Vợ Yêu Con Cưng Của Tổng Tài

Chương 203




21203.

Long Dạ Tước mặc kệ cô đấm, lông mi dài và đậm đọng vài giọt nước mưa, đôi mắt híp chặt ẩm nước, càng mê người hơn nữa, trên người anh mặt một chiếc áo sơmi bằng tơ lụa trắng, lúc này đã hoàn toàn ướt đẫm, dính sát vào bộ ngực anh, cơ bắp sáu múi của anh vì vậy mà lộ rả ra ngoài.

Tô Lạc Lạc khi thở bình thường trở lại, cô mới ý thức được cô đang mặt cái đầm Bohemia, hơn nửa chiếc váy nổi ở trên mặt nước, còn thân người dưới của cô, đầu cô liền bùng nổ một tiếng, cảm giác sắp điên lên mất.

Cánh tay của Long Dạ Tước ôm lấy eo cô, một giây sau, cánh tay khỏe của anh ôm chặt vào, người của Tô Lạc Lạc ngoài ngực ra thì cô trực tiếp áp sát hết vào người anh.

Cảm thấy cô cảm giác được hết thảy.

"Long Dạ Tước, anh còn như vậy, em mặc kệ anh đó." Tô Lạc Lạc ngẩng đầu lên nhìn cảnh cáo với ánh mắt long lanh nước.

Khuôn mặt Long Dạ Tước áp sát vào mặt cô, giọng anh nghẹn ngào, "Lạc Lạc, anh rất khó chịu."

Khi anh nói câu này ra, hơi thở nóng bỏng của anh phà vào khuôn mặt của cô, ám muội mơ màng.

Tô Lạc Lạc hơi mở to mắt, thấy đôi mắt người đàn ông ẩn chứa sự đau khổ, cô liền sững sờ không biết phải làm gì.

Mấy ngày qua, cô thấy anh được anh yêu tụi nhỏ, cũng thấy được sự ấm áp dịu dàng nhẫn nại của anh, và càng chăm sóc cô nữa, thật ra, trong tận đáy lòng của cô, cũng đã đã nghĩ chắc chắn ở với người đàn ông này suốt đời rồi, mọi thứ vì tụi nhỏ, cô cam tâm.

Nhưng, chỉ có chuyện này, là chuyện cô không thể cho được.

"Long Dạ Tước, anh đi tìm người phụ nữ khác đi! Thiệt đó, em không có ý kiến gì đâu." Tô Lạc Lạc nghiêm túc nói với anh.

Anh đau khổ đến như vậy, cô cũng không bằng lòng, ai cũng bảo đàn ông để tình yêu và tình dục phân biệt rất rõ ràng, nếu anh chỉ đơn thuần vì giải quyết nhu cầu của bản thân, cô thật sự không thấy ngoại.

Nói xong, cô tưởng anh đã nghe được câu nói này sẽ rất là vui!

Nào ngờ, trên thực thế, sắc mặt của người đàn ông đột nhiên cương cứng, "Tô Lạc Lạc, em dám nói thế lần nữa, anh sẽ không buông ta em."

Đó gần như là giọng ra lệnh vậy.

Tô Lạc Lạc không khỏi có chút không biết phải làm sao, người đàn ông này rốt cuộc muốn cô phải làm sao chứ?

"Anh nhắc lại một lần nữa, cả đời này, người phụ nữ anh muốn có chỉ có một mình em, em hãy nhớ kỹ lấy." Long Dạ Tước tức giận cắn chặt răng, giận đến nỗi không thả lỏng ra được.

Tô Lạc Lạc bị dọa sợ vài giây, ngay sau đó, nụ hôn trừng phạt của người đàn ông gián xuống, "Uhmm …"

Cô không kịp tránh né, bị người đàn ông khóa lấy đôi môi đỏ mọng, lúc này đây, mặt trăng trắng sáng vành vạnh, bên cạnh là tiếng nước biển, mặt nước của hồ bơi dưới ánh đèn, lấp lánh lăn tăn, nụ hôn này dường như càng thêm phần lãng mạn.

Tô Lạc Lạc không hề cự tuyệt, đương nhiên, cũng không chịu phối phợp, mà rất non nớt, mặc kệ người đàn ông lúc này hôn thật sâu thật sâu vào.

Hôn đến nổi Tô Lạc Lạc cảm thấy đầu óc cô trống rỗng không muốn nghĩ gì cả, chỉ có hơi thở nồng cháy của anh lan tỏa trong miệng cô.

Tô Lạc Lạc chân mềm nhũn, cả người cô dựa vào người anh, Long Dạ Tước ôm lấy cô, biết được dụ dỗ cô thế nào, cô cũng không chịu, anh chỉ than nhẹ một tiếng, sợ cô ở trong nước quá lâu, sẽ bị cảm lạnh.

Anh đưa tay bế người phụ nữ ướt sũng dậy, từng bước từng bước từ cầu thang bên cạnh bước lên, Tô Lạc Lạc ôm lấy cổ của anh, ý thức cô có chút mơ hồ.

Long Dạ Tước bế cô bước vào phòng tắm trong phòng khách, Tô Lạc Lạc có chút thẹn thùng nói, "Anh đi ra."

Long Dạ Tước đi ra ngoài, anh vào một phòng tắm khác, Tô Lạc Lạc ngâm người trong nước nóng, tâm trạng nhất thời có chút xáo động đến kinh dị, nụ hôn lúc nãy khắc ghi mãi không mất trong đầu cô.

Từ lần đó trở về sau, khoảng thời gian sau đó, Long Dạ Tước cũng không tiếp tục cho cô những hành động ám thị nữa, nhưng, trong ánh mắt của anh khi nhìn cô, vẫn nét phức tạp sâu thẳm đó, lại thoáng phần ấm áp dịu dàng, còn cô ở trên đảo muốn cái gì, muốn mua cái gì, anh đều chấp nhận hết.

Sau cùng, nửa tháng trôi qua, họ trở về nhà, tụi nhỏ cũng rất mừng rỡ, đã đem theo rất nhiều đồ chơi về.

Sau khi lên máy bay, công việc của Long Dạ Tước bắt đầu đổ dồn về rất nhiều, anh ở trên máy bay bắt đầu xem tài liệu, dùng ipad xem văn kiện và ký tên điện tử, Tô Lạc Lạc và tụi nhỏ ngồi bên cạnh, không dám quấy rầy anh.

Máy bay đến nơi vào ngày thứ hai, Long Dạ Tước sợ Tô Lạc Lạc lần này đi chơi mệt rồi, nên đã nhờ ba anh sáng sớm đến sân bay đón hai đứa nhỏ đi, chắc hẳn bên nhà họ Long cũng đã nhớ nhung lắm rồi, đưa hai đứa nhỏ đi cũng để cho Tô Lạc Lạc có thời gian nghỉ ngơi.

Bây giờ Tô Lạc cũng không ngại nhà họ Long đón tụi nhỏ đi, tụi nhỏ cần tình yêu trọn vẹn, không chỉ tình yêu của ba mẹ, còn có sự yêu thương và quan tâm của người lớn trong nhà, để cho tâm hồn của tụi nhỏ được trưởng thành một cách toàn diện.

Trên đường về biệt thự, Tô Lạc Lạc thấy Long Sở Hùng, cô liền nghỉ đến đứa con khác của ông Dạ Trạch Hạo, cô không khỏi cảm thấy có chút chua xót.

Cô nhẹ nhàng nghiêng đầu qua nhìn người đàn ông bên cạnh mình, thầm nghĩ bụng, nếu một ngày nào đó, thân phận của Dạ Trạch Hạo bại lộ, anh sẽ làm thế nào? Có lẽ anh sẽ rất khó chịu!

Dù sao đi nữa điều đó với mẹ anh là một sự đả kích chí mạng.

Nhưng Dạ Trạch Hạo lại cũng rất tội nghiệp, rõ ràng anh biết ba ruột của mình là ai, nhưng lại không dám đến nhận, trái lại, chỉ có thể nhìn từ xa.

“Anh đưa em về biệt thự, em nghỉ ngơi cho khỏe, buổi tối anh về dẫn em ra ngoài ăn cơm tối."

"Buổi tối em ở nhà ăn chút gì là được rồi, không phải làm phiền anh tới đón em đâu." Tô Lạc Lạc thật sự mệt quá rồi, không muốn đi đâu cả.

"Buổi chiều rồi nói, nói không chừng anh sẽ về ăn tối cùng với em." Long Dạ Tước cũng không biết trước được, nhưng trong lòng anh thì muốn ăn cùng với cô.

Cho dù là ra ngoài ăn hay ở nhà nấu, anh cũng muốn ở cùng với cô.

Tô Lạc Lạc gật gật đầu, đến trước cửa biệt thự, cô vào trong rồi đoàn xe của Long Dạ Tước lập tức quay đầu lại rời đi.

Tô Lạc Lạc ngồi trên ghế sofa, thời gian cô nhiều đến nỗi cô có thể nghỉ ngơi và thư giãn, cô cầm đồ điều khiển tivi lên, cô muốn xem đài văn nghệ tổng hợp, thả lỏng tâm trạng một chút.

Xem một hồi cô ngủ luôn trên ghế, cô mệt quá rồi, cô cũng không biết mấy giờ nữa, mơ mơ màng màng, cô nghe thấy tiếng gì đó, cô mở mắt ra, ngửi thấy trong không khí phảng phất mùi thơm của cơm.

Tô Lạc Lạc ngẩn người ra, thím Lưu đến khi nào thế? Cô không biết gì cả.

Tô Lạc Lạc ngồi dậy, muốn đi chào thím Lưu một tiếng, vừa bước đến cửa nhà bếp, hai tiếng thím Lưu của cô còn chưa kịp bật ra thì đã bị nuốt chững vào.

Bởi vì người đang nấu ăn trong nhà bếp chẳng phải là thím Lưu nào ở đây mà là Long Dạ Tước.

Người anh khoác một chiếc tạp dề màu xám, bên cạnh để một chiếc ipad, màn hình đang mở video dạy cách xào rau như thế nào.

Long Dạ Tước chăm chú xào món rau xào của anh, anh không biết ngoài cửa Tô Lạc Lạc đang nhìn anh, tâm trạng Tô Lạc Lạc lúc này vô cùng phức tạp, người đàn ông này làm bữa tối cho cô ăn sao?

"Anh về khi nào thế?" Tô Lạc Lạc mở miệng hỏi anh.

Long Dạ Tước quay lại nhìn cô một cái, "Tỉnh rồi à, đi đánh răng rửa mặt đi, sắp có cơm rồi đấy." Tô Lạc Lạc thấy dáng người cao lớn của anh, rồi nhìn qua dĩa nguyên liệu ớt xanh hành tây rất đẹp mắt ở bên cạnh, mũi của Tô Lạc Lạc cảm động đến cót chút cay cay, phút chốc thấy cảm động, cô thật sự rất muốn đứng đằng sau ôm anh một cái. Xem thêm...