Ngông Cuồng Cùng Em

Chương 19: 19: Khinh Nhờn






Bạch Tư Tư thật sự không cách nào chụp bốn chữ “Nhân viên chăm sóc” lên người đàn ông trước mặt.
Hơn nữa cô ta cảm thấy chuyện này không thể trách cô ta.
Bởi vì hiển nhiên là cô nhân viên chăm sóc đứng ngây ra ở bên cạnh cô ta cũng không đi lên nói.
Vì thế hai người cứ đứng ngây ra như phỗng, không một ai đi lên nói cho Lâm Thanh Nha biết.
Tác dụng của thuốc và hương hoa oải hương đã tiêu tan gần hết mệt mỏi của cô, ý thức hỗn độn của Lâm Thanh Nha tỉnh táo trở lại, cuối cùng cô cũng nhận ra điều khác thường.
Lâm Thanh Nha chống ghế mát xa, hơi nhướng người lên, nhỏ giọng hỏi: “Tư Tư, cô về cùng nhân viên chăm sóc à?”
Mặc dù đôi mắt đen láy lười nhác đã cụp xuống nhưng Bạch Tư Tư vẫn còn hoảng hốt, cô ta nhìn chằm chằm bóng dáng mảnh khảnh kia, giọng nói run rẩy.
“Đúng… Đúng rồi?”
Các nhân viên chăm sóc và chụp ảnh đều phục vụ 1-1.
Nếu nhân viên chăm sóc vừa mới quay lại, thế thì…
Lâm Thanh Nha ngẩn ra, giơ tay muốn tháo bịt mắt hơi nước xuống.
“Đeo.”
Nước ấm chảy ra từ vòi hoa sen bốc hơi lên, người nọ rũ mắt, giọng lơ đễnh khàn khàn.
Hắn luồng các ngón tay vào mái tóc dài đen như mun của cô, tiếng nước ào ào vẫn không dừng lại.
“Dục…”
Lâm Thanh Nha cắn môi ngăn mình bật thốt ra tên hắn, những ngón tay trắng nõn xinh đẹp của cô chần chừ vài giây rồi hạ xuống, cô vẫn chưa tháo bịt mắt ra.
“Anh Đường.”
“⎯⎯”
Mí mắt của Đường Diệc giật giật.
Vòi hoa sen trong tay cứng đờ.
Vài giây sau hắn cụp mắt xuống, yết hầu khẽ trượt phát ra một tiếng cười nhạt: “Nằm xuống.”
Lâm Thanh Nha: “Bảo nhân viên chăm sóc đến đây đi.”
“Sao nào, tiểu Quan Âm chê tôi phục vụ…” Tiếng cười ở âm cuối của hắn vừa trầm lại cợt nhả, “Không tốt?”

Lâm Thanh Nha thở dài: “Đây là việc của nhân viên chăm sóc.”
“Đúng vậy, hôm nay tôi mới vào làm,” Đường Diệc ngẩng lên, nghiêng người nhìn hai người đang ở trong trạng thái hóa đá trước rèm, “… Đúng không?”
Trước ánh mắt chết chóc liếc sang đây, cô nhân viên chăm sóc nhỏ bé không sao thốt lên từ “Không” được.
Đường Diệc đạt được ý xấu, xoay người lại: “Cô xem, cô ta thừa nhận rồi.”
Lâm Thanh Nha không nói gì.
Đường Diệc mỉm cười trầm giọng nói: “Tôi bảo cô nằm xuống.”
“…”
Dưới sự bế tắc và đổ mồ hôi một phen của Bạch Tư Tư, cuối cùng Lâm Thanh Nha cũng chậm rãi nằm xuống ghế mát xa.
Đường Diệc buông lỏng ánh mắt, giễu cợt nói: “Không cho tôi chút cơ hội gây khó dễ nào?”
Lâm Thanh Nha mím môi.
Môi cô vẫn ửng đỏ hơn bình thường, có lẽ cả buổi sáng chưa uống giọt nước nào, dường như phủ một lớp sương mỏng, khiến người ta gợi nhớ đến nụ hoa trắng tuyết nép mình trên cành.
Ánh mắt của Đường Diệc không hề kiêng kỵ điều gì, tham lam nhìn đến đắm chìm.
Giống muốn muốn dùng ánh mắt nuốt luôn người ta.
Chút bọt cuối cùng đã được gội sạch.
Nhân viên chăm sóc hoàn hồn cầm khăn lông mới lo lắng rụt rè tiến lên: “Để tôi…”
Chữ “làm” chết non dưới ánh mắt lạnh băng của Đường Diệc.
Bàn tay đẹp đẽ đưa ra trước mặt cô nhân viên, đôi mắt xinh đẹp lười biếng rũ xuống, cẩn thận lần theo từng chi tiết trên mái tóc dài của Lâm Thanh Nha: “Đưa khăn cho tôi.”
“À, vâng.”
Nhân viên chăm sóc đưa khăn lông qua rồi dùng tốc độ nhanh nhất quay trở lại bên cạnh Bạch Tư Tư.
Bạch Tư Tư nghiêm mặt, nheo mắt nhìn chằm chằm: “Cô sợ gì chứ, đây là công việc của cô mà.”
“Cô không sợ, cô làm đi.”
Bạch Tư Tư trầm mặc vài giây: “Tôi cảm thấy anh ta không thích tôi lắm, tốt nhất là thôi vậy.”
“Viện cớ!”
Có Lâm Thanh Nha ở đây, Đường Diệc không có tâm trạng để bụng lời người khác nói, toàn bộ sự chú ý của hắn đều tập trung vào người nằm trên ghế mát xa.

Hắn vừa lau mái tóc dài mềm mại như lụa trong tay, vừa chậm rãi hỏi: “Bịt mắt hơi nước đeo lâu không tốt, vẫn không tháo ra à?”
“Là anh không cho tháo.”
“Nghe lời tôi vậy ư?” Đường Diệc cụp mắt khẽ cười, “Thế tại sao lúc tôi cầu xin cô đừng đi, cô lại chẳng buồn quay đầu lấy một lần?”
“…”
Dưới cùng một mái nhà.
Cô nhân viên chăm sóc tự giác tránh ra sau rèm, biểu cảm vặn vẹo muốn thét lên sau khi nghe thấy tin sốc nhưng không chỉ kìm nén lại đến mức sắp nghẹn chết mà còn phải lo lắng liệu lát nữa mình có bị diệt khẩu hay không.
Cô ta kích động đến mức túm lấy Bạch Tư Tư, hiếm khi Bạch Tư Tư nhíu chặt mày, dựng lỗ tai lên lắng nghe, lo lắng cho an nguy của giác nhi nhà cô.
Lâm Thanh Nha trầm mặc dừng lại, không phản bác lại, chỉ đưa tay lên tháo bịt mắt.

Cổ tay cô mảnh khảnh trắng nõn, giống như một mảnh đồ sứ vỡ.
Đặc biệt khi cô dịu dàng cử động, càng khiến Đường Diệc không dời mắt được.
Bịt mắt rơi xuống, ánh sáng đập vào mắt trở lại.
Lâm Thanh Nha có hơi không quen, giơ tay che mắt.

Chờ vầng sáng mơ hồ dần định hình, cô nhìn thấy Đường Diệc đứng bên cạnh ghế mát xa.
Đường Diệc cúi đầu, không nhìn cô.
Cả đời này, tên điên chưa từng kiên nhẫn với những chuyện khác ⎯⎯ thế nhưng hắn lại cẩn thận từng chút một lau mái tóc dài cho cô.
Lâm Thanh Nha giơ tay lên: “Tự tôi…”
“Hỏi tôi.”
“?”
“Hỏi tôi ở đây làm gì.”
Lâm Thanh Nha bất đắc dĩ lặp lại y lời hắn: “Anh Đường ở đây làm gì vậy?”
“…”

Cuối cùng Đường Diệc cũng ngước mắt lên, cười nói: “Đương nhiên là đặc biệt tới cười nhạo tiểu Quan Âm.”
Sắc mặt của Lâm Thanh Nha không hề thay đổi, thản nhiên nhìn hắn.
Đường Diệc: “Tự hạ thấp mình đến một đoàn Côn kịch nhỏ nhoi rách nát thì thôi đi, vì bọn họ, đến cả loại chuyện như chụp poster tuyên truyền cô cũng đồng ý chụp?”
“Đây là trách nhiệm của tôi.”
“Trách nhiệm của Quan Âm hay là trách nhiệm của Bồ Tát?” Đường Diệc cười lạnh, “Từ khi nào mà danh đán của Lê Viên tha hóa đến phải chụp poster tuyên truyền, lấy sắc cướp khán giả?”
“…”
Sau khi nghe thấy Đường Diệc nói, Lâm Thanh Nha cũng không phản bác lại, chỉ chậm rãi nhíu mày.
Đường Diệc nhướng mắt, nén giận: “Tôi nói sai chỗ nào rồi?”
Lâm Thanh Nha khẽ nói: “Trước đây tôi đã từng nói.”
“Từng nói cái gì?”
“Dù là Côn khúc hay các thể loại hí kịch khác, vẻ đẹp trực quan của hình tượng là hàng đầu…”
Gió thổi nhè nhẹ trong nắng ban mai yếu ớt.
Một cô gái đang ngồi trên xích đu được treo trên cây hòe to bên cạnh cổ trấn Lâm Lang.

Cô gái mặc váy trắng nhẹ nhàng đung đưa, đôi chân nhỏ tạo thành đường cong đẹp mắt.
Mái tóc dài của cô bị gió thổi bay, mái tóc mềm mại quấn lấy bàn tay đang vịn xích đu.
“…Hoá trang, dáng người, trang phục diễn, điệu múa đẹp, giọng hát ⎯⎯ vẻ đẹp trực quan của hình tượng luôn đứng nhất, Dục Diệc à.” Tiểu Quan Âm có một đôi mắt màu trà trong veo và sâu thẳm, cứ như trong mắt cô có một hồ nước trong.
Cô quay mặt lại, dịu dàng mỉm cười với cậu thiếu niên: “Anh không nên coi việc đánh giá cao vẻ đẹp bằng trực giác của mình là một sự xúc phạm, nó là bản chất tự nhiên, đừng xấu hổ khi thừa nhận điều đó.”
“Thưởng thức?” Thiếu niên mím chặt đôi môi mỏng, ánh mắt cất giấu dao như muốn mổ xẻ người khác, “Em có biết bọn họ nghĩ gì khi nhìn em không? Khi bọn họ nhìn em, làm sao em biết được bọn họ đang đánh giá cao chứ không phải khinh nhờn?”
Tiểu Quan Âm nghe thế ngẩn ra: “Sao có thể… khinh nhờn?”
Cậu thiếu niên cụp mắt xuống, ánh mắt như dao sắc, quét qua chiếc cổ nhỏ nhắn, bộ ngực hơi nhô lên, vòng eo nhỏ có thể ôm trọn bằng một tay và đôi chân trắng nõn dưới váy của cô gái.
Đôi mắt đen không khỏi u ám: “Bởi vì tôi cũng muốn…”
“Dục Diệc?”
“!”
Cậu thiếu niên sững người, đột nhiên hoàn hồn.
Tất cả cảm xúc hỗn loạn đều bị cậu đè nén xuống, cậu ngẩng đầu lên, nghiến răng, hung dữ nói: “Tóm lại, sau này đám khốn khiếp kia còn dám nói mấy lời kiểu này với em nữa, nhất định tôi phải thủ tiêu bọn họ!”
“…”
“Anh Đường?”

“—⎯”
Khuôn mặt giống hệt như trong trí nhớ nhưng xưng hô xa lạ đã kéo hồn hắn về.
Không biết nghĩ đến điều gì, ánh mắt Đường Diệc nổi lên ác ý sắc bén.

Nhưng khi ngước mắt lên đối diện với Lâm Thanh Nha, hắn lại đè nén xuống giấu đi.
Hắn đối mắt với đôi mắt trong veo giống như ngày trước của cô.

Thời gian bảy năm không khiến cho sự trong sáng của cô nhiễm bẩn dù là một chút.
Nhưng tuyết càng trắng buốt sạch sẽ, càng khiến người ta muốn vấy bẩn.
Hắn cẩn thận che chở nhiều năm như vậy, thay vì tên chồng chưa cưới rẻ tiền đoản mệnh thì phải nghe lời hắn hơn chứ.
Đường Diệc trầm ngâm nghĩ thế, uể oải nhíu mày.
Hắn cúi người, cười mỉa mai.
“Đến tận bây giờ tiểu Quan Âm vẫn còn cảm thấy, những thứ đó là đánh giá cao chứ không phải khinh nhờn?”
Lâm Thanh Nha giật mình.
Cô không quen với Đường Diệc thế này, ánh mắt điên cuồng không kiêng nể gì, giống như ma như quỷ rắp tâm dụ dỗ người khác.
“Tôi đến đây nói cho cô biết, tại sao tôi biết đó không phải là đánh giá cao.”
Lâm Thanh Nha hoàn hồn, rũ mắt xuống, tránh đi ánh mắt xâm phạm của hắn: “Tại sao?”
“Bởi vì tôi giống bọn họ.”
“?”
Cuối cùng người nọ cũng cúi xuống, chạm môi vào mái tóc mai đen nhánh của cô, giọng khàn khàn, cười rộ lên như là vô cùng sung sướng.
Ánh mắt tối tăm, sâu không thấy đáy.
“Tôi giống như bọn họ, chỉ muốn kéo tiểu Quan Âm trong sáng lạnh lùng, không nhiễm một hạt bụi trần xuống khỏi tòa hoa sen, làm vấy bẩn tuyết trắng.

Và tôi…”
Hắn cười khanh khách với tông giọng trầm khàn, dục vọng cuộn trào lên trong đôi mắt đen như mực.
“Tôi khinh nhờn cô.”