Vợ Yêu Con Cưng Của Tổng Tài

Chương 144




21144.

Đóng cửa phòng bọn trẻ, Tô Lạc Lạc cũng vô thức nhìn về phía phòng của mình, phía sau, một giọng nói trầm thấp gọi cô lại, “Đợi một chút.”

Tô Lạc Lạc có chút căng thẳng quay người nhìn anh, “Có việc gì không?”

“Tối mai tôi có một buổi tiệc rất quan trọng, tôi muốn mời cô làm bạn nữ cùng dự tiệc với tôi.”

“Tôi.. sợ là mình không có tư cách này.” Tô Lạc Lạc chỉ còn cách tự đánh giá thấp bản thân mà thôi.”

Long Dạ Tước thấy cô ngay cả lý do như thế cũng nghĩ ra được, nhoẻn miệng cười, “Dù gì tôi không chê bai là được, ngày mai tôi sẽ kêu ba mẹ tôi đón hai đứa trẻ về nhà họ Long, khoảng năm giờ tôi sẽ về đón cô.”

Tô Lạc Lạc thấy lí do từ chối của mình vô hiệu, chỉ còn cách nói sự thật, “Tôi không muốn tham dự dạ hội lắm, tôi cũng không thích môi trường như thế.”

Long Dạ Tước hơi nhếch mày, thẳng thừng ra lệnh, “Nhất định phải đi.”

Tô Lạc Lạc nuốt nước miếng, nói “Chẳng lẽ tôi không có quyền từ chối sao? Anh kêu đi thì tôi nhất định phải đi sao?”

Long Dạ Tước vô cùng thẳng thắn nói cho cô biết, “Không có!”

Tô Lạc Lạc bây giờ thì hiểu rồi, trong nhà này, người đàn ông này là trời, cô là đất, anh nói gì thì là gì, cô chỉ có phận sự phục tùng thôi sao?

Tô Lạc Lạc dựa người vào tường, bắt đầu nỗ lực phản kháng, tranh đấu cho địa vị của mình trong căn nhà này, “Anh không sợ tôi đi rồi sẽ làm anh mất mặt?”

Còn anh ta thì híp mắt, cười rất kiên định, “Da mặt tôi dày, đủ để cô làm mất rất lâu.”

Tô Lạc Lạc hết biết nói gì, nên nói đắc ý, “Nếu anh nhất định phải cầu xin tôi đi, vậy thì tôi miễn cưỡng nể mặt anh vậy!”

Phút chốc thì thân phận cao cao tại thượng của anh bị đạp thẳng dưới chân, trở thành anh đi cầu cạnh người khác.

Long Dạ Tước không ngờ cô lại mồm miệng sắc bén đến vậy, anh nhíu mắt, có chút không vui chỉnh sửa lại, “Không phải tôi cầu cạnh cô, mà là mệnh lệnh cô.”

“Vậy nếu tôi không đi sẽ như thế nào?” Tô Lạc Lạc cũng không phải người ngoan ngoãn chịu trận.

“Không đi sẽ không như thế nào.” Anh ta nói nhạt.

Tô Lạc Lạc vừa nghe, lập tức cười, “Vậy thì tôi không đi nữa.”

“Nếu mai cô muốn cả buổi tối chỉ ở nhà với riêng tôi thì tôi cũng sẽ không để phí, tôi sẽ làm những việc mà tôi thích làm.”

Tim Tô Lạc Lạc lập tức cảnh giác, việc mà anh ta thích làm? Sống lưng cô bất giác rợn lạnh, cảm giác có một dự cảm không tốt.

“Đi hay không, cô tự mình quyết định.” Long Dạ Tước không thèm quan tâm tâm tư đang tranh đấu của cô, bước về phòng anh trước.

Tô Lạc Lạc đuổi theo bóng lưng anh ta, cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp, “Tôi đi là được chứ gì.”

Tô Lạc Lạc về đến phòng, có chút u sầu, chẳng lẽ sau này địa vị của cô trong cái nhà này thấp đến thế à? Thật không công bằng mà.

Trong biệt thự nhà Dạ Trạch Hạo, chị Mai đến thông báo anh một chuyện, và đây lại là một tin xấu, thời gian trước anh có ký một cái hợp đồng, vốn đã bàn đến giai đoạn cuối cùng rồi, vì sáng nay Dạ Trạch Hạo công khai trên báo chí tự hủy hình tượng, khiến cho công ty quảng cáo cũng quyết định hủy hợp tác với anh. Chị Mai giận dữ nói hết, nhìn sang Dạ Trạch Hạo đang nằm trên ghế sofa, giận là không uốn nắn được anh ta, “Anh là một tay tôi dẫn dắt ra, sao có thể không biết nặng nhẹ đến thế chứ? Tô Lạc Lạc cũng không phải người nổi tiếng gì, tin tức của cô ấy rất nhanh thôi sẽ biến mất mà, thế mà anh lại phải ôm cái tội danh thay lòng đổi dạ lên người mình, điều này có lợi gì cho anh chứ?”

Khuôn mặt Dạ Trạch Hạo khá u ám, “Đây là chuyện của tôi, tôi tự biết xử lý.” “Anh là nghệ sĩ tôi dẫn ra, tôi không thể đứng nhìn anh tự hủy hoại tương lai của mình đâu, tôi có xem qua một ít, trên mạng vẫn có không ít fan hâm mộ tiếp tục ủng hộ anh, thế nên anh hãy lấy lại tinh thần, sau này cũng không được có dính líu gì đến Tô Lạc Lạc nữa, cho là anh muốn tiếp cận nhà họ Long, thì cũng có thể chọn phương thức khác, vào buổi dạ tiệc tối mai, tôi hi vọng anh tham dự, để Hạ Dung làm bạn dự tiệc của anh, không được từ chối.”

Dạ Trạch Hạo không đồng ý cũng chẳng từ chối, tâm trạng anh vô cùng tệ.

Chị Mai thở một hơi dài, “Anh thích mẫu người như Tô Lạc Lạc vậy, trong giới giải trí có đầy ra.”

“Bọn họ hoàn toàn không có tư cách so sánh với cô ấy.”

“Vậy anh càng phải nhớ rõ một sự thật, Tô Lạc Lạc và Long Dạ Tước ở cùng nhau, nếu sau này bọn họ kết hôn thì trên lý thuyết, anh là em chồng của cô ấy.”

“Nói xong rồi thì chị có thể đi.”

Phía sau, chị Mai tức đến nghiến răng, quay người bỏ đi.

Ở nhà họ Tô.

Tô Vỹ Khâm vì chuyện của công ty, cứ chau mày suốt ngày, Tô Ngữ Phù ở ngoài chơi hết mấy ngày rồi mới ngoan ngoãn về nhà, vừa về đến nhà, lại chịu một trận quở mắng của Tô Vỹ Khâm, Tô Ngữ Phù ấm ức ngồi trên ghế sofa, còn Uông Nguyệt Dung thì đang cố gắng khuyên can chồng.

“Chuyện của công ty có liên quan gì đến Ngữ Phù đâu, ông trút giận lên người nó làm gì?”

“Chính vì bà suốt ngày bênh nó, khiến nó trở nên vô phép vô tắc như thế, nếu như năm đó nó không có bậy bạ với tên đàn ông khác thì tôi đã không cần để Tô Lạc Lạc thay nó rồi.”

Tô Ngữ Phù mắc cỡ đến mặt đỏ ửng, nhưng lại không thể phản bác gì.

“Ngày mai có một buổi tiệc quan trọng trong giới thương chính trường, ta đã giới thiệu con cho Lâm thiếu gia, con sẽ là bạn dự tiệc của cậu ấy, con ngoan ngoãn gầy dựng quan hệ với cậu ấy cho ta, con đã lãng phí năm năm trên người Long Dạ Tước rồi, nắm lấy cơ hội với Lâm thiếu gia đi, cậu ta đối xử với con cũng không tệ.”

“Cái tên lùn một mét bảy đó à?” Tô Ngữ Phù lộ ngay gương mặt chê bai.

“Nhưng nhà cậu ta ở thành phố chúng ta là gia tộc lớn thứ hai, và cậu ta còn là người thừa kế tương lai của nhà họ Lâm, con có gì mà chê nữa?”

“Con không thèm đâu!”

“Không tới phiên con quyết định, tối mai, nếu con không tham dự, ta sẽ đóng băng tất cả thẻ ngân hàng của con.”

Tô Ngữ Phù bị uy hiếp ngay, cô giận đến lồng ngực trồi lên xẹp xuống liên hồi, “Đi thì đi, dù gì con cũng sẽ không gả cho anh ta.” Nói xong, cô tức hồng hộc chạy lên lầu.

Uông Nguyệt Dung nhìn chồng, cũng có chút bất mãn, “Ông muốn con gái chúng ta thành đôi với Lâm thiếu gia đó?”

“Nếu như Long Dạ Tước tiếp tục không chừa đường sống cho nhà họ Tô chúng ta thì chúng ta tự mình phải tìm con đường khác thôi, Ngữ Phù cũng lớn rồi, nó là đứa con gái duy nhất của nhà họ Tô chúng ta, nó phải gánh lấy tương lai của cả nhà họ Tô chúng ta.” Tô Vỹ Khâm nói một cách vô tình.

“Ngày mai tên Long Dạ Tước đó nhất định cũng có mặt, ông kêu Ngữ Phù qua đó, không phải sẽ chạm mặt với anh ta sao?” “Long Dạ Tước sẽ đi, hơn nữa cậu ta có lẽ sẽ dẫn theo Tô Lạc Lạc, ngày mai tôi cũng sẽ tham gia, và tìm cơ hội nói chuyện với đứa con riêng này, tôi buộc phải thử một lần, nói không chừng nó sẽ tha thứ những hành vi trước kia của tôi, dù gì thì trên thế gian này tôi là người thân duy nhất của nó mà.”

Uông Nguyệt Dung có chút không vui trong lòng, nhưng đã cố gắng nén xuống không phát ra.

Còn trên lan can lầu hai, Tô Ngữ Phù nghe thấy Long Dạ Tước và Tô Lạc Lạc cũng sẽ tham gia, cô vốn còn muốn xuống lầu lý luận với ba, thì ý nghĩ đó biến mất ngay.

Tô Lạc Lạc sẽ xuất hiện? Đây đúng là một cơ hội tốt mà! Khóe miệng Tô Ngữ Phù nhếch lên một tia cười lạnh lùng đầy oán khí, ngày mai cô sẽ khiến cho Tô Lạc Lạc lộ hết bản chất xấu xa. Xem thêm...