Vợ Yêu Con Cưng Của Tổng Tài

Chương 87




2187.

“Tại sao lại không thích?”

Não Tô Lạc Lạc đứng phim, cô nghĩ không ra lý do gì, chỉ có thể thở phì phò giận dữ, “Có thể anh ta là một ác ma thích khống chế!”

Nhưng với đáp án này, Dạ Trạch Hạo lại biết rằng Long Dạ Tước có lẽ đang dần dần nảy sinh tình cảm với cô! Mới có các yêu cầu hạn chế kìm kẹp cô.

“Một lát có một lễ khiêu vũ, cùng anh nhảy một điệu rồi hãy rời khỏi.” Dạ Trạch Hạo yêu cầu.

“Tôi không biết nhảy.” Tô Lạc Lạc lắc đầu, cô chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống thôi.

“Anh dạy em.” Nói xong, Dạ Trạch Hạo nắm lấy tay cô, đi về phía đại sảnh, Tô Lạc Lạc bắt đầu có hoảng loạn một lúc, nhưng khi nghĩ lại, tại sao cô phải hoảng lên chứ, tại sao phải sợ? Long Dạ Tước chính xác là không có tư cách can thiệp vào cuộc sống cá nhân của cô.

Thế là cô bình thản hơn, khi Dạ Trạch Hạo bước ra, Tô Lạc Lạc còn phát hiện có không ít người lớn tuổi hơn anh, hơn nữa rõ ràng là người trong giới chính trị, nhưng vẫn chào hỏi Dạ Trạch Hạo rất cung kính, gọi anh ta là Dạ thiếu gia.

Tô Lạc Lạc có chút khó hiểu, tại sao những người vào đây đều là người có thân phận oách đến thế, ngay cả Dạ Trạch Hạo hình như ngoài thân phận là ngôi sao nổi tiếng còn có một thân phận khác vậy.

“Trạch Hạo, một lát em có thể mời anh cùng nhảy một bài không?” Vị Bạch tiểu thư ban nãy lại xuất hiện, cô ta kích động chạy lại nhiệt tình hỏi.

“Tôi đã có bạn nhảy cùng rồi.” Dạ Trạch Hạo nhoẻn miệng cười.

Bạch tiểu thư lập tức ngoái đầu nhìn Tô Lạc Lạc hỏi, “Cho hỏi có thể cho mượn anh ấy cùng tôi nhảy một bài không?”

Tô Lạc Lạc nhất thời ngây người ra, Dạ Trạch Hạo vội nhìn trừng cô một cái, Tô Lạc Lạc còn chưa lên tiếng, bất ngờ, đôi tay đang vòng lấy tay Dạ Trạch Hạo của cô bị một bàn tay lớn nắm lấy, “Bạn nhảy của cô ấy đổi người rồi.”

Tô Lạc Lạc hoảng hốt quay đầu nhìn, Long Dạ Tước bá đạo kéo cô vào lòng, cô đứng không vững, thế là ngã thẳng vào vòng tay anh ta, khuôn mặt anh tuấn của Dạ Trạch Hạo sầm xuống, nhìn trừng trừng Long Dạ Tước, “Anh đang ngang nhiên giành người đấy à?”

“Không sai, tối nay cô ấy ngoài việc sẽ nhảy cùng tôi ra, sẽ không nhảy cùng bất cứ người đàn ông nào.” Long Dạ Tước bá đạo ôm lấy vòng eo của Tô Lạc Lạc, tuyên bố quyền sở hữu.

Tô Lạc Lạc mở to mắt, cảm thấy trong không khí có một luồng sát khí vô hình.

“Đợi chút, tôi có thể lựa chọn không nhảy không?” Tô Lạc Lạc cắn môi hỏi.

“Không được!” Hai giọng nam trầm thấp cùng lên tiếng.

Dạ Trạch Hạo nhếch mày, nhìn cô nói, “Tô Lạc Lạc, em có quyền tự do lựa chọn, không phải sợ, ở đây không có người làm gì được em cả, cho dù là anh ta đi nữa thì cũng không có quyền can thiệp vào bất cứ việc gì của em.”

“Nếu cô không chọn tôi, tối nay cô sẽ phải chịu trách nhiệm cho việc làm của cô năm năm về trước.” Long Dạ Tước buông ra lời nói uy hiếp.

Không biết tại sao, anh không muốn thua trước mặt Dạ Trạch Hạo.

Tô Lạc Lạc giật thót, người ta không biết anh ta đang ám chỉ cái gì, nhưng cô thì biết rất rõ.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía Long Dạ Tước, “Có phải tôi nhảy cùng anh rồi thì chuyện này xem như bỏ qua rồi không? Anh sẽ không tiếp tục truy cứu nữa?”

Trong thâm tâm Long Dạ Tước dĩ nhiên là không muốn bỏ qua, nhưng lúc này anh tuyệt đối cũng không muốn để Dạ Trạch Hạo chiếm ưu thế, anh lạnh lùng nói, “Đúng.”

“Được thôi, tôi đồng ý nhảy một bài cùng anh.” Tô Lạc Lạc so sánh lợi hại xong rồi, cô chọn Long Dạ Tước.

“Tô Lạc Lạc em…” Dạ Trạch Hạo giận đến khuôn mặt anh tuấn cũng trở nên khó coi.

Tô Lạc Lạc chỉ có thể quay đầu nhìn anh vô cùng ái ngại, “Dạ Trạch Hạo, xin lỗi, tối nay tôi không nhảy cùng anh được rồi.”

“Trạch Hạo, đừng lo, em có thể nhảy cùng anh mà!” Bạch tiểu thư lập tức hớn hở ra mặt, không ngờ rằng lại còn có thể ngư ông đắc lợi.

Dạ Trạch Hạo hoàn toàn không còn tâm trạng nhảy nhót gì nữa, anh thở một hơi dài, cúi người nói vào bên tai Tô Lạc Lạc, “Tiền lương tháng này trừ một nửa.”

Tô Lạc Lạc nhìn thân hình chán chường rời khỏi của anh ta đầy bi ai, mặt tái đi một ít.

Dạ Trạch Hạo không có rời khỏi, nhưng cũng không muốn khiêu vũ, mà chỉ giận dỗi cầm ly rượu mạnh dựa vào góc cột, Bạch tiểu thư ở bên cạnh cứ nói gì đó với anh ta, anh ta cũng không thèm quan tâm.

Lúc này mới phát hiện eo mình có một bàn tay đang ôm chặt, cô vội rút ra, Long Dạ Tước cười nhạt cúi người xuống, “Nếu cô dám rút ra, tối nay tôi sẽ khiến cô phải trả giá cho việc lừa leo lên giường tôi.”

Tô Lạc Lạc ngẩng đầu, tức tối, “Anh ngoài việc uy hiếp người ra, anh có còn biết gì nữa không thế?”

Long Dạ Tước nhếch môi cười, “Đối với loại người như cô, ngoài uy hiếp ra, cũng không còn cách nào có thể dùng.”

“Sẽ có lúc anh không uy hiếp được tôi nữa.” Tô Lạc Lạc hậm hực phản bác.

Long Dạ Tước không nghĩ vậy, “Tôi không sợ tìm không ra lý do để uy hiếp cô.”

Tô Lạc Lạc nghẹn lời, anh ta rõ ràng đẹp trai ngời ngời, nhưng trong lòng cô lại thấy đáng ghét thấu tim.

Long Dạ Tước đột nhiên chồm người đến bên tai cô cười nhỏ, “Có muốn giành chút sĩ diện cho bản thân không?”

“Ý anh là gì?” Tô Lạc Lạc hoàn toàn nghe không hiểu.

“Ba cô cũng đang ở đây, ông ta đang nhìn chúng ta đấy! Nhảy cùng tôi sẽ khiến ông ấy hoàn toàn thay đổi suy nghĩ về cô đấy.” Long Dạ Tước tưởng cô sẽ xem trọng chuyện này.

Tô Lạc Lạc vừa nghe xong, cảm nhận rõ được là cả người cô run lên, gì cơ? Ba của cô cũng ở đây?

“Ông ta là ông ta, tôi là tôi, trong mắt tôi ông ta còn không bằng một người dưng.” Tô Lạc Lạc mặt lạnh nói.

Long Dạ Tước hơi bất ngờ, nhìn đôi mắt long lanh của cô tỏa ra sự oán hận, hóa ra anh nghĩ sai rồi, Tô Lạc Lạc hoàn toàn không muốn quay về nhà họ Tô.

“Sau này, đừng kéo tôi vào cùng với nhà họ Tô, tôi sẽ thấy buồn nôn.” Tô Lạc Lạc nói xong, lúc này, ở vị trí trung tâm, đèn vụt tắt, đổi thành đèn mờ ảo giao thoa của hội trường khiêu vũ, âm nhạc thanh tao nhẹ nhàng cũng vang lên, thành điệu nhạc du dương.

Long Dạ Tước thấy cô không quan tâm, khóe miệng cũng nhếch lên một cái, không nói gì nữa, đôi tay rắn chắc ôm lấy eo cô, bước vào trong trung tâm vũ đài.

Tô Lạc Lạc ngẩng đầu nhìn anh ta cười gian xảo, “Tôi chưa từng khiêu vũ qua.”

Long Dạ Tước nheo mắt, nhếch môi không để tâm, “Tôi có thể dạy cô.”

Tô Lạc Lạc đâu có thực sự muốn anh ta dạy đâu? Lúc này trong vũ đài đã có mười mấy cặp tình nhân vào khiêu vũ, bọn họ đều nhảy rất đẹp, xoay vòng, bước chân rất nhịp nhàng.

Còn Tô Lạc Lạc thì bất ngờ một bước, chiếc gót nhọn đạp lên đôi giày da trơn láng của người đàn ông đối diện, còn khuôn mặt nhỏ của cô thì lại cười ra vẻ rất vô tội, “Là như vậy sao?” Nói xong, còn chưa đợi anh ta lên tiếng, chân khác lại đạp thật mạnh vào chiếc giày còn lại của anh, “Hay là như vậy?”

Thấy khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ của cô cười tươi như hoa, Long Dạ Tước lập tức hiểu ra, hóa ra là cô đang cố ý.

Đôi tay rắn chắc của anh ôm chặt, Tô Lạc Lạc giờ chỉ còn cách anh một gang bàn tay, bất ngờ gần nhau như không còn khoảng cách gì, nhịp tim cô đập nhanh, hơi thở đầy ma mị lại nóng rực của anh ta phà lên vành tai cô, “Dám đạp tôi, cô có bao nhiêu lá gan?”

Tô Lạc Lạc vội rút gót giày ra, cười hì hì một tiếng, “Tôi nói là tôi không biết khiêu vũ rồi mà! Anh cứ bắt tôi phải khiêu vũ làm gì.” “Không cùng tôi nhảy hết bài này, cô đừng mơ đi đâu được.” Long Dạ Tước nói xong, vòng tay lực lưỡng của anh vẫn ôm cô rất chặt, cũng không thèm quan tâm ánh mắt xung quanh như thế nào, anh cứ ôm cô như thế thôi.” Xem thêm...