Hôn lễ của thái tử nhà họ Đường kín tiếng hơn mọi người dự đoán rất nhiều, chỉ mời người thân và bạn bè của cô dâu chú rể, cộng thêm một số nhà thân thiết nhiều đời với nhà họ Đường.
Khâu kiểm tra an ninh vô cùng nghiêm ngặt, đừng nói dữ liệu hình ảnh, ngay cả bóng dáng của một bức thư mời chính thức cũng không lộ ra ngoài.
Trước hôn lễ một hai tháng, giới truyền thông trong Thành Bắc đã bắt đầu tìm hiểu tin tức về hôn lễ khắp nơi, đến cuối cùng vẫn không tìm được chút dấu vết nào, nhóm phóng viên gấp đến độ ngoài miệng sùi bọt.
Có người nhạy bén bị ép buộc đến không còn cách nào, dứt khoát tung rộng lưới, phái nhóm phóng viên phía dưới đi nằm vùng ở mấy nhà có quan hệ tốt với nhà họ Đường, chỉ chờ bắt cá chính.
Quả nhiên, ngay ngày tổ chức hôn lễ, mặc dù các khách mời đã vô cùng cẩn thận chu đáo nhưng vẫn có một số xe ô tô riêng dẫn theo cái đuôi nhỏ tới.
Một khi tin tức bị lộ ra, tất cả các bên truyền thông nhận được tin lập tức hành động, tập trung tại một căn nhà phong cách phục cổ* với sân rộng của nhà họ Đường ở ngoại ô Bắc Thành.
*Phong cách retro.
Đáng tiếc tất cả đều bị ngăn lại ở bên ngoài.
Tất nhiên Đường Diệc đã phòng ngừa chuyện này từ trước.
Cách bố trí bên ngoài nhà ít nhất đã điều gần hết nhân viên của các công ty bảo vệ, bên ngoài có thể nói là tường đồng vách sắt, đến một con kiến cũng không chui lọt.
Ngay cả cái cống thoát nước mưa ở trong góc nhà cũng không tha, mấy phóng viên may mắn vừa lén chui qua được đã bị các nhân viên bảo vệ cao to lực lưỡng ở bên trong nhìn chằm chằm đến phải bò về lại đường cũ vô cùng tội nghiệp.
Thế là nhóm phóng viên vây quanh ở bên ngoài nôn nóng như kiến bò trên chảo nóng cũng chỉ có thể lo lắng suông lởn vởn xung quanh.
Trong lòng bọn họ đang ân cần thăm hỏi cái người nghĩ ra ý tưởng ngu ngốc này.
Có lẽ là quả báo ——
Ở sân sau, “Kẻ đầu sỏ” cũng đang bị ngăn cản không cho vào.
“Anh có nói gì cũng không vào được,” Bạch Tư Tư chống nạnh, điệu bộ bày ra hết tất cả can đảm bình sinh có, “Trước hôn lễ hai người không được gặp mặt, đây là quy tắc!”
Trạng thái tinh thần của Đường Diệc hôm nay liều mạng giống như lần đầu tiên đến nhà thăm hỏi Lâm Tễ Thanh và Nguyên Thục Nhã lần trước, rõ ràng tối hôm qua không ngủ chút nào, buồn ngủ đến mức có thể ngủ thiếp đi tại chỗ đứng.
“Quy tắc gì,” Hắn mặt không cảm xúc nhìn Bạch Tư Tư, ngáp một cái to giống như chú sư tử ngủ gật, “Vì sao không được gặp?”
Bạch Tư Tư: “Thì, thì là điềm xấu, dù sao cũng không được gặp.”
“Mê tín cổ hủ không thể chấp nhận được.” Đường Diệc nói, bước một bước đến bậc cuối cùng của ba bậc tam cấp.
Bạch Tư Tư vươn cánh tay ra ngăn lại: “Không được!”
“…”
Đường Diệc không nói gì, chậm rãi nheo mắt lại, con ngươi đen như mực nhìn qua Bạch Tư Tư với ánh nhìn sâu xa.
Trong ánh mắt lười nhác hung dữ tựa như sư tử chưa tỉnh ngủ, cánh tay giơ cao của Bạch Tư Tư chần chừ chậm rãi rút về.
Lúc mở miệng lần nữa Bạch Tư Tư xìu đi: “Cái này là truyền thống, là vậy đó, chú rể phải đợi bắt đầu hôn lễ mới có thể gặp cô dâu.”
“Chú rể không thể gặp cô dâu,” Đường Diệc uể oải kéo dài giọng lặp lại một lần nữa, hắn ngước mắt lên, “Không sao, tôi không phải là chú rể, tôi là phù rể.”
Bạch Tư Tư: “…??”
Sao trên đời lại có người vô liêm sỉ như thế?
Bạch Tư Tư tức đến mức đầu óc choáng váng, thiếu chút nữa xắn tay áo cãi nhau với Đường Diệc một phen.
Kết quả vào lúc này, cách cửa xếp bốn cánh phía sau lưng cô ta bị kéo ra.
Một cô trợ lý trong tổ phụ trách lễ phục hóa trang hôm nay dè dặt ló đầu ra: “Cô Bạch?”
“Hả?” Bạch Tư Tư quay đầu lại.
Cô gái nhỏ giọng nói: “Cô Lâm nói, cứ để anh Đường lên lầu.”
“…”
Bạch Tư Tư xị mặt.
Giằng co mấy giây, Bạch Tư Tư tâm không cam tình không nguyện kéo cửa ra, trơ mắt nhìn Đường Diệc đang ở trước mặt mình bước vào chỗ của cô dâu.
Nhất là lúc đi lên phía trước người nọ còn liếc nhìn qua —— tỉnh khỏi bộ dạng lười biếng của con sư tử lười ngủ, tinh thần tỉnh táo phấn khởi, còn dáng vẻ thì kiêu ngạo.
“Là người đứng đầu tập đoàn Thành Thang đấy,” Bạch Tư Tư nhỏ giọng lẩm bẩm, “Nhìn chút tiền đồ của anh ta kìa.”
Cô gái trong tổ trang phục trang điểm vẫn chưa đi, nghe vậy càng thêm hoảng, mặt mày trắng bệch liếc nhìn Tư Tư: “Cô Bạch, nghe nói tính tình của anh Đường không tốt lắm, đừng để anh ấy nghe thấy.”
Bạch Tư Tư khoát tay nói: “Chuyện khác không được nhưng chuyện này thì không có gì đâu.”
“Hả? Tại sao ạ?”
“Không tin thì lần sau cô thử chạy tới trước mặt anh ta, chỉ vào mũi anh ta mắng ‘Thê Nô*’ xem anh ta có phản ứng gì.”
*Thê nô: Dùng để chỉ những người đàn ông vừa yêu chiều vợ.
Cô gái sợ hết hồn: “Tôi không dám đâu.”
Bạch Tư Tư: “Yên tâm đi, chắc chắn anh ta không cảm thấy nhục nhã mà trái lại còn thấy vinh quang nữa, nói không chừng còn muốn dẫn theo cô đến trước mặt giác nhi của bọn tôi, không hề biết xấu hổ bảo cô lặp lại lần nữa để cho anh ta vênh mặt với giác nhi của bọn tôi.”
“…”
Không biết Bạch Tư Tư nhớ đến ký ức đau đớn nào đó mà bản thân đã trải qua, nói xong chó độc thân* tức giận đi vào.
*Chỉ người độc thân với ý trêu chọc.
Lầu hai.
Phòng cô dâu.
Ngoại trừ đeo đồ trang sức khi diễn trên sân khấu, cho tới bây giờ bình thường Lâm Thanh Nha chỉ để mặt mộc hoặc trang điểm nhẹ, hôm nay cũng giống vậy.
Điểm khác duy nhất là bộ váy cưới trên người cô, váy suông kiểu đuôi cá, phần thân trên tôn lên đường cong gầy nhỏ nhắn xinh đẹp, đến gần bắp chân phần đuôi mới xòe ra, một màu trắng tinh xòe ra dưới đất.
Cô ngoái đầu lại, mái tóc dài đen nhánh, làn da trắng hơn cả tuyết.
Đường Diệc ở cửa ra vào nhìn mà sững sờ.
Vài giây sau, hồn hắn mới bay về theo câu “Anh Đường” của những người đi ngang qua cửa, nhấc đôi chân dài cứng đờ đi vào trong phòng.
Ánh mắt chẳng rời.
Những người còn lại trong phòng rất có hiểu chuyện, sau khi ra hiệu với nhau lần lượt đi ra ngoài.
Đợi người cuối cùng đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại một mình Lâm Thanh Nha ngồi trên ghế trang điểm, còn có Đường Diệc đang nhìn cô chằm chằm bước đến gần.
Biểu cảm của Đường Diệc khiến Lâm Thanh Nha không khỏi khẽ cười, hiếm khi cô có ý trêu hắn, cười mỉm hỏi: “Váy cưới đẹp không?”
“So với em?” Đường Diệc như là mê mẩn, cụp mắt, vịn lên thành ghế của cô muốn cúi người xuống hôn Lâm Thanh Nha, giọng khàn khàn, “Còn không bằng một phần ngàn em.”
Khóe môi Lâm Thanh Nha hơi vểnh lên, tránh né hắn: “Đừng, có son môi.”
“Mùi vị thế nào?”
“Sao cơ?”
“Để anh nếm thử.”
Lâm Thanh Nha đỏ mặt tránh hắn: “Trong son có chì.”
Đường Diệc nở nụ cười với chất giọng khàn khàn: “Vậy thì cầu xin tiểu Bồ tát hạ độc chết anh đi.”
Lâm Thanh Nha: “…!”
Sự thật chứng minh, cho dù tiểu Bồ Tát có gần mực thì đen qua mấy thập niên nữa cũng thua xa người nào đó về độ mặt dày.
Thế là hắn vẫn đạt được mục đích, son môi vừa mới được dùng son loại tốt nhất cẩn thận tô lên bị Đường Diệc “ăn” không còn chút nào, trái lại màu môi nhạt đi vì bị hắn giày vò chà sát lớp son hồng.
Nếu không phải người ngoài cửa thúc giục, sắp đến giờ đi đến chỗ tiến hành nghi thức hôn lễ thì chắc hẳn Đường Diệc còn muốn bắt nạt người ta dữ dội hơn.
Trước khi rời phòng, Đường Diệc kéo Lâm Thanh Nha lại thêm lần nữa.
Lâm Thanh Nha quay đầu lại, vừa bất đắc dĩ lại nuông chiều: “Nhạc hôn lễ đã vang lên rồi, anh lại quậy nữa chúng ta muộn mất.”
“Không vội, anh còn một món qua cuối cùng trước hôn lễ vẫn chưa tặng em.”
“?”
Thấy Đường Diệc nghiêm túc, Lâm Thanh Nha cũng tò mò, sau đó thấy hắn mang theo một chiếc hộp bên mình từ bên cạnh cửa đi đến.
Hộp hình chữ nhật dài, mấy chục centimet, trông có vẻ là gỗ đàn hương ấm áp thượng hạng.
Dường như Lâm Thanh Nha đoán được: “Lại là tranh à?”
“Lại là? Sao nghe có vẻ rất không vui?” Đường Diệc kìm chế đến sắp hỏng người, biết rõ còn cố hỏi.
Lâm Thanh Nha bị khơi gợi lại ký ức nhận được tranh mấy lần trước, gương mặt lập tức đỏ ửng hết cả lên, cô cực kỳ xấu hổ và buồn bực, ngước mắt lên nhìn hắn: “Hôm nay là hôn lễ, anh không thể, như vậy được.”
“Anh làm sao?”
Đường Diệc vô tội cúi xuống đến gần.
Tiểu Bồ Tát quá xấu hổ sẽ nói lắp một chút, sau một thời gian ngắn ở chung Đường Diệc mới phát hiện ra.
Thói hư tật xấu của hắn ở trên người cô đếm hoài không hết, loại “chuyện tốt” này làm sao có thể bỏ qua được, cho nên hắn thích chọn lúc này trêu cô nhất.
Có điều dù sao hôm nay cũng là lễ cưới, Đường Diệc không nỡ lòng trêu cô, nói đùa đôi câu rồi lấy bức tranh trong hộp ra.
Hắn mở ra cho cô xem, còn ngước con ngươi đen láy lên cười với cô: “Em nhìn xem, thật sự không phải như em nghĩ.”
“…”
Lâm Thanh Nha đưa mắt nhìn qua, thoáng ngơ ngác.
Sự pha màu trên vải vẽ vô cùng táo bạo, trắng đen cực kỳ tương phản cắt chéo chia bức tranh ra làm hai phần.
Trong hai bên thuần một màu riêng đều có một bóng người, phía bên trái đen như mực chính là người đàn ông, các màu mực đen đỏ sậm quấn quanh người; bên phải trắng hơn cả tuyết là một cô gái, mái tóc dài tán loạn với những bông tuyết lấp lánh trên đó.
Ngay ranh giới giao nhau giữa trắng và đen ánh sáng hỗn độn mơ hồ, chỉ có một sợi xích bị khí đen quấn quanh vượt qua ranh giới, từ màu đen lấn sang màu trắng.
Nó quấn lấy mắt cá chân xinh đẹp trắng như sứ của cô gái, như muốn kéo cô xuống.
Trong bức tranh, cô gái đang đưa tay về phía màu đen.
Lâm Thanh Nha loáng thoáng hiểu được nội dung bức tranh, “Bức tranh này tên là gì?”
Đường Diệc: “Vẽ vào tối qua, chưa đặt tên.”
Lâm Thanh Nha vừa không biết làm sao vừa đau lòng, “Cho nên hôm nay trông anh không có tinh thần gì cả là vì thức suốt đêm vẽ bức tranh này?”
Đường Diệc mỉm cười nói: “Là vì muốn tặng cho tiểu Bồ Tát của anh món quà cưới có một không hai.”
“Ừ, là có một không hai, là đẹp nhất, em rất thích,” Lâm Thanh Nha đưa tay lên, đầu ngón tay lướt nhẹ qua vải vẽ, “Không có tên à, ý nghĩa của bức tranh là gì?”
Đường Diệc: “Là sám hối.”
“Hửm?”
Tất nhiên Lâm Thanh Nha không nghĩ tới đáp án này, cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn Đường Diệc, chỉ thấy hắn đặt bức tranh lên bàn, đi đến trước mặt cô.
Hắn mỉm cười ôm lấy cô, cúi người xuống tựa lên vai cô nhìn sang bức tranh, đồng thời nắm tay bàn tay đang đưa lên của cô: “Là lời bộc bạch của anh, một lá thư sám hối.”
Chỉ nghe thấy giọng nói pha lẫn tiếng cười lười nhác của Đường Diệc, Lâm Thanh Nha cũng biết “Sám hối” mà hắn nói khác với bình thường, cô để mặc cho hắn nắm tay, đôi mắt cụp xuống mang ý cười: “Thế trong lá thư sám hối đó viết cái gì?”
“…”
Đường Diệc nắm ngón tay của cô, từ từ vuốt ve lên trên xích sắt đen nhánh, đồng thời kề bên tai cô nói với chất giọng khàn khàn: “Anh muốn cầm tù thần minh trong địa ngục mãi mãi.”
Lâm Thanh Nha ngẩn ra, định quay người lại nói gì đó.
Cô lại bị Đường Diệc nhẹ nhàng nắm lấy, hướng về phía trước, rơi xuống trên cánh tay đang vươn ra về phía người đàn ông của cô gái ——
“Thần minh lại hỏi anh.”
“Trần gian tuyệt lắm, cậu muốn tới xem thử không?”
Lâm Thanh Nha đứng im một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm được vật khiến cho cô vừa cảm thấy quen thuộc vừa mơ hồ —— Vật đó màu đen, giống như mép miệng giếng, nhốt người nọ chìm trong bóng tối không đáy.
Đột nhiên Lâm Thanh Nha hiểu ra.
Nước mắt ẩm ướt trào khỏi hốc mắt cô, cô nhẹ nhàng tránh khỏi bàn tay hắn, tiếp đó trở tay nắm tay Đường Diệc.
Mười ngón đan xen, cô quay người lại trong lòng ngực hắn, ngửa đầu nhìn Đường Diệc.
Mắt hạnh ướt sũng nhưng lại khẽ mỉm cười xinh đẹp.
“Câu trả lời là gì?”
“Muốn.”
Đường Diệc cúi người xuống nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Lâm Thanh Nha.
“Tôi phải ở cùng thần minh của tôi, bảo vệ trần gian nơi cô ấy đang ở.”