Việc chụp poster được quyết định chụp vào cuối tuần, ngày mười bốn tháng giêng, là một ngày nắng đẹp.
Trên bầu trời chẳng có đám mây nào, trời xanh thăm thẳm, ánh mặt trời không hề chói mắt nhưng tin xấu là gió quá lớn.
Gió to đến mức người đi đường bước đi thật vội vã, không có tâm trạng ngắm trời.
Sau khi Lâm Thanh Nha dậy sớm uống hai viên thuốc cảm, cô rúc người trong chiếc áo phao mùa đông màu trắng như tuyết, suốt quãng đường được Bạch Tư Tư đưa đi chụp ảnh đầu óc cứ mê man.
Địa điểm chụp do tổ cố vấn tiểu đặt trước dưới danh nghĩa công ty truyền văn hóa thông Nhiễm thị, được đánh giá là một trong những studio chụp ảnh chuyên nghiệp nhất Bắc Thành, từng chụp cho không ít ngôi sao, rất có tiếng trong giới.
Trong sảnh cũng được trang trí sang trọng, còn sắp xếp cả quầy lễ tân đặc biệt.
“Giác nhi, cô thật sự ổn chứ?”
Khi đi theo phía sau cô lễ tân lên lầu, Bạch Tư Tư lo lắng quan sát trạng thái của Lâm Thanh Nha.
Cảm cúm khiến người ta phản ứng chậm lại.
Một vài giây sau Lâm Thanh Nha mới nhỏ giọng hỏi: “Sắc mặt tôi không tốt ư?”
“Vẫn tốt.”
“Không nhìn ra bệnh?”
“…Ừm.”
Bạch Tư Tư trở nên chột dạ: Tất nhiên là nhìn ra được.
Bình thường da Lâm Thanh Nha đã trắng, màu môi cũng nhạt, ngoại trừ hóa trang để hát kịch thì cô chưa từng trang điểm, nhìn từ xa cứ như tuyết trắng trên núi cao, nhìn gần lại thì giống tường vi trắng không nhiễm một hạt bụi.
Đâu giống hôm nay…
Bạch Tư Tư không nhịn nổi, quay đầu đi lén liếc nhìn qua.
Có lẽ do bị sốt, cộng thêm áo khoác ôm sát người, khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn ấy ứng đỏ lên, màu môi cũng tươi tắn hơn như tô son.
Đôi đồng tử màu trà phủ một lớp sương mù, ẩm nhưng không ướt, mông lung hút hồn.
Không thể nhìn không thể nhìn.
Nhìn nữa sẽ cong mất.
Bạch Tư Tư tự cảnh giác quay mặt đi.
Thang máy lên đến tầng ba, lễ tân giới thiệu: “Nếu khách không có ekip riêng chuẩn bị thì studio chúng tôi có đầy đủ các quy trình chăm sóc da và tóc trước khi trang điểm.”
Lâm Thanh Nha gật đầu: “Cứ làm theo sắp xếp của các cô.”
“Vâng.
Cô Lâm, mời đi bên này.”
“Vâng.”
Quá trình chăm sóc da vừa nhàm chán vừa lâu, một giờ đồng hồ trôi qua, quá trình chăm sóc da của Lâm Thanh Nha mới kết thúc, chuyển sang phòng chăm sóc tóc.
Nhân viên chăm sóc tóc là một cô gái khéo ăn nói, cầm mái tóc đen thẳng của Lâm Thanh Nha thích đến không rời tay, khen một lúc lâu mới bắt đầu quấn giấy bạc lên mái tóc dài của Lâm Thanh Nha.
Kem thơm ngát mùi hoa oải hương, tỏa ra thoang thoảng trong không khí, khiến người ta cảm thấy buồn ngủ.
Kem dưỡng cần một tiếng đồng hồ để thấm dưỡng chất, Bạch Tư Tư chờ mãi chán quá, không kiềm chế được bản tính quen thuộc, chạy đi nói chuyện phiếm với cô nhân viên chăm sóc tóc.
Vừa khéo cô nhân viên trẻ này cũng là người có tính tình hoạt bát, hơn nữa do nghề nghiệp phải tiếp xúc nhiều, cô ta biết được không ít tin đồn của giới giải trí, khó lắm mới gặp được người có cùng sở thích vô cùng hợp nhau như Bạch Tư Tư, tán gẫu đến không biết điểm dừng.
Hai người càng nói càng hăng, thiếu điều kết thành chị em khác họ ngay tại chỗ.
Trong lúc trò chuyện, Bạch Tư Tư có nhắc tới việc đoàn Côn kịch chọc phải tập đoàn Thành Thang.
“Đường Diệc à, tôi có biết anh ta,” cô gái nói, “Mấy ngày nay tin đồn về anh ta đồn ầm cả lên, sáng nay đồng nghiệp còn tán dóc với tôi nữa.”
“Ồ?” Bạch Tư Tư ngửi thấy mùi có chuyện, lập tức nảy lòng tham, “Anh ta có chuyện gì?”
“Hai ngày trước, hình như là hôm mười tháng giêng, cô con gái lớn nhà họ Tôn bắt gian tận giường hôn phu cô ấy với tình nhân ở khách sạn Tinh Hoa, sau đó hai nhà hủy hôn.”
“Chuyện này thì liên quan gì đến Đường Diệc?”
“Kỳ diệu ở chỗ, người bắt gian đi nhầm phòng, bắt ngay phòng của Đường Diệc!”
“… Ối chà.”
Nhớ lại hai lần gặp Đường Diệc ở đoàn Côn kịch trước đó, Bạch Tư Tư giật mình một cái, hoàn hồn lại đồng cảm hỏi: “Thế có lẽ bọn họ chưa làm được việc đã chết trước rồi?”
“Không nhé.”
“Gì cơ?”
“Nghe người trở về nói, đêm đó căn bản Đường Diệc không rảnh lo đến bọn họ, anh ta giấu một người phụ nữ ở trong phòng.”
“??”
Một thoáng trầm mặc.
Hai người nhìn nhau, sau đó phát ra tia sáng hóng hớt.
“Ngu Dao?”
“Ngu Dao!”
Cùng có chung suy nghĩ khiến hai người cực kỳ phấn khích.
Cô nhân viên chăm sóc tóc nén giọng kích động, nói: “Tôi cũng đoán là Ngu Dao! Tối hôm đó đoàn ca múa của Ngu Dao biểu diễn ở dạ tiệc từ thiện Đường Diệc tổ chức ở tầng dưới của khách sạn, còn ai khác ngoài cô ta được?”
“Tư tưởng lớn gặp nhau!”
“Ối chà, lần này Ngu Dao thật sự bay lên đầu cành rồi.”
“Chẳng lẽ cô thích tên điên kia à? Đừng, tôi nói cho cô biết anh ta đáng sợ lắm, ánh mắt hung dữ như muốn ăn thịt người ta!”
“Điên với dữ thì có sao? Nghe nói anh ta là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Thành Thang, đi theo anh ta dù không có danh phận cũng không cần phải lo ăn mặc cả đời.
Cho nên cả đống chim sẻ trong giới muốn trèo cao đang hâm mộ Ngu Dao muốn chết kia kìa!”
“Ồ…”
Là người từng tiếp xúc gần với Đường Diệc, Bạch Tư Tư biết rõ tên điên lạnh lùng như tảng băng này đáng sợ thế nào.
Hiển nhiên Bạch Tư Tư không dám gật bừa với lời này của cô gái, sau khi nói thêm được vài câu, sự chú ý của hai người chuyển sang tin đồn khác.
Mùi hoa oải bay thoang thoảng trong căn phòng ấm áp.
Lâm Thanh Nha nhắm mắt nằm trên ghế mát xa, tiếng bàn tán ồn ào bên tai dần dần biến mất, bóng tối dưới chiếc bịt mắt hơi nước khiến tâm trí cô chìm xuống, và còn có cả cơn mê man do cảm cúm.
Cô nhanh chóng rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Trong giấc mơ mơ hồ, cô nghe thấy giọng nói của Bạch Tư Tư ở bên tai lúc gần lúc xa.
“Giác nhi, nghe nói nam diễn viên nổi tiếng XX đang ở dưới tầng, bọn tôi đi xem chút, chừng mười phút sau sẽ về… Tóc cô còn phải đợi thêm mười lăm phút nữa, đừng có lộn xộn đấy…”
“…”
Lâm Thanh Nha quên mất mình đã đáp lại hay chưa.
Bóng tối hoàn toàn chìm vào im lặng.
Không biết qua bao lâu.
“Két” có người mở cửa phòng ra.
Một cái bóng mảnh khảnh đứng sau rèm che, người nọ dừng lại ở sau rèm một vài giây, vén rèm lên, chậm rãi đi vào trong phòng.
Lâm Thanh Nha bị tiếng bước chân mơ hồ đánh thức.
Bịt mắt hơi nước vẫn còn ấm, cô có chút lưu luyến.
Trong bóng tối tiếng bước chân dừng lại sau ghế mát xa cô nằm.
Lâm Thanh Nha hơi ngẩng lên.
Do bệnh nên cánh môi khẽ khép mở của cô đỏ ửng, giọng cũng yếu ớt bệnh tật: “Tư Tư… Cô nhờ nhân viên chăm sóc tóc đến rửa sạch kem cho tôi với.”
Bóng người dừng lại sững sờ.
Đôi mắt tăm tối kia gần như bị cảm xúc chiếm lấy, hàng mi dài run lên, chật vật cụp mắt xuống.
Yết hầu của người nọ động đậy, tay nắm chặt buông thõng bên người, mạch máu trên mu bàn tay trắng toát lạnh lẽo hiện rõ ra.
Im lặng vài giây.
“…Tư Tư?”
Lâm Thanh Nha ngồi dậy, đang định tháo bịt mắt xuống thì, mái tóc dài buông xõa trên ghế mát xa của cô nhẹ đi.
Có người vén nó lên.
Cầm trong lòng bàn tay.
Một vài giây sau, vòi hoa sen treo bên cạnh bị nhấc lên, động tác của người nọ không được thuần thục, tạo ra vài tiếng kim loại va chạm.
“Róc rách.”
Tiếng nước khe khẽ vang lên.
Động tác của người nọ vừa cẩn thận vừa dịu dàng, nhẹ nhàng xoa mái tóc đen nhánh dài quá eo gần đến mông của Lâm Thanh Nha, chậm rãi di chuyển vòi hoa sen để xả sạch.
Những bọt bong bóng nhỏ trượt xuống ngọn tóc, vỡ tan trên bàn tay với những ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng.
Mái tóc đen nhánh trượt vào những khe ngón tay trắng lạnh, được cẩn thận chải vuốt dưới màu sắc tương phản vô cùng hút mắt.
Người nọ chẳng hề lên tiếng.
Lâm Thanh Nha lại cảm thấy sự im lặng này quen thuộc một cách khó hiểu, khiến người ta cảm thấy rất yên bình.
Không biết có phải là do ấm áp và yên tĩnh hay là do thuốc trị cảm, cô nhắm mắt lại lần nữa, mơ màng ngủ trong khi người nọ phục vụ ở phía sau.
Cho đến khi cửa phòng mở ra.
Tiếng cười lọt vào tai.
“Không hổ là diễn viên nổi tiếng, đẹp trai quá nhỉ? Lần này có thể xin được chữ ký là nhờ có cô cả! Đợi khi nào cô được nghỉ, tôi mời cô ăn một bữa tiệc lớn!”
“Được, nhớ giữ lời.”
“Tất nhiên, Bạch Tư Tư tôi đã nói là làm!”
“…”
Rèm trước cửa được vén lên, Bạch Tư Tư cười ha ha quay sang: “Giác nhi, cô xem tôi lấy được cái gì cho cô này…”
Kết thúc câu chuyện rối ren.
Hai cô gái đứng đờ ra dưới rèm.
Ở cách đó không xa, Lâm Thanh Nha đắp một chiếc chăn mỏng nằm nghiêng trên ghế mát xa ở đối diện hai cô gái.
Mà ở ghế bên cạnh là một người đàn ông cao gầy mặc áo sơ mi và quần tây với chiếc cà vạt được nới lỏng, mái tóc xoăn bồng bềnh xõa xuống thái dương lạnh lẽo.
Đôi mắt đen như mực cụp xuống, khuôn mặt nghiêng mang vẻ lười nhác lại nghiêm túc, tay đang cầm lược chải…
Mái tóc dài của Lâm Thanh Nha.
Dường như đến giờ phút này, cuối cùng người nọ cũng đành lòng rời mắt khỏi mái tóc dài trên tay, xoay người về phía cửa phòng.
Hắn nâng khuôn mặt lạnh lùng lên.
Đúng chuẩn người đẹp.
Mắt hắn vừa đen lại sâu.
Áo sơ mi mở vài nút để lộ đường cong đẹp đẽ sắc bén từ xương quai xanh đến cổ.
Nhưng chói mắt nhất vẫn là hình xăm đỏ như máu.
Đường Diệc.
Bạch Tư Tư và cô chăm sóc tóc đứng đực ra, não muốn nhão ra như hồ trước cảnh tượng đáng sợ này, không đợi hai người họ hiểu chuyện kỳ lạ gì đang xảy ra.
Lâm Thanh Nha bị đánh thức, đeo bịt mắt hơi nước mờ mịt quay sang cửa.
“Tư Tư?”
“…Giác nhi.”
Trong một chốc ánh mắt người nọ lập tức trở nên lạnh nhạt không thân thiện, Bạch Tư Tư run rẩy đáp lời trước ánh mắt ấy.
Lâm Thanh Nha khẽ hỏi: “Sao giờ cô mới về vậy, nhân viên chăm sóc tóc đã về lâu rồi đấy.”
Nhân viên chăm sóc tóc?
Bạch Tư Tư: “…”
Ơ???