Yêu Đương Vụng Trộm

Chương 65: Anh Không Dám Đảm Bảo Chính Mình Có Thể Nhịn Được




????????????????????????????????????????????

Thư Tâm thấy nụ cười bỗng cảm thấy sởn cả gai ốc.

????

Buổi tối, anh đến đón, cô không nói gì nhiều chỉ kể với anh rằng cô đã tìm được công việc mới về sau sẽ làm việc ở đây.

Lăng Thiệu liếc nhìn logo của công ty " Công ty này không hề nhỏ, em có thể phát triển lâu dài".

Thư Tâm gật đầu.

Cô cũng nhận thấy rằng, công ty này có thể được nhận vào bằng thực lực hoặc là dựa vào mối quan hệ.

Nhờ có giáo sư nên cô mới may mắn vào được, còn lại phải dựa vào thực lực của bản thân mới quyết định được ở lại.

" Đi, đưa em đi ăn mừng?" Anh hỏi.

" Cái này có gì để ăn mừng chứ!" Thư Tâm cười nhẹ.

Lăng Thiệu chở cô đến một quán bar nhìn từ phía trước rất sang trọng, lối đi vào rất tráng lệ, các bức tường được bao phủ bởi các bức tranh trừu tượng khác nhau, hầu như là phụ nữ bán khỏa thân trùm khăn che mặt nhẹ.

Đích thân người quản lý dẫn Lăng Thiệu qua hành lang quán bar, về phía sàn nhảy, rồi đi lên cầu thang xoắn ốc để đến phòng riêng trong suốt dạng mở trên tầng hai.

Bên trong đã ngồi đầy ắp người.

Nhìn thấy anh, tất cả đều đứng dậy " Yo.., chủ nhân bữa tiệc đến rồi!"

Cô thế mới biết rằng hôm nay là ngày sinh nhật của anh.

Cô ngạc nhiên nhìn anh một cái, nam nhân đã nắm tay cô bước vào.

" Chị dâu, xin chào".

" Chị dâu khoẻ".

Mấy người đó không có mang theo nữ nhân nào, nhìn thấy cô như gặp được người quen nào đó, quen thuộc thân thiết mà gọi cô là chị dâu.

Thư Tâm có chút không được tự nhiên gật đầu đáp lại " Xin chào".

Anh nhéo nhéo tay cô, nói với mấy người đó " Tạm thời còn chưa phải, khoan hãy gọi, cô ấy tên là Thư Tâm".

" Ah yo ~" Một người nam nhân cà lơ phất phơ đi tới, nhìn chằm chằm cô một lúc, nháy mắt với Lăng Thiệu làm mặt quỷ " Nhưng tôi nhìn thấy người rồi, chính là từ điện thoại của Lăng Thiệu thấy vài lần".

Cô nghe không hiểu.

" Ây da, bộ váy đỏ đó thật sự rất đẹp".

Sau khi người đàn ông nói xong, hướng Thư Tâm mỉm cười " Trông cô ấy còn đẹp hơn ảnh chụp".

Thư Tâm cuối cùng cũng hiểu rằng anh ta đang nói về bức ảnh kia, mặt đỏ lên, giận dữ liếc nhìn Lăng Thiệu.

Anh thích nhất biểu hiện nhỏ này của cô, thiếu chút nữa nhịn không được muốn hôn cô, thu chút suy nghĩ lại nghiêng đầu giải thích với cô " Anh chưa cho bọn họ xem".

" Chậc chậc chậc" Những người khác nhận thấy anh đối với Thư Tâm rất khác biệt, cười một cách chua ngoa " Người đàn ông đẹp trai của chúng ta cũng có ngày hôm nay a, tới, các anh em, đêm nay phải đem anh ấy chuốc say".

" Được!"

Nói là đem anh chuốc say, nhưng khi sâm-panh đến, Lăng Thiệu mang một nhóm người đến chúc mừng Thư Tâm " Hôm nay là ngày Thư Tâm tìm được công việc mới, mọi người chúc mừng em!"

Rõ ràng là sinh nhật của anh, cuối cùng lại biến thành ăn mừng cô tìm được việc mới.

Một đám đến một câu rồi một câu chúc mừng Thư Tâm, đây là lần đầu cô trải nghiệm qua sự tình này, nội tâm một nửa thẹn thùng, một nửa vui mừng.

Không tới chín giờ, anh đã kéo cô ra ngoài, giải thích với mọi người ngày mai cô phải đi làm, phải đưa cô về.

Đổi lại sự cười nhạo không thương tiếc của các anh em.

Lăng Thiệu không quan tâm, anh chỉ muốn làm cho cô vui vẻ.

Gọi tài xế lái thay, đưa người đến dưới lầu, Lăng Thiệu còn muốn tiễn cô tới cửa nhà.

Trước khi Thư Tâm đóng cửa lại, nhìn thấy đôi mắt anh ẩm ướt toả sáng nhiễm hơi men, cô không nhịn được cúi đầu: " Vào đi, em làm cho anh chút canh giải rượu"

Khi anh nghe điều này, trái tim như thiêu đốt.

Anh giữ chặt cửa không đi vào, chỉ là hơi thở nóng bỏng nói " Thư Tâm.....sau khi đi vào, anh không dám đảm bảo, chính mình có nhịn được không".

Lông mi khẽ run lên.

Cô do dự hồi lâu, nói câu " Vậy anh đợi đi".

Rồi quay vào phòng bếp, buộc lại tạp dề và bắt đầu bật lửa.

Lăng Thiệu đứng ở cửa, nhìn không thấy người chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân, tiếng đánh lửa, tiếng nước chảy.

Những âm thanh đó hằn sâu vào tâm trí anh, tạo thành một hình ảnh tuyệt đẹp người phụ nữ dịu dàng đang rửa tay nấu canh.

Hầu kết lăn lăn, bụng dưới bốc hỏa, côn th*t khổng lồ trong quần lập tức tỉnh lại..