Vợ Yêu Con Cưng Của Tổng Tài

Chương 88




2188.

Tô Lạc Lạc tức đến nhéo vào thịt ngoài sau lưng anh, "Bỏ tôi ra."

"Không buông, nếu như cô không đồng ý ngoan ngoãn nhảy múa, vậy thì ôm nhảy cũng không tệ."Long Dạ Tước hoàn toàn làm cho việc nhảy múa nâng cấp thành càng nồng nhiệt hơn.

Dạ Trạch Hạo ở phía đối diện đã uống ly rượu mạnh thứ ba rồi, nhìn trên sàn nhảy, căn bản không phải nhảy múa, mà là nam nữ ôm nhau hơn, tâm trạng của anh càng không vui hơn.

Một bên Bạch tiểu thư lạnh lùng cười một tiếng, "Đó là bạn gái của anh? Tôi thấy cũng chẳng ra gì! Vớt được Long Dạ Tước rồi, bỏ anh một bên rồi."

"Cô im miệng đi." Dạ Trạch Hạo thấp giọng khiển trách một tiếng.

Bạch tiểu thư phùng mang không vui.

Tô Lạc Lạc đột nhiên nâng đầu gối lên, cơ thể cô không đủ cao, cho dù không làm đau chỗ nào của người đàn ông, nhưng cũng khẳng định cũng không làm anh ta dễ chịu.

"Cô..." Long Dạ Tước khuôn mặt anh tuấn lập tức trầm xuống vài giây, sau đó, người phụ nữ trước mặt anh lại cười rất đắc ý, thấy răng không thấy mắt.

Long Dạ Tước đột nhiên áp mặt vào sát cô nói tình, "Nếu như đá hư rồi, tôi muốn cô đền cho tôi nửa đời còn lại."

Tô Lạc Lạc chỉ cảm thấy lỗ tai nóng lên, khuôn mặt đỏ rực lên.

"Tôi không thèm." cô hậm hực nói.

Long Dạ Tước đột ngột nắm lấy bàn tay cô, mạnh mẽ đặt vào nơi anh đã phản ứng kinh người rồi, "An ủi nó một chút đi!"

Tô Lạc Lạc giật mình đến nỗi xém chút kêu toáng lên, trời ạ! Cái người đàn ông này không biết xấu hổ à! Lại dám để cô ở trước mặt mọi người sờ anh ta.

Đương nhiên, bọn họ đứng trên trung tâm sàn nhảy, cũng không chắc chắn có ai nhìn thấy hay không, nhưng mà, ba giác quan của Tô Lạc Lạc có chút sụp đổ rồi, vừa rồi, cho dù anh chỉ là nhanh tay ấn một cái, cô cũng đã cảm nhận được ba mức độ của anh ta, nhiệt độ, độ cứng, độ dài...

Thật muốn điên rồi á!

Cái người đàn ông này thật sự là khốn nạn.

Cuối cùng, một bài hát đã xong, Long Dạ Tước vẫn cứ ôm eo cô đi ra khỏi sàn nhảy, "Đến lúc đi đón con rồi."

Tô Lạc Lạc vùng vẫy một chút, từ trong lòng anh thoát ra, cô hướng đi đến Dạ Trạch Hạo, khuôn mặt anh tuấn của Dạ Trạch Hạo cuộn một triều cường đỏ, sắc nam động lòng người, Bạch tiểu thư kế bên đã không thể chờ đợi hơn nữa muốn nhặt người say như Dạ Trạch Hạo về nhà.

"Anh uống say rồi." Tô Lạc Lạc nói với anh.

"Uhm! Tôi với các người cùng đi, dìu tôi." Dạ Trạch Hạo vươn tay tới phía Tô Lạc Lạc.

Tô Lạc Lạc không hề cự tuyệt, vươn tay dìu anh, Dạ Trạch Hạo nhân cơ hội cả người phủ phục lên đôi vai mỏng của cô.

Tô Lạc Lạc có chút không vững, chỉ có thể vươn tay ôm lấy anh, "Dạ Trạch Hạo, anh có thể đứng đàng hoàng được không."

"Trạch Hạo, em cũng dìu anh." Nói xong, Bạch tiểu thư vươn tay kéo lấy một bên cánh tay khác của anh, Dạ Trạch Hạo được hai cô gái dìu ra ngoài rồi.

Ngoài sau, Long Dạ Tước đi theo sắc mặt đen sầm, còn trong sảnh yến tiệc, trên lan can lầu hai, người đàn ông vừa rồi nói chuyện cùng Dạ Trạch Hạo lắc đầu, cảm giác rất bất lực.

Còn tâm tư của Tô Vỹ Khâm cũng rất phức tạp, vừa rồi, ông đã tận mắt nhìn thấy Long Dạ Tước công khai cùng Tô Lạc Lạc nhảy múa, mà còn ở trên sàn nhảy thân mật ôm nhau, không lẽ Long Dạ Tước thích không phải là con gái lớn của ông, mà là đứa con gái riêng này ư?

Tô Lạc Lạc dìu Dạ Trạch Hạo đã say rượu bước vào thang máy, phía ngoài cửa, sắc mặt Long Dạ Tước lạnh lẽo bước vào, còn Dạ Trạch Hạo cố ý đưa mặt vùi vào cổ Tô Lạc Lạc, cực kỳ tình cảm.

Bạch tiểu thư ở bên cạnh ghen tị không ngớt, nhưng mà bây giờ cô có thể dìu Dạ Trạch Hạo cũng được xem là một vinh hạnh rồi.

Bình thường Dạ Trạch Hạo không thích người khác tiếp xúc quá gần anh.

Tô Lạc Lạc và Bạch tiểu thư dìu Dạ Trạch Hạo đi ra, chị Mai và các trợ lý đang ngồi ở đại sảnh đợi bọn họ nhìn thấy cảnh này lập tức chạy đến.

“Dạ thiếu gia làm sao thế?”

“Anh ta hình như uống say rồi.” Tô Lạc Lạc lên tiếng.

“Tại sao lại uống say thế?” Chị Mai vội hỏi.

“Không biết, chị mau đưa anh ta về nhà đi!” Tô Lạc Lạc nói xong, bất ngờ bắp tay bị một bàn tay lớn giữ lại.

Giọng nói lạnh băng của đàn ông nói với chị Mai, “Nghệ sĩ của các người, các người tự mà chăm sóc.” Nói xong, Tô Lạc Lạc bị kéo đi, Dạ Trạch Hạo ngẩng đầu, đôi mắt hơi đỏ vì men rượu nhìn trừng trừng Long Dạ Tước, trong ánh mắt đó hình như bao hàm cả sự hận thù.

Long Dạ Tước nheo mắt, không hiểu sự hận thù này của Dạ Trạch Hạo xuất phát từ đâu, chẳng lẽ vì Tô Lạc Lạc?

Tô Lạc Lạc nhìn Dạ Trạch Hạo có chút xót, “Anh mau để chị Mai đưa anh về nhà nghỉ đi!”

Tay Tô Lạc Lạc vẫn còn bị Long Dạ Tước giữ chừng, anh trực chỉ cửa lớn kéo cô đi ra ngoài.

Tô Lạc Lạc loạng choạng không vững, cô lập tức bực bội lên tiếng, “Long Dạ Tước, anh buông tôi ra, tự tôi biết đi.”

Nhưng mà ai đó vẫn không buông, kéo chừng cô, còn có cả một chút giận dữ, khiến cô chỉ có thể chạy bước nhỏ để theo kịp bước chân của anh ta.

Đội xe của Long Dạ Tước đã sẵn sàng, đợi khi anh bước ra khỏi thang máy, vệ sĩ của anh lái xe đến.

Long Dạ Tước kéo cửa xe ra, đẩy cô ngồi vào, giống như phạm nhân vậy không hề có chút nương tay, mặt Tô Lạc Lạc thiếu chút đập vào mặt ghế da, cô bò dậy ngồi lại đàng hoàng.

Đợi anh ta ngồi vào từ bên còn lại, khuôn mặt hồng hào của cô đã bắt đầu có nộ khí rồi.

Tô Lạc Lạc lại có chút lo lắng cho Dạ Trạch Hạo, cô vội nhìn ra cửa sổ về phía đại sảnh, cắn môi, như thể rất quan tâm anh ta.

Điều này khiến cho sắc mặt người đàn ông ngồi kế cô càng khó coi hơn, anh lạnh lùng nói, “Mau đi.”

Vệ sĩ lập tức đạp ga, xe phóng nhanh ra khỏi khách sạn, chạy về phía nhà họ Long.

Tô Lạc Lạc cũng không ngờ vốn dĩ là một bữa dạ tiệc yên lành, lại có thể xảy ra việc như thế, thậm chí ngay cả người cha vô tình của cô cũng có mặt, tuy khi cô đi ra hoàn toàn không tìm thấy ông ta, nhưng Long Dạ Tước nói có, thì chắc chắn là có.

Tô Lạc Lạc quay mặt về phía cửa sổ, nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, rất nhiều chuyện ngày xưa ào về, đó là loại cảm giác cô độc, bi thương, từ lúc bảy tám tuổi, khi cô bắt đầu hiểu chuyện rồi, cô có ba, nhưng đó là một người ba hoàn toàn không quan tâm, yêu thương cô.

Sự yêu thương và chăm sóc của mẹ giúp cô trưởng thành khỏe mạnh, tuy nhiên, đối với đàn ông, cô vẫn nảy sinh một nỗi hận thù bẩm sinh.

Trong khoang xe, không khí trầm lắng ngột ngạt, Tô Lạc Lạc có chút khó thở, cô chỉ hi vọng đoạn đường này mau kết thúc.

Khi xe bắt đầu chạy chậm dần, Tô Lạc Lạc từ trong bóng tối nhìn thấy một bức tường màu trắng vô cùng uy nghiêm của một tòa kiến trúc, một dãy cột la mã cực kỳ to dưới ánh sáng đêm càng trở nên hùng vĩ tráng lệ.

Trong lòng cô có chút căng thẳng, sau này, cô phải cùng loại người như vậy giành quyền nuôi con hay sao? Ý của long Dạ Tước là đợi các con lớn hơn chút nữa, tự mình quyết định sẽ sống cùng ai, Tô Lạc Lạc chắc chắn là có niềm tin rồi, nhưng mà, lỡ như Long Dạ Tước nói lời không giữ lời thì sao?

“Cô đợi ở trong xe.” Long Dạ Tước buông ra một câu, rồi anh bước thẳng vào đại sảnh nhà họ Long. Tô Lạc Lạc thở ra một hơi dài, từ khi về nước đến giờ, cuộc sống của cô bị biến đổi đến long trời lở đất, cô vốn dĩ cũng rất an phận làm một chuyên gia hóa trang, nhưng mà bây giờ cô lại đột nhiên đứng giữa hai người đàn ông. Xem thêm...