỗ, trong đầu lướt qua hình ảnh mấy giờ sau hai tay cầm bảng phạm tội viết tên chính mình, chụp một tấm ảnh bi thương.

Cố Niệm: "............"
Hu hu hu, cô vẫn còn thanh xuân phơi phới và cả quãng đường đời chưa kịp tiêu xài, chẳng lẽ những năm tháng sau này đều phải ở phía sau song sắt dùng nước mắt rửa mặt mà vượt qua sao?
Cố Niệm vô cùng thống khổ đưa tay che mặt.

Ngay khi cô đang cố gắng từ trong tuyệt vọng tỉnh táo lại, muốn nghĩ ra một chút biện pháp hữu ích bằng cái đầu đang nhão thành bùn của mình thì nghe thấy âm thanh sột soạt từ trên giường—
Chăn khẽ động, người đàn ông an tĩnh nhắm mắt xoay người hướng về phía cô, ngủ tiếp.

Có thể là men rượu vẫn còn đọng lại trong đại não, Cố Niệm chỉ biết đứng yên ngây ngốc nhìn người đang ngủ trên giường.

Phải công nhận là nhan sắc của con trai bảo bối khi ngủ thật sự rất đẹp mắt.

Thật muốn...!
Dừng! Dừng! Dừng!

Cố Niệm đột nhiên tỉnh táo trở lại.

Cô không có thời gian suy nghĩ, chỉ có thể thừa dịp con trai bảo bối còn chưa tỉnh lại mà nhanh chóng lia mắt một vòng quanh phòng.

Sau khi tìm được mục tiêu số một - điện thoại nằm trên bàn và mục tiêu số hai - giày cao gót nằm dưới tủ đầu giường, Cố Niệm nhanh chóng xách theo tang vật, không, chứng cứ phạm tội trong tay, sau đó có tật giật mình nhìn thoáng qua người đàn ông đang ngủ say trên giường, rồi xoay người hướng về phía huyền quan mà rời đi.

Tay nắm cửa được người ta cẩn thận đè xuống, mở ra một khe hở.

Cô gái nhỏ bên trong cánh cửa vô cùng uyển chuyển xoay người chui ra ngoài, trong chớp mắt người đã đứng bên ngoài hành lang.

Tiếp theo, cánh cửa được cô cẩn thận kéo lên rồi đóng lại theo lực của lò xo.

Lạch cạch.

Khoá điện tử tự động khoá cửa lại.

Cố Niệm nhẹ nhàng thở ra, nhanh tay lẹ chân mang giày cao gót, sau đó chạy như bay thoát khỏi hiện trường phạm tội.

Cùng lúc đó, bên trong phòng cách một cánh cửa.

Trong căn phòng nửa sáng nửa tối, người đàn ông nằm nghiêng trên giường chậm rãi mở mắt, lộ ra đôi mắt thanh lãnh không chút buồn ngủ.

Nhìn căn phòng trống trải không một bóng người, anh rũ mi mắt, khoé môi khẽ cong lên nụ cười, sau đó ngồi dậy.

***
Truyện chỉ được đăng tại https://.wattpad.com/user/Daugooo và FB Tiểu Mộc Đầu - 小木头。Hãy đọc tại Wattpad và blog để ủng hộ chính chủ nhé.

Chúc mí bạn đọc truyện vui vẻ~~~
***
Cố Niệm vuốt vuốt mái tóc rối ngồi thẫn thờ bên ngoài phòng khách sạn của tổ biên kịch, cho đến khi nghe thấy bên trong cánh cửa có động tĩnh cô mới đưa tay khẽ gõ cửa phòng.

Tiếng động bên trong dừng lại vài giây, sau đó là tiếng bước chân có người chạy nhanh ra mở cửa.

Người mở cửa là Giang Hiểu Tình, vừa nhìn thấy Cố Niệm đứng ngoài cửa, cô ấy liền chạy đến.

"Aaa Cố Niệm bảo bối cuối cùng cậu cũng về rồi! Tớ và Viên Viên còn đang rối rắm không biết có nên đi cứu cậu hay không đấy!"
Bị cô ấy lắc tới lắc lui đến choáng váng, Cố Niệm không hiểu đầu cua tai nheo: "Cứu tớ?"
"Đúng vậy, tối hôm qua không phải cậu và Lạc Tu ở cùng nhau sao, bọn tớ sợ cậu xảy ra chuyện, đặc biệt là cậu còn say bí tỉ nữa chứ, khụ khụ."
Cố Niệm: "......"
Lúc này Cố Niệm mới phản ứng lại, cô vừa định nói chuyện nhưng chợt nhớ lại còn đang đứng ngoài hành lang, cô nhìn xung quanh một vòng sau đó kéo Giang Hiểu Tình vào phòng, thuận tay đóng cửa lại.

Tần Viên Viên bên trong phòng tắm cũng nghe thấy động tĩnh, ló đầu ra ngoài: "Cố Niệm cậu quay lại rồi hả?"
"Là tớ."
Cố Niệm nói xong, quay lại nghiêm túc nhìn hai người họ: "Tối hôm qua sau bữa tiệc các cậu có gặp tớ?"
Giang Hiểu Tình gật đầu: "Đúng vậy."
"Gặp tớ ở đâu?"
"Trước thang máy.

Lúc đó cậu say đến không biết trời trăng gì, thấy Lạc Tu dìu cậu từ phòng tiệc ra ngoài, bọn tớ lập tức đuổi theo."
"Sau đó thì sao?" Cố Niệm rưng rưng, "Sao hai cậu lại không có lòng cứu vớt bạn bè đang chuẩn bị phạm tội gì hết vậy?"
Giang Hiểu Tình: "Bọn tớ có, nhưng lúc Lạc Tu hỏi cậu có biết ba người chúng tớ là ai hay không, Cố Niệm đại đại cậu chỉ nhớ mỗi con trai bảo bối nhà cậu thôi."
Tần Viên Viên gật đầu cho thêm một đao: "Cậu nói không quen bọn tớ, còn nói rất lớn tiếng."
Giang Hiểu Tình: "Không sai!"
Cố Niệm: "......"
Giang Hiểu Tình: "Hơn nữa Lạc Tu cũng không cho bọn tớ đem cậu về phòng! Anh ấy nói trên lầu có phòng đôi, một hai phải đưa cậu đi— Mà khoan đã, cậu vừa mới nói cái gì chuẩn bị phạm tội?"
"......"
Cố Niệm thở dài thườn thượt, đem cơ thể mệt mỏi và tâm hồn vừa chịu đựng một cú sốc lớn thả người nằm dài trên sô pha.

Giang Hiểu Tình và Tần Viên Viên liếc nhìn nhau.

Giang Hiểu Tình cẩn thận đi đến bên cạnh Cố Niệm, ngồi xổm xuống: "Lạc Tu...!hẳn là không làm chuyện gì quá mức đối với cậu đúng không? Trước khi đi anh ấy còn để lại chứng cứ phạm tội nữa mà..."
"Chứng cứ phạm tội gì chứ." Cố Niệm hơi thở mong manh hỏi lại.

Giang Hiểu Tình ném điện thoại di động của Lạc Tu tới trước mắt Cố Niệm, sau đó một hơi kể lại màn giằng co giữa hai phe trước thang máy tối hôm qua.

Sau khi nghe xong, Cố Niệm đang nằm sấp trên sô pha hơi nhúc nhích, tang thương mà quay đầu lại: "Hai cậu đề phòng sai người rồi, con trai bảo bối ngoan ngoãn của tớ sao lại có thể có ý đồ xấu, kẻ làm những chuyện bất chính thật ra là tớ đây nè."
"......"
Nghe đến hai từ ngoan ngoãn, vẻ mặt Giang Hiểu Tình nghẹn lại như ăn một bao muối, cô ấy thống khổ một lời khó nói hết nhìn Tần Viên Viên.

Mà nhãn lực của Tần Viên Viên hiển nhiên hơn hẳn cô ấy, tò mò hỏi:

"Cậu nhớ rõ hôm qua đã làm gì à?"
Cố Niệm bi tráng gật đầu, biểu tình không muốn sống nữa.

Ngay cả Giang Hiểu Tình cũng tò mò: "Cậu đã làm gì?"
Cố Niệm vô cùng đau đớn: "Tổng kết lại chỉ có tám chữ."
"?"
"Đại nghịch bất đạo, tội ác tày trời."
"............?"
Một lần nữa nghĩ đến cảnh tượng duy nhất còn sót lại trong trí nhớ, Cố Niệm ôm đầu vùi mình trong sô pha.

"Aaa tớ có tội, sau này không còn mặt mũi nào gặp lại con trai bảo bối nữa rồi hu hu hu."
Giang Hiểu Tình trầm mặc vài giây, từ từ đẩy điện thoại của Lạc Tu đến trước mặt Cố Niệm sau đó tàn nhẫn cắt ngang nỗi bi thương của cô.

"Mất mặt thì cũng đã mất mặt rồi, nhưng chắc là cậu phải đi một chuyến trả lại điện thoại cho con trai cậu.

Sáng nay có mấy cuộc điện thoại gọi đến không ngừng, đều là cùng một số gọi đến, hơn nữa cũng không có ghi chú."
"......"
Hai hàng nước mắt chực rơi của mẹ già Cố Niệm bỗng dừng lại.

Cô ngẩng đầu đang chôn giữa hai cánh tay lên, chậm rì rì đưa mắt nhìn chiếc điện thoại màu đen, "Không có ghi chú hả? Có khi nào là điện thoại quấy rối hay không?"
Giang Hiểu Tình: "Điện thoại quấy rồi mà bắt đầu gọi từ sáu giờ rưỡi cho đến hơn bảy giờ, người anh em này cũng quá chuyên nghiệp quá yêu nghề rồi."
Tần Viên Viên từ phòng tắm đi ra, dựa tường lo lắng mà nói: "Hai bọn tớ sợ có chuyện gì gấp, nhưng lại không quen biết Lạc Tu nên không dám tuỳ tiện nghe điện thoại."
"Đúng đúng." Giang Hiểu Tình gật đầu, "Gọi mãi giống như là rất gấp—"
Cô ấy còn chưa nói xong, điện thoại trước mặt Cố Niệm lại rung lên từng hồi.

Ba người giật mình nhìn nhau.

Hai giây sau, Giang Hiểu Tình và Tần Viên Viên đồng loạt nhìn Cố Niệm: "Cậu nghe máy đi."
Cố Niệm tròn mắt nhìn hai người họ: "Hai cậu không dám tuỳ tiện bắt máy, tớ cũng vậy mà, không thích hợp cho lắm."
Giang Hiểu Tình: "Sợ cái gì chứ, không phải đó là điện thoại của con trai cậu sao, giúp con trai nghe điện thoại là chuyện đương nhiên!"
Cố Niệm: "......"
Giang Hiểu Tình: "Cậu bắt máy đi, tớ muốn biết rốt cuộc người này là ai mà mới sáng sớm đã quấy rầy mộng đẹp của người ta, nếu thật là điện thoại quấy rối thì đưa đây, tớ phải mắng cho một trận!"
Tần Viên Viên cũng thuyết phục cô: "Nếu chưa kịp trả lại điện thoại cho Lạc Tu thì cậu cứ nghe máy trước đi, lỡ như có việc gấp thì sao?"
Tần Viên Viên nói đúng lo lắng của Cố Niệm, suy nghĩ một lúc thì cô không do dự nữa, trực tiếp cầm điện thoại lên, ấn nút nghe, lại cẩn thận đặt điện thoại lên tai nhỏ giọng nói "Xin chào".

"Anh—"
Đầu dây bên kia gần như lên tiếng cùng lúc với cô, là giọng nam lười biếng dễ nghe, nhưng vừa nói được một từ đã dừng lại.

Cố Niệm đang muốn lấy điện thoại xuống xác nhận trạng thái cuộc gọi thì nghe thấy bên kia hỏi.

"Con gái?"
Cố Niệm: "...!Chắc vậy."
"............"
Lại là một hồi trầm mặc.

Vài giây sau, Cố Niệm nghe thấy giọng nói quyện lười bên kia dời xa một chút, giống như đang nói chuyện với người nào khác bên cạnh.

"Ông nội, là con gái nghe điện thoại."
"Phỏng đoán hợp lý nhất chính là Lạc Tu có thể đã bị người ta bắt cóc, sau đó giết con tin."
Cố Niệm: "............?"
Không đợi Cố Niệm hỏi lại, đầu dây bên kia lại truyền đến giọng nói hung dữ của một ông lão mang theo tức giận: "Nói bậy cái gì anh trai mày đó hả tiểu tử thúi!"
Cố Niệm bỗng khựng lại.

Anh trai?
[ Là em trai cùng cha khác mẹ với tôi ]
[ Em trai và mẹ kế cũng giống như ba, đều không thích tôi.

Về sau...!tôi không chịu được em trai hay bắt nạt chèn ép, nên đã dọn ra bên ngoài sống ]
Trí nhớ xoay chuyển lại khung cảnh ngày hôm đó, người đàn ông đứng dưới ánh đèn hành lang, rũ mắt, nụ cười ôn nhu trên mặt cố gắng giấu đi khổ sở trong ánh mắt.

Sắc mặt Cố Niệm đanh lại.

Ha, thì ra đây chính là đứa em trai ngỗ ngược dám bắt nạt con trai bảo bối nhà cô.

Thế nên khi nghe thấy người nghe điện thoại là người khác, phản ứng đầu tiên của cậu ta thế mà lại cho rằng anh trai đáng thương của mình đã bị người ta bắt cóc, lại còn giết con tin nữa chứ, có em trai nào tuyệt phẩm như vậy nữa không?

Trong đầu Cố Niệm lập tức chạy qua những thước phim con trai bảo bối phải sống trong tình cảnh khốn cùng bị chèn ép bị ức hiếp trong hai mươi mấy năm qua.

(ू˃̣̣̣̣̣̣︿˂̣̣̣̣̣̣ ू) Con trai của cô thật quá đáng thương!!
Giọng nói bên kia giống như bị mắng thành thói quen, không chút để ý thuận miệng hỏi cô:
"Cô biết Lạc Tu à? Điện thoại của anh ấy sao lại ở chỗ cô?"
Cố Niệm hoàn hồn, để tránh ngộ thương người vô tội, cô quyết định thăm dò một lần nữa: "Cậu là em trai của Lạc Tu sao?"
"...! Ấy, còn biết rõ chuyện gia đình chúng tôi nữa cơ à." Dáng vẻ cười của cậu ta bên kia hẳn là lười nhác lắm, "Có thật Lạc Tu đã bị bắt cóc rồi không? Vậy không cần hỏi, tôi chọn giết con tin."
Cố Niệm: "............"
Mặt Cố Niệm càng đanh lại, nghiêm túc hỏi: "Cho nên cậu đúng là em trai Lạc Tu, phải không?"
"Tôi có phải hay không cô không xem ghi chú à?"
"?"
Cố Niệm đem điện thoại xuống nhìn xem màn hình, xác định rõ ràng thì lại đặt lên tai: "Anh ấy không có lưu số điện thoại của cậu."
Đầu dây bên kia: "............?"
Tĩnh mịch mấy giây sau, bên kia cười lạnh: "Vậy thì không phải."
Cố Niệm: "."
Đáy lòng chậm rãi sinh ra một chút xấu hổ, Cố Niệm nhanh chóng đè nó xuống tự mình an ủi, chắc là bởi vì người nhà đối xử với Lạc Tu quá tệ bạc nên anh ấy mới không lưu lại số điện thoại của bọn họ.

Ném lại lương tâm cắn rứt, Cố Niệm bình tĩnh nói tiếp: "Cậu tìm Lạc Tu tiên sinh có việc gì không? Anh ấy bỏ quên điện thoại ở....!phòng họp, đợi một lát nữa tôi đem điện thoại trả lại sẽ nhắn lại cho anh ấy."
"Phòng họp?" Bên kia hừ lạnh, "Mới hơn bảy giờ đã họp xong, các người họp vì nội dung gì vậy?"
Cố Niệm không hề nghĩ ngợi, vô cảm trả lời: "Triển khai vấn đề làm thế nào chăm lo có hiệu quả nâng cao chất lượng phục vụ cuộc sống của nhân dân."
Đầu dây bên kia: "......" Im lặng một lúc sau, người nọ đột nhiên cười:
"Vốn là tôi chỉ truyền lời của ông nội, hôm nay là tết Đoan Ngọ hỏi anh ấy muốn về nhà ăn cơm hay không."
Cố Niệm nghe ra hàm ý trong mấy lời này: "Vậy bây giờ...?"
"Cô cứ đem điện thoại đưa cho Lạc Tu đi, đột nhiên tôi có chuyện khác muốn tâm sự với anh ấy."
"......?"
Lần này không đợi Cố Niệm hỏi lại, bên kia bỏ lại một câu "tạm biệt" qua loa rồi cúp máy.

Cố Niệm cau mày đặt điện thoại xuống.

Giang Hiểu Tình: "Điện thoại của ai đấy?"
Cố Niệm dừng lại một chút, cuối cùng vẫn quyết định không nói ra tình huống gia đình Lạc Tu nên chỉ mơ hồ nói: "Người nhà của Lạc Tu gọi đến."
Giang Hiểu Tình kinh ngạc: "Người nhà? Vậy mà lại không thêm danh bạ sao, tớ còn tưởng là số điện thoại quấy rối điện thoại đó."
Tần Viên Viên cũng gật đầu: "Lúc nãy tớ vô tình bấm vào cuộc gọi nhỡ mới thấy trong danh bạ của Lạc Tu trống rỗng, có khi nào đây là điện thoại dự phòng không?"
Giang Hiểu Tình: "Cũng có thể đấy, không, chắc chắn là vậy rồi.

Điện thoại mà không có lấy một liên lạc của bạn bè hay người thân thì cũng thật quá lãnh đạm."
Cố Niệm ngẩn người cúi đầu nhìn điện thoại màu đen trong bàn tay.

Cô biết là không phải.

Nếu là như thế, em trai Lạc Tu cũng sẽ không không ngừng gọi vào số điện thoại này.

Giang Hiểu Tình nói xong thì phát hiện Cố Niệm đứng dậy đi qua bên cạnh, cô ấy vội hỏi: "Cậu vừa về phòng lại định đi đâu đó?"
Cố Niệm không quay đầu lại, nhỏ giọng trả lời: "Tớ đi trả lại điện thoại cho Lạc Tu."
"Ồ."
Cửa phòng một lần nữa đóng lại.

Giang Hiểu Tình chần chờ một lúc rồi đi đến bên cạnh Tần Viên Viên: "Viên Viên, chúng ta có nên nói với cậu ấy chuyện của Lạc Tu hay không?"
Tần Viên Viên: "Hả? Chuyện gì?"
Giang Hiểu Tình nhíu nhíu mày, khoa tay múa chân: "Thì là Lạc Tu mà tối hôm qua chúng ta gặp hoàn toàn khác xa hình tượng thiên sứ ôn nhu thiện lương như lời Cố Niệm nói đó, tuy rằng truy tinh* là chuyện bình thường, nhưng trước nay cậu ấy chưa từng truy tinh, bị người ta lừa thì sao?"
(*) Truy tinh: theo đuổi thần tượng.

Tần Viên Viên suy nghĩ, lắc đầu: "Tớ nghĩ không cần nói đâu.

Bởi vì cho dù chúng ta có nói cho cậu ấy biết đi chăng nữa, cậu nghĩ với cảm tình mấy năm nay Cố Niệm dành cho Lạc Tu thì cậu ấy sẽ tin tưởng lời chúng ta nói sao?"
Giang Hiểu Tình nghiêm túc tự hỏi rồi lại thở dài: "Cậu ấy tin mới lạ đó.

Nếu không phải cậu ấy hai mươi hai Lạc Tu hai mươi bốn tuổi, nhìn cậu ấy quan tâm săn sóc Lạc Tu như con trai ruột thì tớ thật sự đã cho rằng đó là con rơi của Cố Niệm."
Tần Viên Viên nghe vậy thì bật cười: "Không đến mức đó chứ."
"Sao mà không thể!" biểu tình trên mặt Hiểu Tình khoa trương, "Sau này Cố Niệm kết hôn sinh con trai, có khi nào thằng bé sẽ ăn dấm với người anh trai này không?"
Tần Viên Viên: "Ha ha, cũng có thể đấy."
Sau đó Giang Hiểu Tình lại rối rắm: "Nhưng mà nếu như không nói cho Cố Niệm biết, tớ sợ cậu ấy bị lừa."
"Cậu nghĩ tốt một chút đi."
"Hả? Nghĩ tốt?"
"Có lẽ Cố Niệm nói Lạc Tu là thiên sứ ôn nhu thiện lương là bởi vì Lạc Tu thật sự là người như vậy, hoặc là chỉ dịu dàng với mỗi Cố Niệm mà thôi."
Yên lặng mấy giây, Giang Hiểu Tình dựng thẳng lên ngón tay cái: "Không hổ là tác giả chuyên viết ngôn tình, tại hạ bội phục!"
Tần Viên Viên: "Ha ha tớ nói thật mà!"
***
Trong tay Cố Niệm xách theo một túi giấy nhỏ, vô cùng cẩn trọng đứng trước cửa phòng 717, cô nhìn cánh cửa hít sâu 10 giây, sau đó lại dành thêm 10 giây tự cổ vũ bản thân mới gom đủ dũng khí đưa tay gõ cửa.

"Cốc cốc."
Một lát sau, cửa phòng được người bên trong mở ra.

Mái tóc đen nhánh loã xoã rơi trên trán, hai ba nút áo sơ mi không được cài để lộ ra đường cong xương đòn quyến rũ.

Sau khi có vẻ hơi ngạc nhiên, đôi mắt nâu ôn nhuận lập tức nhiễm một tầng nhu tình như nước, người đàn ông cất giọng trầm khàn yêu mị.

"Em quay lại rồi?"
Cố Niệm đang muốn lên tiếng bỗng nghẹn trở lại.

Mấy giây sau, mặt cô không ngăn được mà nóng lên.


Câu nói này, cũng quá tự nhiên rồi! Lại còn mờ ám, giống như...!giống như hai người bọn họ sống chung một nhà, mà lúc này chẳng khác gì một trong những buổi sáng thường nhật—
Sau khi thức dậy, anh mở cửa cho cô vừa từ bên ngoài trở về.

Cố Niệm cuống quýt cụp mắt xuống, nhìn thấy túi giấy trên tay mới nhớ tới nguyên nhân đến đây, hai tay giơ lên: "Tôi đến đây trả lại điện thoại, thuận tiện mang bữa sáng đến cho anh này."
"Cảm ơn," Lạc Tu không đưa tay nhận lấy mà nghiêng người nhường đường cho cô, "Em vào đi."
Cố Niệm: "......"
Đây chính là nghi phạm bị áp giải đến hiện trường gây án hồi tưởng lại quá trình phạm tội trong truyền thuyết đây sao?
Cố Niệm lệ rơi đầy mặt bước vào phòng.

Cô đặt điện thoại di dộng và bữa sáng lên bàn, hai mắt nhìn thẳng không dám động đậy dù chỉ là một cái liếc mắt, đặc biệt không dám đối mặt với chiếc giường to đùng nằm lù lù một góc đằng kia.

Mọi phản ứng cùng hành động của cô đều rơi vào mắt Lạc Tu, anh buồn cười mà hỏi: "Em không ngồi sao?"
"Không không không không."
"Lo lắng?"
"Không không không bẩn*."
Lạc Tu khẽ bật cười.

Cố Niệm: "......"
Hu hu hu mama ngốc nghếch lại trở thành trò cười trước mặt con trai bảo bối, quá mất mặt!
(*) Căng thẳng, lo lắng và bẩn phát âm gần giống nhau.

Lạc Tu cũng không ép buộc cô, tự mình kéo ghế đặt trước bàn rồi ngồi xuống.

Anh thong thả ung dung mở túi giấy mà Cố Niệm đem đến, mắt cũng không ngước lên nhưng giọng nói như đã biết Cố Niệm đang bối rối câu nệ.

"Đừng lo lắng." Lạc Tu lấy bữa sáng từ trong túi giấy ra, "Tối hôm qua em không làm gì hết."
Cố Niệm lập tức kinh hỉ: "Thật vậy sao!?"
"Thật."
Nụ cười trên mặt Cố Niệm tắt dần, hơi ngập ngừng: "Nhưng tôi lại nhớ, hình như tôi..."
Ngón tay Lạc Tu dừng lại, đốt ngón tay thon dài đặt bên cạnh hộp thức ăn, ngước mắt lên nhìn cô: "Em nhớ chuyện gì?"
Cố Niệm ngượng ngùng thở dài: "Tôi đã quên gần hết mọi chuyện tối qua, chỉ nhớ một chuyện sau cùng, hình như tôi...!không cẩn thận đẩy anh...."
Ngón tay cô run rẩy chỉ chỉ ghế sô pha kiểu Âu Lạc Tu đang ngồi.

Lạc Tu rũ mi mắt, đôi môi mỏng cong lên như cười mà như không cười: "Trí nhớ của em đúng là...!ghi nhớ biết chọn lọc trọng điểm."
Cố Niệm: "!"
Cho nên tất cả đều là thật?!!
Không phải mơ! Cô thật sự làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo tội ác tày trời như vậy với con trai bảo bối??!!
Trời không dung đất không tha!
Cố Niệm tiu nghỉu thành một vũng bùn: "Xin lỗi anh, tôi không cố ý đâu.

Tôi chưa từng uống say nên không biết phẩm rượu sau khi say lại kém như vậy..."
"Không sao đâu."
"Thật không?"
"Ừm." Lạc Tu đưa mắt nhìn cô, khẽ cười, "Chỉ cần em cùng tôi ăn sáng, chúng ta liền xoá bỏ hết, được không?"
Hai mắt Cố Niệm sáng như sao.

Quả nhiên!
Con trai bảo bối của cô vẫn là thiên hạ đệ nhất dịu dàng thiện lương như ngày đầu tiên!
Không nghĩ tới mọi chuyện được giải quyết một cách dễ dàng như thế, Cố Niệm đương nhiên vui không tả nổi.

Cô ôm tâm tình vô cùng vui vẻ ăn xong bữa sáng, vui vẻ chào tạm biệt với Lạc Tu, sau đó vui vẻ quay về phòng.

Cũng không phát hiện bản thân đã quăng mất một chuyện quan trọng - lý do cô đến trả lại điện thoại cho Lạc Tu ra sau đầu.

***
Cửa phòng của ba người đang mở rộng như đợi cô về, nhưng khi Cố Niệm bước vào lại phát hiện Giang Hiểu Tình và Tần Viên Viên đang đứng trước cửa sổ nhìn xuống dưới.

Cố Niệm tò mò hỏi: "Hai cậu đang làm gì vậy?"
Giang Hiểu Tình quay đầu lại vẫy vẫy tay: "Cậu mau lại đây! Có nháo nhiệt!"
"?"
"Cậu còn nhớ đại diện nhà tài trợ đáng ghét trong tiệc rượu tối qua không?"
Cố Niệm nghĩ ngợi, không quá chắc chắn: "Là người luôn ép rượu tớ?"
"Đúng vậy, chính là ông ta! Ỷ bản thân là lãnh đạo cấp cao của công ty giải trí XX, bối cảnh lớn không ai dám đắc tội mà không biết xấu hổ! Tiệc rượu tối qua ông ta quấy rối không biết bao nhiêu nữ diễn viên và nhân viên công tác rồi đấy, chỉ kém viết mấy chữ quy tắc ngầm lên mặt thôi!"
"——"
Cố Niệm nghe mấy lời đó, trong đáy mắt lướt qua cảm xúc vô cùng chán ghét và lạnh lẽo.

Nhưng rất nhanh cô đã giấu đi, hỏi: "Ông ta làm sao?"
"Có người trong đoàn phim lén nhắn tin trong nhóm bảo ông ta gặp nạn, nói là hình như hôm qua ông ta uống quá say nên ngã trên ban công, kết quả gãy một cây xương sườn!"
Cố Niệm ngẩn ra: "Tự ngã?"
"Mọi người đều nói vậy đấy, bên phía khách sạn cũng giải thích như thế, nhưng mà..."
Giang Hiểu Tình khoa tay múa chân trước ngực, thần bí nói: "Nghe nhân viên lúc đó nói, trước ngực ông ta có một dấu chân!"
Tần Viên Viên cũng tham gia náo nhiệt: "Vừa rồi tớ và Hiểu Tình cũng bàn cái này, té ngã trên ban công sao có thể không bị thương chỗ khác mà chỉ gãy xương sườn?"
Giang Hiểu Tình: "Không sai, trăm phần trăm là có người đá!"
Đầu Cố Niệm chợt loé lên, tựa như có một cảnh tượng hỗn độn cùng âm thanh hét lên thảm thiết vụt qua trí nhớ, nhưng lại rất mơ hồ không thể nhớ được.

Cô nhíu mày, cho là di chứng do say rượu để lại, "Ông ta không nói gì hết sao?"
"Mới đầu thì mắng ầm cả lên, nhưng sau khi nhận một cú điện thoại thì lập tức biến thành người câm— Sau đó chính miệng ông ta nói tự mình té ngã, không liên quan đến ai hết."
"......" Cố Niệm nghe đến ngẩn người..