Ngông Cuồng Cùng Em

Chương 69: 69: Kết Thúc Chính Văn Đầu






Hôm Đường Diệc tỉnh lại là một ngày nắng đẹp, mặt trời trốn sau đám mây che mất nửa vòng tròn, cuối cùng cũng bẽn lẽn lộ mặt.
Rèm cửa của cửa sổ sát đất trong phòng bệnh đơn được cột sang một bên, ánh mặt trời vàng rực, chiếu xuống đầy đất.
Lâm Thanh Nha ngồi dưới ánh nắng.
Ánh nắng mài dũa sườn mặt nghiêng cô vô cùng xinh đẹp.

Mái tóc dài đen nhánh mềm mại như gấm buông xõa xuống sau lưng, giống như thác nước.

Chiếc váy bó sát tôn lên vòng eo nhỏ nhắn trên chiếc ghế gỗ được bọc vải lụa êm ái.

Đuôi tóc buông xõa, khẽ lay động khi cơn gió nhẹ thổi vào từ cửa sổ.
Trong tay cô cầm một quyển sách, động tác lật sang trang nhẹ nhàng như giọng điệu cô đọc thơ, giống như dù có chú bướm bay tới đậu trên ngón tay cô cũng không bị làm cho hoảng sợ.
Có lẽ nó giống như hắn giờ phút này, không nỡ cắt ngang, im lặng lắng nghe.
Sau khi Lâm Thanh Nha đọc xong một bài thơ cho người đang hôn mê trên giường bệnh nghe, cô chậm rãi dừng lại.

Theo thói quen ngước mắt lên muốn nhìn lượng dịch còn lại trong bình truyền dịch treo bên cạnh giường bệnh của Đường Diệc.
Trong lúc lơ đãng, cô liếc thấy một đôi mắt đen láy.
Bàn tay khép sách lại của Lâm Thanh Nha cứng đờ giữa không trung.
Cô ngẩn ngơ nhìn xuống, một lần nữa mắt đối mắt với Đường Diệc.
Đường Diệc không khỏi bật cười, hắn rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của tiểu Bồ Tát.


Có điều, lần cười này làm cho miệng vết thương đã hết tác dụng thuốc mê của hắn đau lên, khiến hắn ho nhẹ hai tiếng.
Cuối cùng Lâm Thanh Nha cũng định thần lại, xác định đôi mắt đen như mực mang ý cười trước mặt không phải là ảo giác của mình, cô hoảng loạn ném sách đi, đứng dậy muốn đi ra ngoài phòng bệnh.
“Đợi…”
Lần đầu tiên mở miệng, giọng nói khàn khàn của Đường Diệc gần như không thể nói ra thành tiếng, khi hắn muốn nhấc người lên thì cơn đau như xé rách khiến vầng trán trắng lạnh của hắn toát mồ hôi trong một giây.
Giọng nói kia không nói ra được nhưng dường như Lâm Thanh Nha nghe thấy được, cô dừng lại cuống quít quay lại bên giường: “Anh đừng làm loạn, em phải gọi bác sĩ tới cho anh.”
“Không vội,” tay Đường Diệc đặt ở mép giường bị cô chạm phải, tức khắc vô lực trở tay nắm lấy đầu ngón tay cô, sau khi nắm tay cô dường như Đường Diệc thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng ngả người ra sau, “Dù sao cũng nằm lâu rồi, bác sĩ không thiếu mấy phút này.”
Lâm Thanh Nha muốn từ chối nhưng lại không dám để hắn nói nhiều, đành phải hạ giọng dỗ: “Em ở bên cạnh anh cũng không thiếu mấy phút này, để em đi gọi bác sĩ tới kiểm tra cho anh có được không?”
“Không được.” Người bệnh yếu ớt nhưng lại đáp như đinh đóng cột.
“Vậy bây giờ anh muốn làm gì?”
“Ngồi cùng anh một lát.”
“…”
Lâm Thanh Nha hết cách với hắn, đành tạm thời nghe lời hắn.
Vì thế, ngay cả ánh mắt của Đường Diệc cũng bình tĩnh lại, hắn nhìn Lâm Thanh Nha chằm chằm không chớp mắt, cho đến khi tiểu Bồ Tát đứng ngồi không yên, nhíu mày lo lắng nhìn hắn.
Đường Diệc ngừng một hai giây, bật cười: “Có phải em cho rằng anh nằm đến ngốc không?”
“Em không, em không có.”
Tiểu Bồ Tát không biết nói dối, phút chốc suy nghĩ đã bị vạch trần, đôi má cũng ửng hồng.
“Đừng sợ, không có ngốc, chỉ là muốn nhìn em nhiều hơn một lát,” Đường Diệc cười nói, “Anh đã ngủ rất lâu ư?”
Nhắc đến chuyện này, ngay lập tức cảm xúc bị Lâm Thanh Nha kìm nén khỏi khỏi dâng trào lên, chua xót, đau lòng, buồn bực, còn cả nghĩ lại mà sợ… Ngũ vị tạp trần, mí mắt trắng nõn của cô phiếm hồng.
Nhưng Lâm Thanh Nha vẫn ngăn những cảm xúc đó lại, cụp mắt xuống không nhìn Đường Diệc: “Anh… đã ngủ một tuần.”
“À,” Đường Diệc có vẻ như thất vọng, “Mới có một tuần sao.”

“!”
Hiếm khi tiểu Bồ Tát bị chọc giận, nhưng lần này không nhịn được, cô ngước đôi mắt ướt át vì cảm xúc dâng trào lên, tức giận nhìn hắn: “Đường Diệc, anh lặp lại lần nữa xem!”
Đường Diệc ngẩn ra, không khỏi bật cười, hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng cong các ngón tay lên trong bàn tay đang nắm chặt của cô: “Phải bỏ tay ra mới buông lời tàn nhẫn được.”
Lâm Thanh Nha uất ức, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng, đôi mắt màu trà ngày càng ướt.
Đường Diệc bị nhìn chằm chằm không tới vài giây đã chịu không nổi, cười với chất giọng khàn khàn xin tha: “Anh sai rồi, anh chỉ là đang định thực hiện theo thỏa thuận của chúng ta, sau lần tỉnh lại này anh phải giữ khoảng cách, không được chạm vào em bao lâu đây?”
Lâm Thanh Nha ngẩn ra, không bắt kịp cảm xúc, chớp chớp mắt.
Đường Diệc thở dài: “Tỉnh dậy phải chịu đựng cuộc sống khốn khổ thế này, không ngờ đã một tuần trôi qua.”
Cuối cùng Lâm Thanh Nha cũng phản ứng lại, buồn bực nhỏ giọng nói: “Bởi vì chuyện này mà anh không tỉnh lâu như vậy sao?”
“…”
Đường Diệc phát hiện giọng cô có chút dao động, nhấc mắt lên, quả nhiên lập tức nhìn thấy vành mắt Lâm Thanh Nha đã đỏ hết cả lên.

Ngực Đường Diệc đau đớn, cam chịu thở dài: “Xin lỗi, tiểu Bồ Tát.”
Lâm Thanh Nha không nói gì.
Đường Diệc khẽ cắn môi, nhẫn tâm nói: “Có thêm lần nữa, phạt anh vĩnh viễn giữ khoảng cách với em.”
“…”
Lâm Thanh Nha trông thấy vẻ mặt Đường Diệc giống như thề độc bị thiên lôi đánh gì đó, không kìm được bị ý cười phá tan xúc động muốn rơi nước mắt.
Cô cong đôi mi dính bọt nước, nén cười, nhỏ giọng cảnh cáo: “Đây là anh nói đó.”
Đường Diệc: “Ừ, anh nói.”
Lâm Thanh Nha: “Vốn dĩ khi anh vừa mới ra khỏi phòng phẫu thuật… Lúc ấy anh đang ngủ, em giận đến muốn nói, sau này không bao giờ muốn anh chạm vào em chút nào.”

Đường Diệc: “Thế tại sao không nói?”
Lâm Thanh Nha: “Em không dám.”
“Hửm?” Đường Diệc cười khanh khách, “Còn có chuyện khiến tiểu Bồ Tát của chúng ta sợ sao?”
“Em sợ anh thật sự,” giọng Lâm Thanh Nha trầm thấp, cô cũng cụp mắt xuống, một giọt nước mắt đã kìm nén rất lâu không nghe lời từ giữa mi cô lăn xuống.

Cô cố gắng ép cho giọng mình nghe không quá buồn, “Nếu anh thật sự, không tỉnh lại, em phải làm sao bây giờ, Đường Diệc…”
Nụ cười trên mặt Đường Diệc cứng đờ.
Khi con dao lạnh lẽo thấu xương đâm vào ngực hắn, hắn cũng không quá sợ.

Nhưng lúc này, tiểu Bồ Tát nén nước mắt hỏi hắn nếu hắn không tỉnh lại thế thì cô phải làm sao bây giờ, Đường Diệc sợ mình điên mất.
“…Là anh sai,” khi Đường Diệc mở miệng lần nữa thì giọng khàn không chịu nổi, hắn nắm chặt tay cô, “Sau này anh không dám nữa, em đừng khóc được không tiểu Bồ Tát?”
“Em không có khóc,” Lâm Thanh Nha xị mặt, ngước đôi mắt ẩm ướt lên, “Anh nói thật chứ, bao gồm cả chuyện này, sau này không được gạt em nữa.”
“Ừ, anh thề với tiểu Bồ Tát của anh.”
“Vậy nếu sau này anh lại gạt em thì sao?”
Đường Diệc dở khóc dở cười nói: “Không được chạm vào vẫn chưa đủ, còn muốn thêm gấp đôi bảo hiểm à?”
Vẻ mặt Lâm Thanh Nha hết sức nghiêm túc, không nói gì.
Đường Diệc chịu thua: “Được rồi, được rồi.

Để anh nghĩ lại, nếu sau này anh nuốt lời với tiểu Bồ Tát,” hắn tạm dừng, trịnh trọng đề nghị, “Vậy thì tiểu Bồ Tát lấy bình Ngọc Tịnh của em ra đánh anh đi.”
“…?”
Tiểu Bồ Tát nghẹn lời nửa ngày, bị bắt nạt đến không nói nên lời.
Sau khi cười xong, ánh mắt Đường Diệc từ từ bình lại, hắn bình tĩnh nhìn Lâm Thanh Nha: “Lúc ngủ, anh mơ một giấc mơ.”
Lâm Thanh Nha vẫn còn giận, không muốn để ý đến hắn, thế nhưng trong phòng bệnh im lặng mấy vài giây, cô không nhẫn tâm mặc kệ người bệnh, quay lại, nén giận hỏi: “Mơ cái gì, rất dài sao?”

“Ừm, rất dài rất rất dài.” Đường Diệc cười rộ lên, “Trong mơ anh không gặp em ở cổ trấn, anh trưởng thành một mình, sau đó trở lại nhà họ Đường.”
Lâm Thanh Nha chết lặng.
Có thể là do tưởng tượng, biểu cảm của tiểu Bồ Tát đau khổ theo, trái tim cứng rắn lại mềm đi, cô nắm tay Đường Diệc lại.
“Thế giới đó rất đáng sợ, Tiểu Bồ Tát.” Đường Diệc nhắm đôi mắt hơi run rẩy, cười khẽ, “Sợ đến mức anh không dám nghĩ đến, nếu không gặp được em, đối với anh mà nói đó chẳng khác gì sống không bằng chết.”
“Đừng nghĩ nữa.”
“?” Đường Diệc mở mắt ra.
“Đừng nghĩ,” Lâm Thanh Nha nắm chặt tay hắn, “Anh gặp được em, chúng ta ở bên nhau, đây mới là thế giới của anh.

Em sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh.”
“…”
Đường Diệc vẫn còn chìm trong cảm xúc, Lâm Thanh Nha mím môi nói: “Em và anh khác nhau, em không thích nuốt lời, cũng không cần thề.”
Đường Diệc bị kéo hồn về, cứng họng cười: “Anh mới biết em ghi thù đến vậy đấy, tiểu Bồ Tát tâm địa từ bi, sao có thể ghi thù được.”
“Em không ghi thù…” Lâm Thanh Nha chột dạ nói, vì thế nhỏ giọng bổ sung, “Có ghi cũng chỉ ghi nhớ một mình anh.”
Đường Diệc nghe vậy ánh mắt thêm sâu, giơ tay muốn kéo cô đến gần hơn: “Thật? Anh không tin, trừ khi em để cho anh ——”
“Em đi gọi bác sĩ cho anh.”
Bắt nạt người nào đó bệnh nặng mới khỏi, hiếm khi yếu ớt, Lâm Thanh Nha nhẹ nhàng dùng lực một chút đã thoát khỏi lòng bàn tay hắn, sau đó lon ton chạy ra ngoài với dáng vẻ loạng choạng chẳng mấy khi được nhìn thấy.
Lâm Thanh Nha mau chóng chạy đến cửa phòng bệnh thì nghe thấy người ở phía sau gọi cô một tiếng.
“Lâm Thanh Nha.”
“Hửm?” Cô quay đầu lại.
Đôi mắt đen láy trên giường bệnh ẩn hiện trong ánh nắng rực rỡ, rạng ngời hồi lâu, người đàn ông đẹp trai rũ mắt, khẽ nói: “Đã lâu không gặp.”
Lâm Thanh Nha ngẩn ra, sau đó mắt hạnh cong cong.
“Ừm, đã lâu không gặp,” cô nghiêm túc nói, “Đường Diệc.”