Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 79: Quách thanh tú sao cô dám quyến rũ đàn ông




Lâm Việt Thịnh vừa mới đi ra khỏi thang máy, đúng lúc nhìn thấy Quách Thanh Tú đang ngồi ăn cơm cùng một với một người đàn ông trẻ tuổi, vừa nói vừa cười, nhìn qua có vẻ cực kì hòa hợp.

Từ đáy lòng Lâm Việt Thịnh dâng lên một cơn tức giận, Quách Thanh Tú, cô thật là có bản lĩnh, vừa mới vào công ty đã lập tức quyến rũ đàn ông.

Hắn không thể kiềm nén được mà bước nhanh về đó.

Huỳnh Minh San vội vàng kéo Lâm Việt Thịnh lại: “Tổng giám đốc Lâm, anh đi quá mất rồi.”

Lúc này Lâm Việt Thịnh mới phục hồi tinh thần, hắn đang làm cái gì vậy? Lúc này, bởi vì đi nhiều hơn vài bước mà mười mấy người nhân viên quản lí cấp cao đều dùng một loại ánh mắt hoảng sợ cùng nghi ngờ nhìn hắn.

Nếu như hắn cứ xông tới như vậy rồi kéo Quách Thanh Tú lại đây, trong công ty nhất định sẽ nổ tung trời.

Đến lúc đó, thân phận của Quách Thanh Tú không cần nói thì ai cũng biết.

Lâm Việt Thịnh sầm mặt đi vào trong phòng ăn riêng của chính mình, căn phòng này trước giờ chỉ có mình hắn dùng, Huỳnh Minh San đã sắp xếp xong những món ăn ngon do đầu bếp nấu.

Lâm Việt Thịnh bỗng nhiên chỉ ra bên ngoài cửa kính hỏi: “Người mặc đồng phục văn phòng màu xanh làm ngoài kia là ai vậy?”

Huỳnh Minh San liếc mắt nhìn: “Tổng giám đốc, đó là nhân viên của bộ phận quan hệ xã hội, tên là Đinh Văn Tâm, thuộc thành viên tổ A của thị trường Pháp.”

Lâm Việt Thịnh sờ sờ cằm: “Gọi cậu ta vào đây một chút.”

Đinh Văn Tâm kiên quyết đẩy đĩa rau về phía Quách Thanh Tú, mắt của Quách Thanh Tú như sắp trợn trừng cả lên. Tuy có rất nhiều món nhưng quan trọng tất cả đều là thứ cô không thích ăn.

Đang đau đầu không biết giải quyết như thế nào, đột nhiên Huỳnh Minh San lại đi tới nhưng cô ta chỉ nhìn Đinh Văn Tâm.

Đinh Văn Tâm nhanh chóng đứng dậy: “Chị Huỳnh, chào chị!”

“Ừm, cậu đi qua đây với tôi một lúc, có chuyện quan trọng!”

Đinh Văn Tâm vội vàng gật đầu, tạm biệt Quách Thanh Tú rồi theo sau Huỳnh Minh San đi về phía phòng ăn của tổng giám đốc.

Quách Thanh Tú thở ra một hơi, cảm ơn trời đất, cuối cùng cũng coi như đã giải quyết được một phiền toái lớn.

Đinh Văn Tâm không ngờ Huỳnh Minh San sẽ trực tiếp dẫn anh ta tới trước mặt của tổng giám đốc. Anh ta vô cùng lo lắng, ở trước mặt của Lâm Việt Thịnh không dám ngẩng cao đầu.

“Nghe nói cậu là thành viên tổ A của thị trường Pháp?”

Giọng nói của Lâm Việt Thịnh lạnh lùng sâu không lường được.

Đinh Văn Tâm khép hai chân lại, dáng đứng nghiêm trang, mắt nhìn thẳng về phía trước, kiên định gật đầu: “Đúng vậy, tổng giám đốc.”

“Ừ!” Lâm Việt Thịnh khoan thai khẽ ừ một tiếng: “Ví dụ như có một ngày cậu có thể ngồi lên cái ghế trưởng phòng của bộ phận quan hệ xã hội, thì cậu sẽ làm như thế nào?”

Hai mắt của Đinh Văn Tâm nhất thời như bừng sáng, xem ra tổng giám đốc đang ám chỉ muốn đề bạt anh ta đây mà!

Cơ hội hiếm có, có lẽ là anh ta gặp may mắn.

Đinh Văn Tâm vội vàng trình bày hoài bão và mơ ước của chính mình.

Lúc này Lâm Việt Thịnh mới bắt đầu ăn trưa, vừa ăn vừa nghe Đinh Văn Tâm đứng đó thao thao bất tuyệt nói về ảo tưởng trong lòng của anh ta.

Thỉnh thoảng Lâm Việt Thịnh lại liếc đôi mắt đen láy nhìn về phía Quách Thanh Tú, chỉ thấy cô ăn cơm xong rồi ra khỏi nhà ăn.

Anh thấy vậy mới nhìn về phía Đinh Văn Tâm nói: “Rất tốt, công ty sẽ dựa vào biểu hiện của cậu để đưa ra điều chỉnh thích hợp.”

Đinh Văn Tâm rất vui mừng, vừa cảm thấy điên rồ lại vừa rất “phiêu” ngay cả làm như thế nào để về văn phòng cũng không biết.

Có phải tổng giám đốc đang ám chỉ rằng anh ta sẽ nhanh chóng được thăng chức hay không?

Quách Thanh Tú vẫn tiếp tục bận rộn, đến hơn chín giờ tối thì công việc đang làm mới vừa hoàn thành được một nửa.

Làm sao bây giờ? Chắc có lẽ phải làm suốt đêm luôn rồi.

Quách Thanh Tú lấy điện thoại gọi về cho Dì Nguyễn.

“Dì Nguyễn, hôm nay cháu phải làm thêm giờ, sẽ về trễ một chút!”

“Cô Quách, cô ăn cơm rồi lại làm tiếp. Làm sao có thể để bụng đói được, để tôi nói Lê Hùng Việt mang cơm đến cho cô!”

Lê Hùng Việt là tài xế riêng kiêm vệ sĩ của Lâm Việt Thịnh, tất cả mọi người trong công ty đều biết, nếu như để anh ta mang cơm tới đây thì chẳng phải chuyện kia sẽ bị phơi bày ngoài ánh sáng hay sao.

“Không cần không cần, Dì Nguyễn, cháu không đói bụng, thực ra buổi trưa cháu ăn rất nhiều, giờ cháu bận lắm, cháu cúp máy đây.”

Quách Thanh Tú lại bắt đầu bận rộn.

Tất cả mọi người trong phòng làm việc đều đã đi về hết, từng cái đèn lần lượt bị tắt đi, đến cuối cùng cũng chỉ còn lại một bóng đèn chỗ Quách Thanh Tú ngồi là vẫn còn sáng.

Quách Thanh Tú dụi dụi đôi mắt nhức mỏi của mình, những con số trước mắt càng ngày càng mơ hồ, mới quay đi quay lại đã quên mất mình vừa làm đến chỗ nào, đành phải làm lại từ đầu.

Đột nhiên có một bàn tay to lớn đưa qua, sau đó lập tức tắt máy tính của cô.

“Này, anh làm gì vậy, anh có biết là…”

Quách Thanh Tú ngơ ngác quay đầu lại, Lâm Việt Thịnh đứng bên cạnh từ trên cao nhìn xuống: “Tôi thuê em đến đây để làm việc, không phải để em bán mạng. Đi, đi ăn cơm.”

Quách Thanh Tú hơi bĩu môi. Lâm Việt Thịnh không nói gì mà chỉ kéo cô đứng dậy.

“Này, Lâm Việt Thịnh, anh không thể làm như vậy, nếu như công việc của tôi không hoàn thành được thì ngày mai làm sao có thể bàn giao cho Hà Linh chứ?”

“Ngoại trừ tôi, cô không cần bàn giao với bất kì ai.”

Sức lực của Lâm Việt Thịnh vô cùng lớn, may mà lúc này trong phòng làm việc không có ai cả.

Nếu không như vậy thì Quách Thanh Tú đã lúng túng muốn chết rồi. Cô cứ như vậy bị hắn kéo ra khỏi văn phòng, đi về phía thang máy riêng của tổng giám đốc.

“Không nên làm như thế này đâu, sẽ bị người khác nhìn thấy đó!”

Thang máy chậm rãi đóng lại, Quách Thanh Tú vô cùng lo lắng, Lâm Việt Thịnh giơ tay lên đẩy cô dựa vào vách thang máy, cúi đầu hôn cô.

Đầu lưỡi của hắn nóng rực, ở trên cánh môi anh đào của cô quấy nhiễu đến long trời lở đất.

Cơ thể nhỏ bé của Quách Thanh Tú nhanh chóng mềm nhũn ra, hơi thở gấp gáp, khuôn mặt nhỏ nhắn dần nóng bừng lên.

Đôi tay nhỏ liều mạng đẩy Lâm Việt Thịnh.

“Ting!” Thang máy dừng lại, Lâm Việt Thịnh vươn tay ra ấn nút lên tầng cao nhất.

“Không muốn…” Quách Thanh Tú sợ bị người khác nhìn thấy, mặt đỏ đến mức không thể chịu được.

Lâm Việt Thịnh làm sao chịu bỏ qua, hắn hôn đến nghiện luôn rồi, vạt áo của Quách Thanh Tú bị hắn kéo tên tới tận cổ, nơi mềm mại trắng nõn hoàn toàn bị bại lộ ra ngoài không khí, hắn chiếm lấy đôi môi anh đào màu hồng phấn đó, điên cuồng thưởng thức.

Vừa nghĩ đến chuyện Quách Thanh Tú thân mật nói đùa cùng với Đinh Văn Tâm, Lâm Việt Thịnh đã cảm thấy giận dữ, động tác trên miệng cũng tăng nhanh lên.

Cảm giác đau nhói đan xen với cảm giác thoải mái mãnh liệt giống như là thủy triều xông về phía Quách Thanh Tú.

Hai tay của cô bị hắn giữ chặt trên vách thang máy, đầu nhỏ liều mạng vặn vẹo, mái tóc mềm mại cũng vì thế mà trở nên tán loạn.

“Đau, thả tôi ra…”

Lâm Việt Thịnh cắn vào hạt nhỏ trên ngực cô, hơi thở hổn hển, thanh âm trầm thấp tràn ngập tình dục.

“Đây là trừng phạt đối với em, sau này chỉ được phép cười với một mình tôi thôi.”

Biểu hiện của Quách Thanh Tú mơ hồ trở nên rõ ràng hơn, cô vừa thẹn vừa giận, thấy thang máy sắp lên đến nơi, cô rất sợ sẽ bị đồng nghiệp nhìn thấy dáng vẻ lộ liễu của cô như thế này.

Cô cố hết sức giãy dụa nhưng bàn tay to lớn của Lâm Việt Thịnh lại tà ác như rắn độc tiến vào trong cơ thể của cô.

Hắn hôn càng thêm điên cuồng, dọc theo bụng dưới bằng phẳng mà hôn dần xuống…

“Ting…” Thang máy lại dừng lại một lần nữa.

Sau khi thang máy dừng lại ở tầng trên cùng, quần áo của Quách Thanh Tú đã bị hắn kéo ra loạn xạ, váy cũng bị kéo lên tận eo, còn quần lót nhỏ màu trắng thì bị treo lủng lẳng ngay đầu gối.

Lâm Việt Thịnh hết sức hài lòng với kiệt tác của chính mình, hắn cởi âu phục ra bọc lấy cô. Trong nháy mắt khi cửa thang máy mở ra hắn lập tức ôm ngang cô lên rồi bước ra ngoài.

May mà không có ai cả.

Lâm Việt Thịnh nhanh chân bước vào phòng làm việc của mình, bên cạnh phòng làm việc đó có một phòng ngủ nhỏ, bên trong có giường để buổi trưa hắn nghỉ ngơi.

Lâm Việt Thịnh đóng cửa phòng làm việc lại rồi đi thẳng vào phòng ngủ, đặt Quách Thanh Tú xuống giường.

Âm thanh bấm bàn phím điều khiển từ xa vang lên, vốn dĩ là cửa sổ đang được đóng kín đã từ tử mở ra, lộ ra cảnh đêm phồn hoa của thành phố S.

Nằm ở trên giường là có thể thu toàn bộ cảnh sắc của thành phố S vào trong tầm mắt.

Quách Thanh Tú còn chưa lấy lại tinh thần, Lâm Việt Thịnh đã tách hai chân của cô ra, hung hăng tiến vào.

Cảnh đêm bên ngoài rộng lớn như thế, Quách Thanh Tú dường như cảm thấy mình đang trần truồng nằm giữa Việt Thịnh, cho nên cô chống cự rất dữ dội.

“Không muốn, không muốn, sẽ bị người khác nhìn thấy, anh mau đóng rèm cửa sổ lại đi…”

Lâm Việt Thịnh cởi áo sơ mi trên người mình ra, một mực tiến vào người cô.

“Sợ cái gì chứ? Nơi này cao như vậy, trừ khi có máy bay trực thăng còn không thì chẳng ai có thể nhìn thấy được.”

Lâm Việt Thịnh nâng hai chân của Quách Thanh Tú đặt trên vai mình, đâm vào thật sâu.

Quách Thanh Tú bị một trận tình triều thoải mái điên cuồng bao phủ, dần dần mất đi ý thức.

Mơ mơ màng màng tỉnh lại, Lâm Việt Thịnh đang ôm cô ngồi trên ghế salon, trước mặt là bàn trà, trên đó bày ra những món ăn phong phú vẫn còn nóng hổi, có lẽ là vừa được đưa đến không lâu.

Giữa hai chân vẫn còn cảm giác dính nhớp, đó là cảm xúc mãnh liệt còn lưu lại sau khi hai người hoan ái, khuôn mặt nhỏ nhắn của Quách Thanh Tú bởi vì ngượng ngùng mà đỏ bừng lên.

“Tôi đi tắm!”

Lâm Việt Thịnh vắt chéo chân ngồi ở trên ghế salon nói với cô: “Ừ, nhanh lên một chút.”

Quách Thanh Tú tắm rửa sạch sẽ xong thì dùng khăn tắm quấn quanh cơ thể rồi đi ra ngoài, còn Lâm Việt Thịnh đang gọi điện thoại.

“Anh mang một bộ quần áo của Quách Thanh Tú tới đây…”

Quách Thanh Tú biết anh đang gọi cho Lê Hùng Việt, nhất thời mặt đỏ như là tôm luộc.

“Cơm nước xong chúng ta sẽ về nhà!”

Lâm Việt Thịnh cưng chiều nhìn cô, quả thực Quách Thanh Tú rất là đói bụng, nên lúc ăn rất nhanh, cơm canh nóng hổi ăn đến nó căng cả bụng.

Ánh mắt Lâm Việt Thịnh liên tục nhìn chằm chằm vào cảnh sắc trước ngực cô, da thịt mềm mại trơn bóng, ở dưới ánh đèn lộ ra ánh sáng lộng lẫy quyến rũ.

Đặc biệt là cái khe sâu ở phía trước kia, càng khiến người ta mơ tưởng xa xăm.

Quách Thanh Tú ý thức được ánh mắt nóng bỏng của Lâm Việt Thịnh, liền vội vàng kéo khăn tắm lên che lại kín đáo.

Sau khi Lê Hùng Việt đưa quần áo tới, Quách Thanh Tú thay xong thì cùng đi về với Lâm Việt Thịnh.

Khi lên xe cô liền mệt mỏi ngủ thiếp đi, cảm giác như có thể ngủ một giấc đến tận sáng thứ hai.

Khi cô tỉnh lại, mặt trời đã chiếu sáng hết cả căn nhà.

“A…a… tám giờ, tiêu rồi…”

Quách Thanh Tú hoảng loạn nhìn đồng hồ treo tường, lúc này mới chú ý tới Lâm Việt Thịnh vẫn còn nằm ngủ bên cạnh cô.

Đúng rồi, hắn là ông chủ, hắn muốn đi làm lúc mấy giờ cũng không có vấn đề gì, thậm chí cho dù hắn có không đi cũng không sao. Thế nhưng cô không giống như vậy, ngày thứ hai đi làm đã đi muộn, người khác sẽ nhìn cô như thế nào chứ?

Lâm Việt Thịnh mở mắt ra, đưa tay ôm lấy eo cô, mạnh mẽ kéo cô nằm xuống giường.

“Dậy sớm như vậy làm gì thế?”

“A…a… tám giờ rồi, tôi phải đi làm.”

“Quách Thanh Tú, em lên cơn điên gì vậy, hôm nay là cuối tuần mà…” Lâm Việt Thịnh trầm giọng quát.

Quách Thanh Tú ngẩn cả ra, đúng vậy, hôm nay là cuối tuần!

Cô sờ đầu mình, ngại ngùng cười cười với Lâm Việt Thịnh: “Xin lỗi! Tôi thật sự không có biết!”

“Ngủ!” Lâm Việt Thịnh trầm giọng nói, kéo thân thể mềm mại của Quách Thanh Tú vào trong ngực của mình.

Buổi trưa, hai người cùng nhau làm tổ ngồi trên ghế salon xem tivi.

Trong bảng tin người dẫn chương trình đang nói về các tin tức mới nhất.

“…Sau khi tổng giám đốc của tập đoàn Tăng Thị phải nằm viện, nền kinh tế toàn cầu bị ảnh hưởng, cổ phiếu của tập đoàn Tăng Thị vẫn liên tục rớt giá. Cha của tổng giám đốc Tăng là Tăng Thành Trung bị tái phát bệnh tim, phải nhập viện điều trị…”

Sắc mặt của Quách Thanh Tú bỗng nhiên trắng bệch, bác Tăng cũng ngã bệnh? Trong trí nhớ của cô, bác Tăng là một vị trưởng bối rất tốt bụng, cũng đối với cô rất tốt, vì sao lại như vậy?

Cô bỗng nhiên ngẩng đầu, Lâm Việt Thịnh cũng đang nhìn chăm chú vào màn hình tivi, trên khuôn mặt âm trầm có một nụ cười bí ẩn.

Thân thể Quách Thanh Tú bỗng lạnh run, là hắn, nhất định là do hắn làm.