21134.
"Không có gì, cô cầm lấy kéo cắt cái băng gạc ra đi." Long Dạ Tước không thấy có vấn đề gì, đồng thời nói cho cô biết vị trí của hộp thuốc.
Tô Lạc Lạc nhanh chóng lấy hộp thuốc qua, ngồi kế bên anh, nhẹ nhàng, cố gắng hết sức thận trọng không làm đau anh ta, cắt băng vết thương ra, tuy là lông mày anh không nhăn, mà đôi lông mày cô nhăn lại một đống rồi.
Anh không đau, cô cũng đau giùm anh ta.
Cuối cùng, cắt xong băng gạc, chỉ thấy bông cầm máu cũng biến thành màu đỏ rồi, Tô Lạc Lạc nghiến môi nói, "Có cần lấy luôn băng cầm máu ra không?"
"Không cần, cô trực tiếp đổ nước thuốc vào là được rồi." Long Dạ Tước lên tiếng, vết thương giống như thế này của anh cần phải may chỉ cầm máu, nhưng mà lúc trước quá hấp tấp rồi, vì vậy, chỉ có thể cưỡng chế ngừng máu.
Băng bó vết thương lần nữa, lần này, băng bó đẹp hơn, Tô Lạc Lạc thấy thời gian cũng đã đến mười giờ rưỡi rồi, cô có chút mệt.
Cô nghiêng người đi dọn dẹp hộp thuốc, đột nhiên, cổ của cô rơi xuống một sợi dây chuyền đá kim cương trắng, lắc lư trước mắt của Long Dạ Tước.
Bỗng chốc, sắc mặt của anh tối đi mấy phần, anh nhớ đó là sợi dây Dạ Trạch Hạo tặng cô! Tuy là anh không nhìn kĩ, nhưng mà, anh nhìn sơ thì có cảm giác chính là sợi dây chuyền này, vốn dĩ trên cổ cô không có gì hết mà.
Bàn tay lớn của anh nắm lấy sợi dây chuyền trên cổ cô, khẩu khí lập tức không thiện ý chất vấn, "Đây là ai tặng vậy?"
Tô Lạc Lạc lập tức giữ chặt lấy tay anh, sợ làm đứt, "Đây là bạn tặng tôi..."
"Dạ Trạch Hạo tặng à?" Giọng Long Dạ Tước lạnh đi mấy phần.
Tô Lạc Lạc vội lấy tay của anh ra, "Anh bỏ ra trước được không? Đừng giựt đứt mà."
"Bảo vệ giữ gìn cẩn thận vậy? Xem ra cô rất là thích nhỉ!" Khẩu khí người đàn ông bắt đầu nguy hiểm rồi.
Tim của Tô Lạc Lạc lập tức vừa lo vừa sợ, người đàn ông này thật sự muốn kéo đứt sao?
Long Dạ Tước không thực sự muốn kéo, vì anh lo cho cái cổ nhỏ mảnh mai của cô bị đau, tuy là anh rất muốn làm vậy.
"Ngày mai lúc cô đi gặp hắn, thì trả cho hắn, tất cả những đồ thuộc về hắn ta, cô cũng không được nhận nữa." Long Dạ Tước giống nghư người chồng bá đạo vậy mệnh lệnh cho cô, cuối cùng, còn nói một câu, "Cô muốn cái gì, tôi có thể tặng cho cô."
Tô Lạc Lạc lắc đầu nói, "Tôi cái gì cũng không cần, tôi sẽ trả lại cho anh ta."
"Quà tôi tặng đâu?"
"Ở... ở trong phòng đó!"
"Ngày mai đeo lên cái sợi dây chuyền mà tôi tặng."Long Dạ Tước bá đạo nói.
"Anh ngủ sớm chút đi! Tôi về phòng đây." Tô Lạc Lạc không muốn ở đó cùng anh ta nữa, đứng dậy rời khỏi.
Cô vừa đến cửa, Long Dạ Tước trầm giọng nói với theo, "Ghi nhớ, ngày mai nói Dạ Trạch Hạo từ chức."
Tô Lạc Lạc nghĩ đến công việc tốt như vậy sắp mất đi, cô thấy có chút tiếc, cô quay đầu thương lượng với Long Dạ Tước, "Anh có thể nào đổi yêu cầu khác không? Ví dụ như, anh có thể để tôi đồng ý chuyện khác."
"Không muốn từ chức?" người đàn ông nào đó ngữ khí bắt đầu nguy hiểm.
"Tôi cần một công việc."
"Được, tôi cho cô hai lựa chọn, thứ nhất, từ chức công việc, thứ hai, kết hôn với tôi, hai chọn một."
Tô Lạc Lạc đứng trước cửa mà thân hình cứng đơ, khuôn mặt của cô lướt qua một sự sợ hãi, nhanh chóng nói, "Vậy tôi vẫn là từ chức thì hơn!"
Nói xong, thì nhanh chóng đóng cửa rồi đi.
Sau lưng, sắc mặt người đàn ông tiếp tục âm u khó coi hơn, để cô gả cho anh, có cần phải chê bai đến vậy không?
Tô Lạc Lạc về đến phòng, hít một hơi dài, thấy thực sự tiếc, cô sắp phải bỏ một phần công việc vừa nhẹ nhàng vừa lương cao, hơn nữa, ngày mai Dạ Trạch Hạo có đồng ý để cô đi không, vẫn chưa nhất định nữa!
Tô Lạc Lạc quá mệt rồi, cô nằm xuống giường, tìm thấy cái gối liền ngủ luôn.
Sáng sớm.
Tô Lạc Lạc bị đồng hồ sinh học của bản thân làm thức tỉnh, cô nhìn một cái, bảy giờ rưỡi, cô vốn dĩ muốn tiếp tục nhắm mắt một chút, nhưng nghĩ đến hôm nay vẫn phải đi tìm Dạ Trạch Hạo xin từ chức, cô ngủ không được nữa.
Cô dậy làm vệ sinh, rồi đi đến phòng gọi hai đứa trẻ dậy, đưa bọn nó đến bãi cỏ để tập thể dục, bọn trẻ cũng làm rất ra hình ra dáng, dễ thương cực kì.
Tô Lạc Lạc đang xoay eo, lúc đó, Tô Tiểu Hinh hưng phấn chỉ, "Ba kìa."
Tô Lạc Lạc ngẩng đầu, thì thấy ở lan can của lầu hai, Long Dạ Tước đứng đó, một đôi lông mày sâu thẳm nhìn sang hướng này, Tô Lạc Lạc lập tức xấu hổ, vừa rồi dẫn đầu bọn trẻ làm động tác thể dục, nhanh chóng thu lại.
Ở trước mặt người đàn ông này, cô vẫn không thể buông lỏng bản thân.
Long Dạ Tước xuống lầu, ánh mắt Tô Lạc Lạc nhìn sang cánh tay bị thương của anh, lúc đó, Tô Tiểu Hinh nhảy lên muốn được ôm, Tô Lạc Lạc nhanh chóng ôm lấy con gái, "Tiểu Hinh, trong thời gian này đừng đòi ba bế nữa? Cánh tay của ba bị thương rồi."
"Thật sao ạ?" Tô Tiểu Hinh lập tức lo lắng nhìn sang ba.
Long Dạ Tước cười nói, "Không sao, con có muốn ta bế thìta vẫn có thể bế con."
"Không được, anh không muốn cánh tay này của anh khỏe lại sao?" Tô Lạc Lạc có chút tức giận nhìn trừng trừng anh.
"Cái vết thương nhỏ nhặt này có gì đâu? Tôi không những có thể bế được con gái, tôi cũng có thể bế được cả cô." Người đàn ông tự tin mà nhoẻn miệng cười.
Tô Lạc Lạc xấu hổ nhìn anh, lúc đó, giọng chị Trương truyền đến, "Tô tiểu thư, điện thoại của cô kêu kìa."
Tô Lạc Lạc nghĩ, khẳng định là Dạ Trạch Hạo gọi đến, ánh mắt Long Dạ Tước sâu xa mà rơi trên người cô, ám chỉ cô đừng quên đề cập chuyện từ chức.
Tô Lạc Lạc nhanh chóng chạy đến đại sảnh nghe điện thoại.
Quả nhiên là điện thoại của Dạ Trạch Hạo.
"Alo!" Tô Lạc Lạc nghe.
"Hôm nay có thời gian qua chỗ anh không?" Dạ Trạch Hạo không hề mệnh lệnh, mà có chút thấp giọng hỏi.
"Uhm!" Tôi bây giờ qua đó tìm anh."Tô Lạc Lạc trả lời anh.
Lúc đó ngữ khí của Dạ Trạch Hạo rõ ràng vui lên một chút, "Thật sao? Vậy đến đi! Anh đợi em."
Tô Lạc Lạc cầm điện thoại, nhìn ba cha con chơi đùa trên bãi cỏ, cô bước về hướng cửa biệt thự.
Tô Lạc Lạc trên đường chạy đến cửa nhà Dạ Trạch Hạo, cô ấn chuông cửa, cửa lập tức mở cho cô.
Tô Lạc Lạc đi vào trong đại sảnh, Dạ Trạch Hạo ngồi ở đó, giống như vừa mới ngủ dậy vậy.
"Anh tối qua lại chơi game suốt đêm à?"Tô Lạc Lạc có chút thương cảm lại thấy phiền não mà đi đến bên cạnh anh, càng tiếp cận cuộc sống sinh hoạt của Dạ Trạch Hạo, mới phát hiện người đàn ông có vẻ ngoài đẹp đẽ này thực sự sinh hoạt rất lộn xộn, anh không biết quan tâm đến bản thân, không biết chăm sóc bản thân.
Cả ba bữa cũng không đúng giấc, sinh hoạt không hề có qui tắc.
“Không phải, xem kịch bản, phim mới của anh sắp bắt đầu quay rồi.” Dạ Trạch Hạo nói xong, nhìn cô, cười mỉm, “Nấu bữa sáng cho anh được không?”
Tô Lạc Lạc gật đầu, “Được, anh đợi đó.”
Tô Lạc Lạc đi vào trong bếp, ánh mắt Dạ Trạch Hạo theo qua đó,trong mắt toàn là sắc màu của sự ấm áp và phụ thuộc, anh thật sự rất thích cảm giác có một người phụ nữ trong nhà.
Giống như nơi này không còn là nơi để về ngủ như những lần đó, mà là có chút giống nhà. Tô Lạc Lạc nấu xong há cảo đông lạnh để trước mặt anh, ngồi ngay đối diện, bắt đầu đang do dự nên nói lý do từ chức như thế nào. Xem thêm...