Ngông Cuồng (Khinh Cuồng)

Chương 51




Dịch: LTLT

Bình thường nếu như gặp phải tình huống này, Hoắc Nhiên lao ra nhiều nhất là năm bước thì sẽ bị Từ Tri Phàm kéo lại. Có một khoảng thời gian, Giang Lỗi cứ gọi cậu ta là cha Từ.

Nhưng hôm nay không có Từ Tri Phàm ngăn cản bọn họ, bọn họ lại đi cứu Từ Tri Phàm.

Khi xông về phía đó, Hoắc Nhiên chỉ cảm thấy trong đầu đều là lửa giận. Không phải cậu không hiểu cho nhà hàng xóm, đổi vị trí mà nghĩ thì có thể cậu cũng sẽ cảm nhận được loại phiền muộn, lo lắng không thể nào trút ra đó. Chỉ là trước khi biết được sự thật, Từ Tri Phàm vô tội lại lựa chọn nhẫn nhịn, Từ Tri Phàm cũng đối diện với tình huống như vậy, từ đầu đến cuối đều suy nghĩ cho đối phương, vẫn luôn kiềm chế.

Đối phương hết lần này đến lần khác hùng hổ hăm dọa Từ Tri Phàm, đây là điều mà Hoắc Nhiên không thể chấp nhận.

Từ Tri Phàm đã nhảy xuống mấy bậc thang ở bên ngoài cổng sau. Anh của Lý Linh và hai người bạn của anh ta cũng nhảy xuống theo.

Khi một cái tay hơi mập mạp đưa ra muốn tóm lấy Từ Tri Phàm thì tóm phải không khí.

Hoắc Nhiên không hổ là nhà vô địch một trăm mét, cậu đã chạy đến bên cạnh Từ Tri Phàm, kéo cánh tay cậu ta tránh qua bên cạnh.

Ngay sau đó, tay của tên mập tóm hụt chưa kịp rút về thì bị Khấu Thầm duỗi tay tóm lại.

Mấy người ở phía sau đã vào vị trí, không biết sự ăn ý từ đâu xuất hiện bảo bọn họ bao vây thành một hình vòng cung, áp sát lại.

Bầu không khí lập tức khác biệt, có hơi căng thẳng.

Hoắc Nhiên cảm thấy trong gió bấc vang lên tiếng BGM cổ xưa.

Lần nào đi KTV, Giang Lỗi cũng sẽ chọn bài đó, khí thế dữ dội gào vào micro: “Cái gì là chính nghĩa! Cái gì là bách chiến bách thắng! Đúng sai chính tà lại khó xác định! Cái gì là có quyền quyết định! Trời đất có thể làm chứng! Mặc kệ có hoàn cảnh gì! E rằng vừa ra tay đã chi phối thế giới, dù cho vừa mở miệng, không khí cũng run rẩy…*” (*bài hát 战无不胜 của Trần Tiểu Xuân)

Dù cậu vẫn luôn không hiểu vì sao Giang Lỗi lại có tình yêu tha thiết với bài hát còn lớn tuổi hơn cả cậu ta như thế.

“Ngầu lòi.” Giang Lỗi bình thường đều trả lời như vậy.

“Tôi cảnh cáo anh.” Một tay Khấu Thầm tóm lấy tay tên mập, tay còn lại gần như chỉ lên trêи mũi anh ta, lạnh giọng nói, “Tôi không phải Từ Tri Phàm. Anh dám ra tay ở trước mặt tôi, thì tôi dám để anh quay đầu nhập viện luôn.”

“Mày tưởng rằng ai muốn ra tay hả? Nó canh ở đây mấy ngày nay rồi!” Anh của Lý Linh đến cứu bạn, nắm lấy cánh tay của tên mập kéo mạnh một cái, nhưng không thể kéo tay của tên mập ra khỏi tay Khấu Thầm. Sắc mặt anh ta lập tức trở nên khó coi, “Không buông tay, tao báo cảnh sát!”

“Anh báo đi, nhanh lên.” Hoắc Nhiên nói, “Tiện thể nói luôn chuyện anh đánh trẻ vị thành niên.”

“Báo đi.” Khấu Thầm hất cằm về phía anh ta.

“Mẹ nó, mày buông tay ra!” Tên mập bỗng nhiên nổi giận, bất ngờ đẩy Khấu Thầm, sau đó điên cuồng vung cánh tay, muốn thoát ra.

Khấu Thầm dùng sức rất lớn, anh ta vung mấy cái cũng không thể thành công.

Lúc anh ta nhấc chân đạp Khấu Thầm ra thì Khấu Thầm chợt buông tay, thả anh ta ra.

Tên mập lập tức mất thăng bằng, sau khi đạp vào không khí một cái thì ngã xuống bậc cầu thang. Anh Lý Linh và tên còn lại không kéo anh ta được.

“Tôi chỉ muốn hỏi dì Hồ có biết tình huống của mẹ tôi không.” Từ Tri Phàm mở miệng, “Bây giờ tôi không quan tâm những chuyện khác, hai người họ cùng đi, bây giờ một mình dì Hồ quay về…”

“Mày nghĩ là mẹ tao có lỗi à?” Tâm trạng của anh Lý Linh có hơi kϊƈɦ động, “Buổi trưa mẹ tao vừa tỉnh lại, mày liền muốn tra hỏi bà ấy vứt mẹ mày ở đâu! Mày có còn là người không? Bây giờ bà ấy rất khó chịu! Hoàn toàn không nói chuyện!”

Từ Tri Phàm có lẽ cũng nhịn hết nổi rồi, cũng gào với anh Lý Linh: “Nếu như mẹ tôi lừa dì ấy thì bảo dì ấy nói đi! Nếu như vì dì ấy không chịu nói mà mẹ tôi xảy ra chuyện, tôi sẽ không tha cho dì ấy!”

“Mày nói lại lần nữa coi!” Anh trai Lý Linh có thể bị câu nói này kϊƈɦ thích, trừng mắt chỉ Từ Tri Phàm rồi bước đến.

“Mẹ nó lỗ tai anh mọc nấm kim châm à?” Hoắc Nhiên thật sự không khống chế nổi bản thân, vừa nghĩ đến những vết thương Từ Tri Phàm bị đánh, cậu liền cảm thấy trêи người mình có hơn một trăm cái ngòi nổ đang xẹt xẹt bốc hỏa, đấm một phát lên ngực của anh trai Lý Linh.

Đm muốn đánh người!

Đừng ai cản tôi!

Tình huống thế này, có một người ra tay liền giống như băng đảng xã hội đen đang đàm phán thì có người bắn phát súng thứ nhất vậy. Tất cả mọi người đều lập tức hưởng ứng, sợ chậm một bước thì sẽ bị đối phương chiếm ưu thế trước.

Nhưng mà đối phương chỉ có ba người, linh hồn chiến đấu của nhóm bảy người là Khấu Thầm không cần phải ra tay, bọn họ cũng có thể giành được ưu thế tuyệt đối về nhân số.

Khung cảnh hỗn loạn không thể duy trì được bao lâu, Hoắc Nhiên cảm thấy mình mới đánh mấy cú vào trong đám người thì đã bị đẩy khỏi vòng chiến đấu của nhóm bảy người rồi, sau đó thì bảo vệ bệnh viện đến.

“Làm gì đó? Bình tĩnh lại! Ở bệnh viện đánh nhau thì ra thể thống gì!” Mấy chú bảo vệ liên tục hét lên, chen vào bên trong kéo mọi người ra.

“Hôm nay tụi mày gây sự như này thì sau này đừng hòng nghe được tin tức gì từ nhà tao nữa!” Quần áo, đầu tóc của anh Lý Linh đều lộn xộn, không thèm sửa lại, anh ta chỉ Từ Tri Phàm, “Mẹ nó tự mày đi nghe ngóng đi!”

“Ngoại trừ oán trách của mấy người, tôi vốn dĩ cũng chưa từng nghe được cái gì gọi là tin tức!” Từ Tri Phàm nói.

“Ba cái tin tức đó mấy người giữ lại viết vào trong gia phả của mấy người đi!” Giang Lỗi đốp lại, “Từng thấy người không nói lý lẽ nhưng chưa từng thấy người đã không nói lý lẽ mà mẹ nó còn cảm thấy bản thân rất đáng thương!”

“Tôi nói nhiêu đây thôi.” Khấu Thầm nói, “Chuyện trước đây anh kéo người đánh Từ Tri Phàm chưa xong đâu. Bắt đầu từ giây tiếp theo, anh đi đường cảnh giác một chút!”

“Tao sợ à! Đm, tao sợ một thằng học cấp 3 sao?” Anh Lý Linh nói.

“Tốt nhất anh nên sợ.” Khấu Thầm trầm giọng, không nhanh không chậm nói, “Anh tìm người nghe ngóng Khấu Lão Nhị thử xem. Tôi muốn gây phiền phức cho anh, mẹ nó, anh trốn ở đâu tôi cũng có thể tìm ra được.”

Anh Lý Linh nhìn cậu, không nói gì. Câu nói này của Khấu Thầm thật sự khiến người ta khϊế͙p͙ sợ. Nhất thời, anh ta không thể thành công tiến vào quá trình đáp trả.

“Còn hai người nữa.” Khấu Thầm nhìn hai tên bạn của anh ta, “Ai cũng đừng hòng chạy.”

Sau mấy giây yên tĩnh, bảo vệ hoàn hồn lại: “Đừng ở đây gây ầm ĩ, đi nhanh đi! Đừng ảnh hưởng đến bệnh nhân!”

“Đi.” Khấu Thầm thấp giọng nói, “Ở đây gây ầm ĩ nữa cũng không có lợi, bên cổng chính có xe 110, lát nữa bảo vệ gọi cảnh sát đến thì phiền phức, cũng không còn gì để nói với bọn họ nữa.”

Mọi người cảm thấy câu nói này của Khấu Thầm rất có lý. Nhưng lời nói trước đó của Khấu Thầm cho bọn họ một sự tự tin siêu to khổng lồ, từng người một mạnh mẽ xoay người giống như slow motion, một lúc lâu mới xoay xong, đi về phía đầu đường.

Trong gió bấc bắt đầu có tuyết rơi.

BGM cổ xưa nhưng ngầu lòi lại vang lên.

“Càng đến đỉnh cao, càng nhanh thay đổi, thay đổi đến điên cuồng! Một người, sao có thể một tay thắng trời…”

Hoắc Nhiên cảm thấy mỗi bước chân đều đạp lên giai điệu.

“Phải có khí thế như này! Có các loại yêu thú! Chê cười chính nghĩa cũ quá rồi! Chính khí tuy cũ! Trời đất có thể chưa có! Mặc kệ mượn cớ gì!”

Đi thẳng đến đầu đường, tuyết rơi càng lúc càng lớn, bọn họ chỉ có thể bước vào một siêu thị ở bên cạnh, lúc này BGM mới tắt.

Trong siêu thị đang bật bài hát mừng năm mới “Mỗi năm chỉ có mấy bài hát này, nghe từ đời ba mẹ bạn đến đời các bạn, làm gì được tôi”.

“Khấu Lão Nhị là ai?” Hồ Dật vào siêu thị, câu đầu tiên chính là hỏi ra vấn đề mà mọi người nhịn nửa đoạn đường.

“Ba tao.” Khấu Thầm nói.

“Ba mày à? Ba mày là giang hồ sao?” Giang Lỗi có hơi giật mình, “Cái kiểu nói ra tên gọi thì có thể nghênh ngang mà đi à?”

“Không phải.” Khấu Thầm nói xong thì đi đến quầy thu ngân, “Bảy phần oden*, mỗi phần thêm một xiên thịt bò viên, với bảy cái hotdog.” (*Oden là một món ăn phục vụ trong nồi của Nhật Bản, gồm một số nguyên liệu như trứng luộc, daikon, konjac, và chả cá đã chế biến được hầm trong nước dùng dashi nhạt có vị nước tương.)

“Vậy…” Giang Lỗi truy hỏi.

“Khấu Lão Nhị là nhũ danh của ba tao, người trong nhà gọi.” Khấu Thầm lấy điện thoại ra thanh toán.

“Vậy mày còn để người ta đi nghe ngóng?” Ngụy Siêu Nhân giật mình, “Nghe không được thì làm sao đây?”

“Mày ngu à? Mày để bọn họ đi nghe ngóng thì không có ai nghe ngóng được hết, hiểu không?” Khấu Thầm nghiêng đầu, vẻ mặt xem thường, “Mấy tên kia có giống dân giang hồ không? Chỉ là thanh niên làm công bình thường, anh ta dù muốn nghe ngóng cũng không biết đi đâu mà hỏi.”

Mọi người đều nhìn Khấu Thầm.

Khấu Thầm xoay người, dựa vào quầy thu ngân, ôm cánh tay: “Đây chính là hù người, hiểu chưa? Mày chỉ cần nhắm ngay chuyện anh ta không thể nào kiểm chứng thì muốn nói thế nào cứ nói thế ấy. Vốn dĩ tao muốn nói Khấu Hắc Hổ kìa, tên Khấu Lão Nhị này tao suy nghĩ mấy hôm nay nên lỡ miệng thốt ra.”

“Tránh ra.” Nhân viên thu ngân đẩy cậu, “Đừng chắn ở đây, đến bên kia ngồi đi, lát nữa tôi bưng cho mấy cậu.”

“Cảm ơn.” Khấu Thầm nói.

Mọi người ngồi xuống một cái bàn nhỏ của siêu thị, vây thành một vòng tròn, im lặng rất lâu.

Sau khi nhân viên thu ngân bưng oden và hotdog đến, Hoắc Nhiên mới nhìn Từ Tri Phàm hỏi: “Mấy hôm nay mày đều ở bệnh viện không rời à?”

“Gần như vậy.” Từ Tri Phàm nói, “Ăn cơm, ngủ vẫn đầy đủ.”

“Bây giờ ồn ào như vậy rồi, chắc không nghe được tin tức gì nữa.” Hứa Xuyên nhíu mày, “Làm thế nào đây?”

“Lý Linh nói với tao mấy câu, sau khi dì Hồ về thì không nói gì hết, chỉ nói xin lỗi.” Từ Tri Phàm nói, “Sau đó thì uống thuốc, đến hôm nay mới tỉnh.”

“Xin lỗi cái gì? Lừa tiền của gia đình, hay là lừa mẹ mày?” Giang Lỗi nghiến răng.

“Không biết.” Từ Tri Phàm nói, “Nhưng mà tao cảm thấy mẹ tao chắc không có chuyện gì đâu, nếu không dì Hồ sẽ không dám về nhà. Gan dì ấy rất nhỏ, sợ phiền phức.”

Điện thoại Từ Tri Phàm ở trong túi quần vang lên, cậu ta lấy ra xem.

Hoắc Nhiên và Khấu Thầm đều không nhịn được, cùng lúc dựa sát lại, nhìn vào điện thoại của cậu ta.

Từ Tri Phàm cũng không giấu, đặt điện thoại lên bàn.

Bên trêи là một câu Lý Linh nhắn đến.

– Buổi tối tôi hỏi thử, sau khi bà ấy tỉnh lại vẫn luôn không nói gì cả, không biết có nói hay không

Từ Tri Phàm trả lời một chữ “ừ”, bỏ điện thoại vào túi quần lại.

“Bây giờ, bán đa cấp là có thể xác định rồi, ở chỗ nào cũng có thể xác định.” Hoắc Nhiên nói, “Chỉ là không biết nơi ở và tình hình cụ thể của dì.”

“Ừ.” Từ Tri Phàm gật đầu.

“Họp phụ huynh xong thì xuất phát đi.” Khấu Thầm nói, “Không chờ nữa, bên kia có tin tức hay không, có tin tức gì cũng đều phải đi.”

Mọi người gật đầu.

“Manh mối chúng ta được cung cấp quả thật rất ít, hoàn toàn giống như mò kim đáy bể.” Khấu Thầm nói, “Nếu như có thể tìm thêm chút manh mối thì chúng ta đi báo cảnh sát cũng rõ ràng hơn.”

“Được, được. Tao cảm thấy được đó.” Ngụy Siêu Nhân gật đầu.

Từ Tri Phàm không lên tiếng, có hơi chần chừ.

“Chúng ta nhiều người.” Hứa Xuyên nói, “An toàn hơn so với việc mày đi một mình, biện pháp nghĩ ra cũng nhiều hơn.”

“Đừng giấu phụ huynh.” Từ Tri Phàm nói, “Nếu như…”

“Mày có thể giống học sinh cấp 3 không vậy?” Hoắc Nhiên thở dài, “Đừng nghĩ nhiều thế, chúng ta chỉ đi du lịch thôi.”

Từ Tri Phàm lại im lặng một hồi, gắp một viên thịt bò ra khỏi tô: “Tao không nói cảm ơn nữa, nói nhiều không có ý nghĩa.”

“Vậy mới đúng.” Khấu Thầm nói.

Họp phụ huynh xong thì sắp được nghỉ. Trước đây, sau khi có kết quả thi là vài nhà vui vẻ, vài nhà đau thương. Lần này có sự bảo vệ của lão Viên, nhóm bảy người đối diện với bảng điểm khó coi vậy mà có thể cầm vững không có thở dài.

“Cậu thật sự trêи trung bình hết à?” Khấu Thầm nằm trêи giường Hoắc Nhiên, nhìn cậu thu dọn đồ đạc.

“Có phải cậu rất mong chờ nhìn thấy tôi dưới trung bình với cậu sao?” Hoắc Nhiên hỏi.

“Không phải.” Khấu Thầm nói, “Tôi chỉ là cảm thấy cậu cũng không nghe giảng… Có phải mỗi tối cậu lén lút học bài sau lưng tôi không?”

“Nếu như tôi có sức lực lén lút học tập mỗi đêm thì tôi còn có thể vừa đủ trung bình à?” Hoắc Nhiên nói.

“Khâm phục.” Khấu Thầm nói, “Ý cậu là, đây chỉ là điểm IQ thôi, lên lớp hay tan học đều không học bài, nhưng đạt trung bình hết. IQ này dồi dào ghê đó.”

“Ít nhiều gì tôi vẫn học một chút.” Hoắc Nhiên nói, “Lúc cậu ngủ trong giờ học thì tôi đang nghe giảng.”

“Tôi ngủ trong giờ học à?” Khấu Thầm nhíu mày.

“Một giấc một tiết.” Giang Lỗi nói, “Bản thân mày không biết sao?”

“Mày lại biết được ư?” Khấu Thầm trừng cậu ta.

“Vì sao tao không biết chứ?” Giang Lỗi nói, “Mỗi lần tao quay đầu lại đều có thể nhìn thấy mày đang ngủ.”

“Vì sao mày luôn quay đầu lại?” Khấu Thầm hỏi.

“… Tao rảnh.” Giang Lỗi nói.

“Mày đừng ảnh hưởng đến Nhiên Nhiên nhà tụi tao nghe giảng.” Khấu Thầm chỉ cậu ta, “Bản thân mày không muốn học còn đi ảnh hưởng người khác, mày không muốn học thì ngủ giống như tao đi.”

“Tao…” Giang Lỗi mở miệng, “Được, tao ngủ.”

Khấu Thầm vui vẻ, cười một hồi.

“Cậu viết thư xong chưa?” Hoắc Nhiên hỏi.

“Viết xong rồi.” Khấu Thầm gật đầu, “Cậu thì sao?”

“Viết được một chút, tối viết thêm chút nữa, có lẽ khoảng ba bốn trăm chữ.” Hoắc Nhiên nói.

“Sao lại gần giống tôi rồi?” Khấu Thầm nói, “Tôi tưởng rằng cậu kiểu gì cũng phải viết một ngàn tám trăm chữ chứ.”

“Cũng chẳng phải thi làm văn.” Hoắc Nhiên cười, nhìn bên cạnh, tiến gần Khấu Thầm, “Cậu mắng Khấu Lão Nhị sao?”

“Mắng.” Khấu Thầm gật đầu.

“Cho tôi xem đi.” Hoắc Nhiên nhỏ giọng nói.

“Chỉ có mấy hàng, có gì đáng xem.” Khấu Thầm gối lên cánh tay cười nói.

“Tôi giữ bí mật.” Hoắc Nhiên nói, “Nhưng mà nếu như không tiện cũng không sao…”

Khấu Thầm trở tay, rút ra một lá thư màu hồng phấn từ túi quần sau, đưa đến trước mặt cậu: “Xem đi.”

Hoắc Nhiên mỉm cười, lại qua bên cạnh xem. Cậu vừa nằm sấp lên trêи bàn vừa cẩn thận mở lá thư ra, mới nhìn câu đầu tiên cậu đã cười rồi: “Cậu viết như vậy thật sao? Khấu Lão Nhị.”

“Ừ, quá đã nghiền.” Khấu Thầm nhướng mày.

Chào Khấu Lão Nhị.

Con là con trai của ba, những cái khác thì không cần giới thiệu nhiều nữa, dù sao cũng quen biết mười mấy năm rồi, rất quen thuộc.

Khấu Lão Nhị, Khấu Lão Nhị, Khấu Lão Nhị, Khấu Lão Nhị.

Con luôn muốn gọi ba như thế này một lần, nhưng không dám. Con cảm thấy giữa hai chúng ta không có khoảng cách thế hệ, chỉ là vẫn luôn không hợp nhau cho lắm.

Ba là ba của con, con không cảm thấy quá thua thiệt, cũng chưa từng muốn đổi ba. Dù sao con biết ba rất yêu thương con, có gì nói đó, chuyện này con thừa nhận. Chỉ là con luôn cảm thấy, có phải vì con chưa từng nói cho ba nên ba hoàn toàn không biết chăng?

Cho nên có đôi khi con sẽ lo lắng, có phải ba rất muốn đổi con trai không.

Nhưng mà con vẫn muốn nói cho ba biết, có lẽ con thật sự không thể trở thành đứa con trai mà ba mong muốn, giống như Khấu Tiểu Nhất, Khấu Tiểu A, Khấu Tiểu C, Khấu Tiểu D bọn họ, có thể được người ta coi như tấm gương tốt.

Có phải ba rất thất vọng không?

Vậy cũng hết cách, chỉ có thể nhịn mà thôi. Sinh cũng đã sinh, đánh cũng đã đánh, mắng cũng đã mắng, đều hết cách rồi, thế thì gánh chịu hậu quả này đi.

Đàn ông thì phải nên gánh vác, đây là ba nói.

An ủi ba một cái nhé.

Mặc dù con không có lớn lên thành dáng vẻ ba mong muốn, nhưng con vẫn là con trai ba, dù sao hai chúng ta không ai được chọn lựa, sau này vẫn phải chung sống hòa bình thôi.

Bức thư này chắc sẽ không được ba nhìn thấy, cho nên con bắt đầu mắng đây.

Ai nói con không có tiền đồ? Hội thao trường con giành được mấy cái hạng nhất đó! Sao con có thể không có tiền đồ chứ? Con phải có thành tích học tập tốt mới được sao? Còn nữa! Con thích khóc đó! Con muốn khóc đó! Ba mắng con, con mẹ nó còn không thể khóc sao? Con ấm ức mà không được khóc sao? Dù không có chuyện gì thì con cũng không thể khóc chơi sao?

Cuối cùng cảnh cáo ba, con muốn trưởng thành thế nào thì trưởng thành thế đó, ba đừng nhiều lời! Chỉ cần con không biến dị thì con trở thành đậu đũa hay là muốn trở thành cây bao báp ba cũng đừng có quản nhiều!

Khấu Lão Nhị! Khấu Lão Nhị! Khấu Lão Nhị!

Thật ra, con thừa nhận ba là một người đàn ông tốt. Con cũng vậy. Chỉ là chúng ta không cùng kiểu mà thôi.

Đừng mắng con nữa đó! Mắng nữa con bỏ nhà ra đi đó!

———–

Lảm nhảm: Thương Khấu Thầm quá ;;;_;;;