Ngỗng Tử, Đợi Mama Nâng Đỡ Cưng

Chương 30: 30: Nghi Hoặc






Sáng sớm, 6:45.
Từ trong phòng 717 lầu 7 khách sạn Tinh Nguyệt truyền ta một âm thanh thê lương quỷ khóc sói tru.
"Ông chủ à xem như em cầu xin ngài đó, ngài thần thông quảng đại mau nghĩ cách cứu lấy mạng nhỏ này của em đi mà."
"......"
Lạc Tu đóng quyển sổ màu nâu trong tay, nâng cổ tay mảnh khảnh tháo chiếc kính gọng vàng treo dây xích mỏng trên sống mũi xuống.
Anh ngước mắt lên nhìn về phía cửa, Chu Hàm Vũ khuôn mặt méo mó khóc lóc nhào về phía chân anh.
"Cậu đứng yên đó."
Lạc Tu chán ghét ngăn cản, vô tình không thương tiếc.
Trợ lý trợn trắng mắt.

Sau một hồi tổn thương, cậu cũng không có can đảm thách thức quyền lực của ông chủ, quả thực chỉ đứng yên đó.
Lạc Tu: "Cậu làm sao vậy?"
"Em sắp đi đời nhà ma rồi, ông chủ." Chu Hàm Vũ giơ điện thoại di động lên, khóc không ra nước mắt, "Mới sáng sớm chị Anna đã gọi điện thoại đến mắng em gần 20 phút, một hơi cũng không nghỉ!"
"Mắng cậu?" Lạc Tu hỏi: "Tại sao?"
"Còn có thể vì cái gì nữa? Ông chủ, thứ ba tuần này anh vừa mới làm cái gì chính anh cũng không biết à, mau quên thật đó."
Lạc Tu cười nhạt, đôi mắt nâu lạnh lùng: "Cậu đang trách tôi?"
Ánh mắt này khiến trợ lý chợt sững người, rồi rùng mình một cái.
Cậu hoàn hồn trở lại, giơ lên ​​nụ cười nịnh nọt ôm chân: "Không, không phải, em tự trách bản thân làm không tốt, để cho tin đồn anh thích biên kịch nhỏ kia lan truyền trong cả đoàn phim thậm chí truyền đến tai chị Anna.

Chuyện đơn giản như vậy mà em cũng không giải quyết được, em là phế vật."
Lạc Tu: "Ồ, Anna cũng biết rồi à."
Nước mắt của Chu Hàm Vũ cũng sắp lăn xuống: "Đúng vậy, chị ấy đã mắng em trong 20 phút đấy, còn hỏi em làm trợ lý cho anh cái kiểu gì vậy."
"Vậy cậu nói sao?"
"Em nói em không xứng.

Từ khi gặp được lão phật gia như ngài, chỉ có Đại La Kim Tiên mới thu thập được ngài thôi."
"Đủ rồi," Lạc Tu chế nhạo cậu, "Đừng bán thảm* nữa."
(*) bán thảm: Tỏ vẻ mình là người đáng thương, là người bị hại.
Ngón tay khéo léo khẽ uốn cong gõ vào gáy cuốn sổ màu nâu, Lạc Tu có vẻ rất cao hứng, giọng nói cũng dễ chịu hơn rất nhiều.
"Khi nào Anna gọi lại thì cậu bảo cô ấy cứ tìm tôi."
Chu Hàm Vũ cúi đầu: "Em sao dám làm thế."
"Là ý của tôi, có gì mà cậu không dám."
Trợ lý cẩn thận hỏi: "Thật sao?"
"Ừ."
Giống như được cứu thoát khỏi cái chết trong gang tấc, hai mắt Chu Hàm Vũ mừng như điên nhưng không dám biểu lộ hết ra ngoài, cố gắng chịu đựng phấn khích ngập ngừng nói, "Hình như chị Anna đã biết chuyện biên kịch nhỏ và bạn trai của cô ấy..."
"Sao cô ấy biết?"
"À thì, cái này, chắc là...!chắc là nghe mấy lời đồn đãi trong đoàn phim..." Giọng cậu nhỏ dần, lương tâm cắn rứt ôi lương tâm cắn rứt.
Lạc Tu đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói lười biếng: "Chứ không phải là nghe cậu nói hả."
Trợ lý: "...."
Quá ngốc mà, cậu không nên trông cậy rằng mình có bất kỳ suy nghĩ hay chuyện gì có thể qua mắt được đại ma vương này.
"Ông chủ, là vì em không có lựa chọn nào khác đó chứ.

Trước khi chúng ta vào đoàn phim thì Anna đã căn dặn em phải báo cáo với chị ấy mọi vấn đề liên quan đến anh, ngay cả chi tiết nhỏ cũng không được bỏ qua...!Lấy lần này làm ví dụ đi, em đã dự phòng trước nên chị ấy mới mắng 20 phút, nếu không thì đã mắng 20 tiếng!"
Cậu vừa nói vừa len lén ngẩng đầu quan sát phản ứng của Lạc Tu.

May mắn thay, có vẻ như tâm trạng anh đang rất tốt, không có ý quan tâm đến cậu.


Chu Hàm Vũ thở phào nhẹ nhõm.
Lạc Tu quay lại, nở nụ cười ôn nhu: "Cô ấy bảo cậu quản tôi?"
Trợ lý rùng mình lập tức lắc đầu: "Đương nhiên không phải, làm sao có thể? Bọn em không dám làm chuyện trái ý của anh."
"Vậy khi nào trở lại công ty tôi phải cảm ơn cô ấy rồi."
"Không, không, anh là ông chủ.

Bọn em nghe lời anh là lẽ dĩ nhiên."
Trợ lý nịnh nọt xong, lại có chút do dự.

Thấy cậu muốn nói rồi lại thôi mấy lần, Lạc Tu cũng không nhướng mi mà nói: "Cậu có chuyện gì thì nói nhanh đi."
"À...!cũng không phải chuyện gì lớn.

Em chỉ muốn hỏi chuyện của anh, là ý của chị Anna.

Chị ấy muốn biết để sớm chuẩn bị."
"Ồ, hỏi tôi gì cơ."
Chu Hàm Vũ: "Là...!là chuyện của biên kịch nhỏ."
"Cô ấy không có tên?"
"Hả?"
Lạc Tu liếc mắt một cái, cười hỏi: "Cô ấy không có tên, cho nên cậu luôn gọi cô ấy là biên kịch nhỏ?"
Chu Hàm Vũ: "...." tôi cmn lại dẫm phải sấm sét của ông chủ rồi.
Hừ, hai người bọn họ còn chưa có quan hệ gì đâu đấy, đã bảo vệ người ta như thế, sau này có ở bên nhau thật, có khi nào sẽ ngược chết cẩu độc thân bọn họ không?
Chu Hàm Vũ chỉ dám thầm oán trong lòng chứ không dám phản bác, đành ngậm ngùi cúi đầu: "Thực xin lỗi Lạc ca, em sai rồi, là chuyện của biên kịch Cố."
"Cô ấy có chuyện gì?"
"À thì, chị Anna muốn em hỏi anh, có thực sự là..."
Chu Hàm Vũ không dám nói thẳng, duỗi tay giơ ra ba ngón tay.
Lạc Tu nhìn ba ngón tay, bật cười: "Ở trong mắt cậu nhân phẩm của tôi tệ như vậy hả."
"Không dám, không dám! Bọn em chỉ dự phòng cho tình huống xấu nhất thôi." Trợ lý lắc đầu như trống bỏi, "Em sẽ nói lại với chị Anna.

Nhưng mà Lạc ca, anh muốn thân phận có thân phận, muốn năng lực có năng lực, ngoại hình này của anh ở trong giới cũng nên nằm trên bảng xếp hạng.

Anh nghĩ xem, sao có thể trở thành tiểu tam đúng không?"
"Ừm."
Lạc Tu rũ mắt xuống, tầm mắt rơi vào cuốn sổ màu nâu, ngón tay mảnh khảnh chuyển động, lần lượt gõ nhẹ nhàng lên cuốn sổ.
Sau đó anh nhướng mắt lên, cười khẽ.
"Tôi sẽ rất kiên nhẫn, rất kiên nhẫn chờ cô ấy chia tay."
Sau một hồi ngơ ngác, Chu Hàm Vũ theo bản năng hỏi lại, "Lỡ như cô ấy không chia tay thì sao?"
Căn phòng chìm trong im lặng, ngay cả âm thanh của máy điều hòa cũng không nghe thấy nữa.
Chu Hàm Vũ chợt cảm thấy một giọt mồ hôi lạnh đang trượt dài trên cổ, cậu chậm rãi nuốt nước bọt, trong lòng khóc không ra nước mắt——
Tò mò cũng không thể so với mạng nhỏ quý giá, cậu điên rồi nên mới hỏi loại câu hỏi này đúng không?
Không có dũng khí để tìm câu trả lời, Chu hàm Vũ mắt tròn mắt dẹt liếc nhìn cuốn sổ màu nâu dưới ngón tay Lạc Tu, hai mắt sáng lên nhanh chóng dời chủ đề.
"Ấy, Lạc ca, đột nhiên em nhớ ra một chuyện quan trọng!"
Lạc Tu nhướng mi:?
Chu Hàm Vũ: "Lúc nhận được cuốn sổ tay này anh nói thời điểm Manh Chi gặp anh là ngày 31 tháng 7 đúng không?"
Hai mắt Lạc Tu khẽ động, "Chính xác là ngày 31 tháng 7 năm 2018.

Cậu có ấn tượng gì à?"

"Vậy đúng rồi!" Chu Hàm Vũ vỗ tay cái bốp, "Lúc đó em cảm thấy ngày này rất quen thuộc.

Mấy hôm trước sắp xếp tài liệu cho anh em mới chợt nhớ ra, năm 2018, sự kiện cuối tháng 7 thì chính là ngày mà anh và truyền thông Định Khách ký hợp đồng nghệ sĩ!"
Lạc Tu ngẩn ra.

Đáp án này rõ ràng khiến anh ngạc nhiên, một lúc sau cũng không có phản ứng nào khác.
Chu Hàm Vũ đắc ý nói: "Em biết anh chưa bao giờ nghĩ đến việc trở thành diễn viên, cho nên hẳn là anh cũng không nhớ sự kiện này đâu."
Lạc Tu định thần lại, "Cậu chắc chắn là ngày đó?"
"Chắc mà, em còn đặc biệt xem lại hợp đồng trên hộp thư điện tử nữa.

Thời gian ký hợp đồng là ngày 31/7/2018."
Lạc Tu cụp mắt, không nói gì.
Trợ lý tò mò hỏi: "Nói vậy, anh còn nhớ hôm đó gặp Manh Chi lúc nào không?"
"...Tôi không nhớ."
Sau một hồi im lặng, Lạc Tu ngả người vào ghế tựa.

Bình minh chưa lên, ngọn đèn đường phủ chụp đèn hình cánh hoa, theo cửa sổ chiếu lên ngũ quan anh tuấn của anh.

Ẩn trong bóng tối, đôi mắt nâu cũng được chiếu lên một tia âm trầm.
Chu Hàm Vũ cũng không ngạc nhiên với câu trả lời này của anh: "Không nhớ thì cũng bình thường thôi.

Đã gần hai năm rồi, người bình thường không thể nhớ một người không quen biết đã gặp vào một ngày nào đó hai năm trước, huống chi một người không thèm để ai vào mắt...!khụ khụ, một người không quan tâm đến mọi chuyện như anh."
Lạc Tu nhướng mắt, ý vị không rõ nhìn cậu.
Chu Hàm Vũ vẫn còn lẩm bẩm: "Em nói thật mà, hỏi anh một câu đơn giản nhất.

Nếu bây giờ thái tử gia của truyền thông Định Khách, Trịnh Hạo Lỗi đứng trước mặt anh, anh có nhận ra anh ta không?"
"Tại sao tôi phải nhận ra anh ta?"
Trợ lý thở dài bất lực: "Lạc ca, nghe chị Anna nói lúc đó thái tử Định Khách đã đích thân ký hợp đồng với anh."
Lạc Tu bình tĩnh gật đầu: "Đúng, tôi quên rồi."
"....."
Lạc Tu đặt cuốn sổ tay lên đầu giường, động tác rất nhẹ, sau đó đứng dậy từ trên sô pha.
Trợ lý vội vàng chạy theo: "Em đưa anh đến phim trường."
"Ừ."
Lạc Tu vừa đi ra ngoài vài bước, đột nhiên dừng lại quay đầu lại hỏi: "Khăn quàng cô cô ấy tặng tôi đâu?"
"Khăn quàng cổ?" Chu Hàm Vũ sững sờ dừng lại, "Khăn quàng cổ gì?"
Lạc Tu nhìn cuốn sổ tay màu nâu trên đầu giường: "Trong nhật ký, cô ấy nói Tết năm trước có tặng tôi một chiếc khăn quàng cổ."
"A, quà của Manh Chi hả?" Trợ lý vỗ đầu, đau khổ nói: "Cô ấy đã từng tặng khăn quàng cổ cho anh hả? Sao em không có ấn tượng gì hết."
"...."
Chu Hàm Vũ nói xong, vừa ngẩng đầu đã phát hiện ra ánh mắt lạnh băng của Lạc Tu đang nhìn mình.
"...Thật sự không thể trách em mà ông chủ, fan cứng này của anh không phải đùa đâu.

Mỗi tháng cô ấy đều gửi một thùng quà lớn nào là trà dưỡng sinh nào là quà lưu niệm đến công ty.

Anh không nhận nên em để cho công ty xử lý rồi."
Lông mi Lạc Tu khẽ run lên, "Rất nhiều?"

"Không phải là rất nhiều, mà là rất rất rất rất nhiều!" Chu Hàm Vũ giang tay tạo thành hình quả núi siêu to khổng lồ.

"Một núi quà tích trữ gần hai năm, phỏng chừng lấp đầy một nhà kho 20 mét vuông còn được."
Cảm xúc dưới đáy mắt Lạc Tu càng tối càng sâu.
Trợ lý nửa đùa nửa thật mới nhận ra trạng thái cảm xúc của ông chủ nhà mình không đúng lắm.
Cậu quan sát vài giây, lại thận trọng hỏi: "Lạc ca, làm sao vậy, sao đột nhiên hỏi những chuyện này?"
Lạc Tu nhíu mi, sau đó vẻ mặt trở lại như bình thường: "Những phần quà khác đợi tôi trở về tự kiểm tra lại, còn khăn quàng cổ đó...!bảo bọn họ tìm lại cho tôi đi."
Chu Hàm Vũ sợ hãi ngẩng đầu lên: "Anh muốn khăn quàng cổ đó thì có thể hiểu được, lại còn phải tự mình trở về xem những món quà kia sao?"
"Sao, không được à?"
"Được chứ, nhưng đó không phải là phong cách của Lạc Tu ngài.

Chẳng phải trước đây liếc mắt anh cũng không thèm liếc mấy món quà đó sao?"
Lạc Tu mặc kệ cậu, cầm chiếc áo khoác trên mắc áo bước ra khỏi cửa.
Trong đầu Chu Hàm chợt loé lên, lập tức đuổi theo với vẻ mặt phức tạp: "Cái đó....!Lạc ca, không lẽ anh nghĩ biên kịch Cố một chân đạp hai thuyền, nên cũng một chân đạp hai thuyền để trả thù cô ấy?!"
Lạc Tu: "..."
Hiếm có người có thể thành công khiến anh nghẹn lời không biết nói gì như lúc này
Một lúc sau, anh quay đầu lại nhìn trợ lý bằng một cảm xúc khó tả: "Não của cậu có cấu tạo như thế nào vậy?"
Chu Hàm Vũ một mặt vô tội: "Đây không phải là suy đoán hợp lý sao? Ngoài chuyện này ra, còn có lý do nào đáng tin cậy hơn nữa không?"
Lạc Tu lười giải thích với vị trợ lý có cấu tạo não đặc biệt này, nhưng trước khi nhấc chân lên, không biết vì sao anh vẫn dừng lại nói tiếp: "Cô ấy là Cố Niệm."
Chu Hàm Vũ lại ngẩn ra: "Hả?"
"Manh Chi," Lạc Tu ngừng lại, tìm từ thích hợp, "Có khả năng chính là Cố Niệm."
Chu Hàm Vũ: "??!!!" Ông chủ đang đùa cái quái gì vậy?
***
Bởi vì trong khi lái xe không thể mất tập trung, nhất là đường núi quanh co trơn trượt, nếu không cẩn thận có thể gặp chuyện lớn, nên Chu Hàm Vũ chỉ có thể một đường nín nhịn tập trung lái xe.

Đến khi vào được bãi đậu xe của phim trường thì cậu cảm thấy chính mình đã sắp nghẹn đến có vấn đề tâm lý.
Sau khi dừng xe, việc đầu tiên cậu làm chính là quay đầu dựa vào ghế xe, mặt mày nhăn nhó: "Lạc ca, em cầu xin anh cho em một đao thống khoái đi, đừng hành hạ em nữa.

Manh Chi sao có thể là Cố Niệm, không đúng, Cố Niệm sao lại là Manh Chi được chứ?!"
Lạc Tu đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở băng ghế sau, nghe cậu lải nhải mới lạnh lùng mở mắt: "Nếu tôi không nói thì cậu sẽ hỏi cả ngày đúng không?"
Chu Hàm Vũ méo miệng: "...Em sẽ cố gắng khắc chế, nhưng chắc là không được."
"...."
Để tránh việc Chu Hàm Vũ cả ngày dò hỏi "đánh rắn động cỏ", cuối cùng Lạc Tu đành phải bắn ánh mắt lạnh lùng kể lại sơ lược cuộc nói chuyện bên ngoài hành lang phòng họp ngày hôm đó cho cậu nghe.
Sau khi nghe xong, Chu Hàm Vũ nhẹ nhõm một hơi, cũng có chút thất vọng: "Chỉ vì hai từ thiên sứ thôi sao?"
Lạc Tu nhướng mi nhìn cậu.
Chu Hàm Vũ hắng giọng: "Không phải, ông chủ, anh không quan tâm đến chuyện giới trẻ theo đuổi thần tượng nên không hiểu.

Biển người hâm mộ này toàn là mấy cô gái suốt ngày nói những câu như vậy thôi đấy, gọi thần tượng là thiên sứ thần tiên gì đó đều hết sức bình thường!"
"Rất bình thường à?"
"Vô cùng bình thường!"
"À."
Lạc Tu thuận miệng à một tiếng, mở cửa bước xuống xe.
Trợ lý ngây ngốc một hồi, lại nhanh chóng rút chìa khóa xuống xe, khóa xe bằng điều khiển từ xa sau đó chạy theo anh, vừa đuổi theo vừa hỏi: "Này, ngài Lạc, phản ứng của anh là có tin hay không vậy?"
...
Một đường đuổi theo Lạc Tu đến tận phim trường, Chu Hàm Vũ cũng không nhận được câu trả lời nào của anh.
Trước khi hai người họ đến khu vực quay phim, tổ đạo diễn cho một người phụ trách đến tìm anh: "Lạc tiên sinh, đạo diễn Cảnh và đạo diễn Lâm nhắn anh đến văn phòng của tổ đạo diễn."
"Bây giờ sao?"
Lạc Tu đặt chiếc áo khoác trong tay xuống, không ngước mắt lên hỏi.
"Đúng vậy." Người phụ trách trả lời, "Đạo diễn Cảnh nói rằng muốn thảo luận về cảnh quay cuối cùng của anh và Tông tiểu thư, mời anh đến sớm một chút."
Lạc Tu dừng lại.

Một lúc sau, anh nhướng mắt, trong mắt thoáng qua một tia cảm xúc nhàn nhạt: "Ngoài tôi ra, anh có thông báo cho ai khác không?"
Người phụ trách có chút giật mình, sau đó thành thật trả lời: "Còn có biên kịch Cố."
Lạc Tu không nói gì nữa, khóe môi khẽ cong lên.
...

Cùng lúc đó, trong phòng tổ đạo diễn.
Cố Niệm héo hon đứng bên cạnh sô pha, đôi mắt rũ xuống, giọng nói uể oải buồn ngủ: "Lâm phó đạo à, ngài có gì muốn nói thì cứ nói thẳng đi, cháu thật sự còn có việc phải làm, không có thời gian tán gẫu với ngài đâu."
Phó đạo diễn Lâm ôm cốc trà lớn bật cười: "Ôi, nhìn đứa trẻ này sao mà nóng nảy, vội vàng quá vậy.

Hơn nữa, kịch bản cũng đã quay gần xong, họp báo tuyên truyền gì đó cũng không có tên của tổ biên kịch các cô, cô còn bận gì à?"
Một nhát dao âm thầm lặng lẽ đâm mạnh vào lòng, nhưng đáng tiếc là cô gái nhỏ bên ghế sô pha nghe thấy mà tựa như không nghe thấy.
Vẫn là tư thế ngủ không đủ với đôi mắt mệt mỏi, Cố Niệm vì tôn trọng lão đầu trung niên như đạo diễn Lâm, nên mới không ngáp ngắn ngáp dài trước mặt ông.
"Cháu thực sự có việc mà.

Thứ ba tuần trước có người tung tin đồn thất thiệt, cháu mất gần một tuần tìm được thủ phạm đó.

Bây giờ cháu phải đi xử lý cô ta."
"Tin đồn thất thiệt?" Cốc trà trên tay phó đạo diễn Lâm dừng lại, "À à, tin đồn Lạc Tu yêu thầm cô có phải hay không?"
Mặc dù đã gần một tuần, sau khi Cố Niệm nghe lại những lời này thì vẫn là biểu tình cứng đờ.
Mấy giây sau, cô nghiêm nghị ngẩng đầu lên: "Ngài có thể nói tin đồn thất thiệt là đủ rồi, không cần phải trực tiếp lặp lại mà."
Phó đạo diễn Lâm cười ha hả: "Sao, được Lạc Tu yêu thầm không vui vẻ hay sao mà nhìn tiểu nha đầu cô oan ức quá vậy?"
Cố Niệm càng nghiêm túc hơn: "Lời đồn này gây tổn hại đến Lạc Tu tiên sinh...!và cả cháu!"
"Ồ, nếu là giả thì quả thật tổn hại..."
"Đương nhiên là giả!"
Cố Niệm như vừa được nạp điện, hai mắt toé lửa, nói xong một câu này thì lại tiếp tục hết pin.
Phó đạo diễn bị cô doạ giật bắn người đột nhiên nhấc tay lên, lá trà lắc lư bên trong tách trà, vài giọt nước văng ra mặt bàn.

Ông bất lực nhìn cô gái nhỏ đứng bên cạnh: "Được rồi, tôi biết cô đã có bạn trai, danh tiếng rất quan trọng, nhưng không cần phản ứng lớn như vậy."
Cố Niệm muốn giải thích, nhưng cuối cùng vẫn cố chịu đựng: "Dù là vì ai, chuyện này cháu cũng phải làm cho rõ ràng!"
"Lạc Tu còn chưa vội, cháu vội cái gì?"
"Anh ấy không để tâm cháu mới càng lo lắng..."
"Cô vừa nói gì đấy?"
"Không có gì ạ," Cố Niệm ngẩng đầu, "Ngài còn chuyện gì nữa không? Cháu đi nhé.

Bộ phim sắp quay xong rồi, cháu không còn nhiều thời gian để tìm người ác nữa đâu."
"Con bé này, đợi một chút nữa đi."
"Ngài bắt cháu đợi..."
Cố Niệm còn chưa kịp nói xong, cánh cửa văn phòng sau lưng cô đã bị người bên ngoài gõ gõ.
Phó đạo diễn ngửa cổ cao giọng: "Vào đi!"
Cánh cửa mở ra, một giọng nói ấm áp và quen thuộc vang lên sau lưng Cố Niệm, cô còn chưa kịp quay đầu nhìn lại thì người nọ đã lên tiếng: "Lâm phó đạo."
"Lạc Tu đến rồi à, mau vào mau vào đây."
Không giống Cố Niệm, sau khi nhìn thấy Lạc Tu, biểu cảm trên khuôn mặt phó đạo diễn Lâm lập tức trở nên cực kỳ hăng hái, như thể ông ấy vừa đeo thêm một chiếc mặt nạ vậy.
Cố Niệm hoàn hồn, ngạc nhiên quay lại: "Lạc Tu tiên sinh, sao anh lại..." Nói được nửa chừng, cô quay sang nhìn phó đạo diễn, trên mặt treo đầy cảnh giác đề phòng.
Phó đạo diện Lâm trừng mắt với cô, vừa tức giận vừa buồn cười: "Phản ứng gì đây, tôi đem Lạc Tu đi bán được chắc?"
Cố Niệm không nói lời nào.
Phó đạo diễn Lâm cũng không chấp nhặt với cô, đặt cốc trà lớn trong tay xuống, hắng giọng: "Thật ra, lý do gọi hai người đến đây rất đơn giản.

Chuyện cảnh quay cuối cùng ấy mà."
"...."
Thần sắc Cố Niệm lập tức buông lỏng.

Chờ một lúc lại không thấy ông ấy nói tiếp, cô hơi đau đầu: "Ngài đừng úp úp mở mở nữa, cháu đang rất vội đi bắt người đây nè."
Phó đạo diễn Lâm chỉ đợi có vậy, nói nhanh: "Cảnh hôn cuối cùng của Vân Đàm và Đinh Kiều, vẫn là do Cố Niệm đóng thế có được hay không?"
"Được."
Cố Niệm không hề nghĩ ngợi trả lời ngay lập tức.
Trong phòng chợt tĩnh lặng mấy giây.
Một lúc sau, cô đột nhiên bừng tỉnh, hai mắt mở to: "?!"
...Cảnh, cảnh gì cơ???.