Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 81: Em nhất định phải cứu anh




“Đúng rồi, anh ta lại cho người đưa thiệp mời qua, mời giám đốc đi dự tiệc.” Giọng nói chính chắn và già dặn của Huỳnh Minh San vang lên.

“Không đi, tôi đang muốn xem thử Tăng Thanh Hải còn giở thủ đoạn gì nữa.” Lâm Việt Thịnh lại kiêu căng và tàn bạo nói.

“Vậy bây giờ còn tiếp tục thu mua cổ phiếu của tập đoàn Tăng Thị nữa không ạ?”

“Ừ, tiếp tục thu mua...”

“Đúng rồi, Tổng giám đốc Lâm, bây giờ tình hình tài chính có chút eo hẹp. Chúng ta đang dùng khoản tiền đặt cọc của khách hàng bên Úc, nếu chẳng may đến lúc đó...”

“Không có chẳng may gì cả, chẳng qua chỉ là ba trăm tỷ thôi mà. Cho dù sử dụng chút tài chính vào việc khác cũng không vấn đề gì. Dù sao đơn hàng của bọn họ cũng không chạy được.”

“Vâng, vậy tôi sẽ lập tức đi làm...”

Quách Thanh Tú nghe thấy tiếng bước chân thì vội vàng né tránh, đáng tiếc cô chậm một bước, bị Huỳnh Minh San nhìn thấy rồi.

“Quách Thanh Tú, cô qua đây! Tổng giám đốc Lâm đang chờ cô đấy.”

Quách Thanh Tú chột dạ và đỏ mặt, ấp úng hồi lâu mới giao tập tài liệu cho Huỳnh Minh San: “Cô đưa cho anh ấy giúp tôi, bây giờ tôi muốn đi toilet một lát.”

“Cô...” Huỳnh Minh Sancòn chưa nói hết thì Quách Thanh Tú đã bỏ chạy giống như một con nai bị giật mìnhvậy.

Quách Thanh Tú chạy trốn tới phòng vệ sinh, dựa lưng vào vách tường rồi thở hổn hển.

Mình phải làm gì bây giờ? Mình phải làm gì bây giờ? Lần này Lâm Việt Thịnh nhất định sẽ dồn anh Hải vào chỗ chết.

Anh Hải, anh không thể xảy ra chuyện gì được! Em tuyệt đối không khoanh tay đứng nhìn anh bị Lâm Việt Thịnh làm cho nhà tan cửa nát giống em được.

Sự lo lắng giống như bóng ma cứ quấn chặt lấy Quách Thanh Tú làm cô không thể thở được.

“Quách Thanh Tú...”

Bên ngoài truyền đến giọng nói của Huỳnh Minh San, Quách Thanh Tú giật mình, hai chân run lên. Cô lau khô nước mắt rồi trả lời: “Tôi ở đây, chờ tôi một lát...”

Quách Thanh Tú đợi đến khi tâm trạng bình tĩnh lại mới đi ra ngoài.

Huỳnh Minh San vẫn ôm tập tài liệu trong tay: “Tổng giám đốc Lâm bảo cô đem những tài liệu này vào.”

“Hả, cô đem vào không được sao?” Quách Thanh Tú cảm thấy đau đầu, vì sao cứ nhất định phải là cô? Đưa một tập tài liệu vào thôi cũng soi mói như thế, hắn ta thật là...

Huỳnh Minh San nhún vai, giọng nói cao hơn: “Cô Quách, cô đừng để tôi phải nói nhiều nữa. Cô đi đi!”

Một tiếng cô Quách khiến Quách Thanh Tú sợ hãi: “Được rồi, tôi đi đây!”

Quách Thanh Tú ôm tập tài liệu đi vào văn phòng của Lâm Việt Thịnh.

Hắn đang cúi đầu viết gì đó, khi nghe được tiếng bước chân của Quách Thanh Tú đi vào, hắn cũng không ngẩng đầu lên, chỉ vào sofa nói: “Em chờ ở đấy đi!”

Quách Thanh Tú đành phải kiên nhẫn tiếp tục chờ, cô còn có một xấp tài liệu dày cần phải chỉnh sửa đây này. Hắn thật là…

Trước đó, cô chưa tới công ty này nên không biết Lâm Việt Thịnh lại bận rộn như vậy.

Suốt một giờ, anh đều ký tài liệu, lật xem hết tập này tới tập khác rồi ký tên của mình xuống.

“Này, hay chờ anh xong việc rồi tôi quay lại nhé?”

Cuối cùng Quách Thanh Tú cũng đứng lên, Lâm Việt Thịnh ngẩng đầu, đôi mắt đen nháy nhìn thẳng vào cô.

“Tôi còn rất nhiều việc phải làm...” Quách Thanh Tú giải thích.

“Em không cần làm việc gì khác, từ giờ trở đi, em cứ làm việc trong văn phòng của tôi...”

Hai chữ ‘làm việc’ được hắn nhấn mạnh giống như mơ hồ ám chỉ điều gì đó, khuôn mặt Quách Thanh Tú chợt đỏ bừng.

“Anh, Lâm Việt Thịnh, anh đừng quá đáng quá...” Quách Thanh Tú đỏ mặt tía tai.

Lâm Việt Thịnh nhận lấy tập tài liệu trong tay Quách Thanh Tú, hàng mi hình lưỡi kiếm trên gương mặt đẹp trai nhướng lên: “Em nghĩ gì thế? Qua đây...”

Lâm Việt Thịnh mở tập tài liệu ra trong sự kinh ngạc của Quách Thanh Tú. Hắn chỉ vào phần tiếng Anh ở phía trên: “Bây giờ em dịch chỗ này ra. Nhớ kỹ, một lát nữa em phải dùng tiếng Anh để báo cáo với tôi, chứ không phải tiếng Trung, em đã hiểu chưa?”

Quách Thanh Tú chợt hiểu ra, chẳng trách vừa rồi anh không cho Huỳnh Minh San đưa vào, mà bắt cô phải đưa vào, hóa ra muốn giúp cô học tiếng Anh.

“Vâng, được ạ!”

Sau khi nghi ngờ của Quách Thanh Tú được loại bỏ, cô nghiêm túc ngồi trên ghế sofa cách Lâm Việt Thịnh không xa, bắt đầu lật xem tài liệu, Lâm Việt Thịnh ném hai quyển từ điển dày đến trước mặt cô: “Nếu em thấy chỗ nào không hiểu thì tra ở đây, hoặc cũng có thể hỏi tôi.”

“Dạ được!”

Mãi đến khi gần hết giờ làm, Quách Thanh Tú mới miễn cưỡng xem hiểu được ba đơn đặt hàng. Đợi khi Lâm Việt Thịnh làm việc xong, cô dùng vốn tiếng Anh vụng về của mình nói chuyện với hắn.

Khi Lâm Việt Thịnh làm việc thường rất nghiêm túc, cẩn thận và tỉ mỉ. Hắn cũng không cười nhạo cô.

Khi hai người trở về biệt thự thì đã là chín giờ tối.

Lâm Việt Thịnh đột nhiên cười xấu xa, nói: “Hôm nay tôi giúp em nhiều như vậy, em tính cảm ơn tôi thế nào đây?”

Trong lòng Quách Thanh Tú kích động, gương mặt nhỏ nhắn lại đỏ bừng: “Tôi, tôi không biết!”

Lâm Việt Thịnh đưa ngón tay dí vào trán cô: “Cái đầu này đang suy nghĩ gì đấy, tôi muốn ăn sủi cảo, em nhanh đi gói đi...”

Quách Thanh Tú thè lưỡi: “Được, tôi sẽ đi làm ngay đây!”

Quách Thanh Tú chạy vào phòng bếp nhanh như một cơn gió. Vừa hay Dì Nguyễn đang dở tay, bà ấy cũng giúp cô một chút. Bà cán bột mì làm vỏ, cô Trươngẩn bị nhân bánh, gói rất nhanh sau đó thả vào nồi...

Sau khi nấu xong sủi cảo, Quách Thanh Tú bưng đến phòng khách, cô đi một vòng cũng không tìm thấy bóng dáng của Lâm Việt Thịnh đâu cả, cô lại đi lên tầng hai mới nhìn thấy hắn đang bận rộn trong phòng làm việc.

Người đàn ông này làm việc thật nghiêm túc, hình như trên người cũng không có vẻ kiêu ngạo giống như rất nhiều cậu chủ trẻ tuổi khác.

Dần dần, Quách Thanh Tú ở bên cạnh hắn lâu lại cảm giác cách nhìn của mình về hắn đang thay đổi từng chút một.

Nếu như hắn không nhằm vào anh Hải thì tốt biết bao nhiêu!

Quách Thanh Tú buồn bã nghĩ.

“Em nhìn đủ chưa?”

Lâm Việt Thịnh ngẩng đầu, không biết tại sao hắn lại thầm vui mừng khi thấy Quách Thanh Tú đang ngơ ngác nhìn mình.

Cuối cùng cô gái này cũng có tình cảm với mình.

Trên đời này, không có thứ gì mà Lâm Việt Thịnh hắn không có được.

Gương mặt Quách Thanh Tú đỏ bừng, cô cố không suy nghĩ lung tung nữa, mỉm cười nói: “Tôi nấu xong sủi cảo rồi. Anh muốn tôi đưa lên đây, hay là anh xuống dưới ăn?”

Nhìn Quách Thanh Tú đeo chiếc tạp dề, gương mặt nhỏ nhắn còn dính chút bột trắng, trong lòng Lâm Việt Thịnh lại cảm thấy ấm áp.

Chỉ cần có cô ở đây thì biệt thự này mới thực sự giống như một ngôi nhà.

Lâm Việt Thịnh đứng dậy và đẩy tập tài liệu trên mặt bàn ra, hắn bước tới, cánh tay ôm lấy thắt lưng Quách Thanh Tú.

“Đi, chúng ta cùng đi ăn thôi...”

Quách Thanh Tú làm sủi cảo rất thơm và đúng vị. Lâm Việt Thịnh vừa ăn liền không dừng lại được.

Thấy Lâm Việt Thịnh ăn ngon lành như vậy, nhất định là hắn rất đói. Đúng vậy, hắn cũng là một con người không phải máy móc, bận rộn suốt cả ngày như vậy đương nhiên đói rồi.

Đợi đã!

Quách Thanh Tú vội vàng dừng suy nghĩ của mình lại. Sao cô lại có thể quan tâm tới hắn chứ? Trời ạ, đây là hội chứng Stockholm phát tác sao? Thật đáng sợ, mình không thể nghĩ như vậy được.

“Anh thật sự dự định điều tôi tới văn phòng của anh sao? Như vậy có lẽ không tốt lắm đâu?”

Lâm Việt Thịnh nhíu mày: “Em không thích sao?”

Quách Thanh Tú cười gượng: “Ha ha, tôi không thích bị người khác xì xào bàn tán.”

Lâm Việt Thịnh để đũa xuống, hắn uống cạn hết cả chút canh còn lại trong bát, sau đó cầm khăn lên lau miệng.

“Cho em mấy ngày để suy nghĩ, ngày mai tôi sẽ đi một Châu Âu một chuyến. Chắc khoảng ba, bốn ngày nữa mới về. Đợi đến khi tôi quay về, em nói lại với tôi quyết định của mình...”

Quách Thanh Tú cười ngọt ngào, gật đầu: “Tôi đi thu dọn bát!”

Lâm Việt Thịnh giữ cô lại, giọng nói đầy truyền cảm của hắn vang lên bên tai cô: “Ngày mai tôi phải đi xa rồi, tối nay em cố gắng thỏa mãn tôi nhé.”

Quách Thanh Tú còn muốn trốn thì đột nhiên người đã bị hắn vác trên vai, sau đó chạy như điên lên trên tầng.

“Này, anh thả tôi xuống, thả tôi xuống đi...”

Quách Thanh Tú liều mạng đánh vào vai Lâm Việt Thịnh.

Tiếng hai người đùa giỡn vui cười vọng vào tai Dì Nguyễn, Dì Nguyễn mỉm cười nhìn bọn họ. Ôi, nếu hai đứa trẻ này có thể vĩnh viễn hạnh phúc như vậy thì tốt quá.

Lâm Việt Thịnh lao vào trong phòng với tốc độ nhanh nhất. Hắn ném cô lên giường, lấy chân đạp cửa phòng đóng lại, sau đó đè Quách Thanh Tú dưới người giống như sói nhào vào cừu.

“Này, này, a...”

Âm thanh phản kháng của Quách Thanh Tú dần dần biến thành tiếng rên rỉ khe khẽ.

Sáng sớm ngày hôm sau, Quách Thanh Tú được Dì Nguyễn đánh thức, cô mở mắt ra thì thấy khoảng chăn bên cạnh trống không.

Xem ra Lâm Việt Thịnh đã đi từ rất sớm.

Dì Nguyễn cười nói: “Cô Quách, cô dậy ăn sáng đi. Cậu chủ đã đi từ lúc năm giờ sáng rồi. Trước khi đi, cậu chủ sợ cô mất giấc ngủ nên không cho tôi đánh thức cô, cậu ấy còn dặn đi dặn lại chúng tôi phải chăm sóc tốt cho cô đấy.”

“Dạ, cảm ơn Dì Nguyễn!” Quách Thanh Tú mặc áo ngủ trên người, cô khoác thêm một chiếc áo khoác mỏng bên ngoài rồi đi vào phòng vệ sinh.

Trong phòng ăn, Quách Thanh Tú vừa xem TV, vừa ăn sáng.

Dì Nguyễn không ngừng nói bên tai cô. Quách Thanh Tú không ghét những lời nói chuyện phiếm, ngược lại cô rất thích cách sống ấm áp này. Đột nhiên, cô cảm thấy như mình lại trở về nhà vậy.

“Cô Quách, cô xem cậu chủ tốt với cô biết bao. Khó khăn lắm hai người mới được ở bên nhau, sau này tuyệt đối không được giận dỗi nhau nữa đó. Cho dù tính tình của cậu chủ có phần không tốt, nhưng cậu ấy rất thật lòng với cô.”

Quách Thanh Tú ngẩng mặt lên, mỉm cười nói với Dì Nguyễn: “Cháu biết rồi, Dì Nguyễn, cháu ăn no rồi.”

Nhìn thấy Quách Thanh Tú cầm lấy túi xách chuẩn bị ra ngoài, Dì Nguyễn quan tâm hỏi thăm: “Cô Quách đi đâu vậy?”

“À, cháu đến công ty một chuyến.”

“Cô Quách, không phải hôm nay là cuối tuần sao?” Rõ ràng sự quan tâm của Dì Nguyễn khiến Quách Thanh Tú cảm giác không được tự nhiên.

“Vâng, đúng vậy, nhưng cháu vẫn muốn qua đó một lát. Dì Nguyễn, cháu không sao đâu.”

Quách Thanh Tú nhanh chóng bước ra cửa.

Cô dừng lại ở trước cửa nhà một lát rồi quyết định đi tới nhà cũ của nhà họ Quách, có lẽ cô sẽ có cơ hội gặp được cha.

Cho dù cơ hội này rất xa vời, nhưng thử một lần cũng không sao mà.

Quách Thanh Tú vẫy một chiếc taxi rồi đi tới thẳng nhà cũ của nhà họ Quách.

Cho dù cô biết rõ Quách Tuấn Kiệt là một người xấu, nhưng đứng ở trước khoảng sân này, Quách Thanh Tú vẫn cảm thấy buồn bã.

Trước đây cô rất khó chịu khi cha mẹ không quan tâm. Nhưng chị đã đưa cô về, cô dần dần xem bác cả là người thân của mình và vẫn luôn vui vẻ đắm chìm trong tình thân này.

Không giống như bây giờ, cô chỉ còn một mình cô độc như vậy.

Cảm giác kia rất đau đớn lại đắng chát, cô không có chỗ dựa, trôi giạt không chốn dừng chân.

Cho tới bây giờ, cô cũng không biết tiếp theo mình phải đi như thế nào, cho dù cô luôn muốn thoát khỏi Lâm Việt Thịnh. Nhưng cô biết rất rõ, cho dù có rời khỏi Lâm Việt Thịnh, cô cũng không biết mình sẽ đi đâu.

“Thanh Tú...”

Quách Thanh Tú ngơ ngác quay đầu lại, một chiếc xe màu trắng bạc xuất hiện trong tầm mắt của cô, chiếc xe ấy rất bắt mắt.

“Anh Hải! Sao anh lại ở đây?”

Tăng Thanh Hải mỉm cười đi tới: “Thanh Tú, bình thường anh đều đi ngang qua đây, xem có thể gặp được em hay không.” Anh nói xong lại buồn bã nhìn cô: “Em vẫn luôn tắt điện thoại, anh sợ em có việc gì!”

Giọng nói của anh nặng nề.

Quách Thanh Tú mỉm cười để lộ ra lúm đồng tiền rất sâu: “Em không sao, đúng rồi, anh Hải, em cũng đang muốn tìm anh. Không biết anh có rảnh không.”

“Hôm nay là cuối tuần, vừa hay anh đang muốn dẫn em đến một nơi!”

Tăng Thanh Hải mời rất nhiệt tình, sự dịu dàng đong đầy trong đôi mắt anh.