Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 64: Anh phải nhẹ nhàng một chút




Chỉ còn năm tầng lầu nữa, nói cao không cao, nói thấp không thấp, một người leo lên thì chẳng sao cả. Thế nhưng bây giờ chân của Quách Thanh Tú không thể đi được mà phải để hắn ôm đi.

Quách Thanh Tú bỏ cuộc trước tiên: "À, bỏ đi, muộn như vậy rồi, đi lên đó cũng là hóng gió, chúng ta trở về đi!"

Lâm Việt Thịnh trừng mắt với cô, đẩy xe lăn đi tiếp đến chỗ thang bộ, sau đó dùng hai tay bế Quách Thanh Tú lên.

Cơ thể Quách Thanh Tú vô cùng nhỏ nhắn, nằm trên cánh tay hắn không có gì nặng nề.

Lâm Việt Thịnh lườm cô: "Còn không phải bế được rồi sao?"

"Vâng!" Quách Thanh Tú vươn tay, ôm lấy cổ của Lâm Việt Thịnh.

Kỳ thực cô cảm thấy rất khó hiểu, gã đàn ông này lên cơn gì vậy. Sau khi tan tầm, thảnh thơi nghỉ ngơi cho khỏe không muốn, lại dẫn một người đi đứng bất tiện như cô đến một chỗ chả hiểu ra sao này.

Thang máy hỏng còn muốn ôm cô lên, thật là có bệnh mà.

Đi lên đó làm gì, hóng gió à?

Lâm Việt Thịnh dùng cánh tay mạnh mẽ bế Quách Thanh Tú, từng bước một đi lên tầng cao nhất. Mồ hôi chảy xuống từng giọt lớn từ trên trán của hắn, nhỏ xuống mặt cô. Quách Thanh Tú không kiềm được mà nói: "Hay là chúng ta xuống đi! Đã trễ thế này rồi, trên đó có lạnh quá không?"

Lâm Việt Thịnh lại hung dữ trừng cô: "Còn lải nhải nữa là tôi ném em xuống, em có tin không?"

"Đồ bạo lực..." Quách Thanh Tú cúi đầu, lẩm bẩm một tiếng.

"Cái gì?" Lâm Việt Thịnh tức giận cao giọng lên.

Quách Thanh Tú cười khan: "Tôi nói bỏng ngô, không biết bên trên có cái đó không?"

Bấy giờ sắc mặt Lâm Việt Thịnh mới dịu lại một chút, hắn cười xấu xa, cúi đầu nói bên tai cô: "Trên đó cái gì cũng có, đảm bảo cho em thoải mái đến cùng..."

Một lời hai ý nghĩa, gương mặt Quách Thanh Tú đỏ bừng như con tôm luộc.

Gã đàn ông chết tiệt này, vừa mở miệng ra là nói chuyện bậy bạ ngay.

Cuối cùng cũng đến sân thượng, Lâm Việt Thịnh đặt Quách Thanh Tú ngồi vào trên ghế.

Sân thượng của tầng cao nhất này là một quầy bar ngoài trời, có lẽ vì thang máy hỏng cho nên hôm nay hoàn toàn không có vị khách nào đến nữa, chỉ có hai người Quách Thanh Tú và Lâm Việt Thịnh.

Thể chất của Lâm Việt Thịnh tương đối tốt, ôm Quách Thanh Tú đi liền một mạch đến đây mà cũng không thở dốc.

Hắn chọn một chai rượu cocktail rồi rót ra ly, đút tay vào túi rồi ngồi xuống chỗ đối diện với Quách Thanh Tú.

"Ha ha, có phải là rất kích động hay không?"

"Kích động?" Quách Thanh Tú chớp chớp mắt, cũng có một chút nhỉ, "Tất nhiên là phải bất ngờ rồi!"

"Quách Thanh Tú, nhắm mắt lại..." Giọng nói của Lâm Việt Thịnh không giấu nổi vẻ đắc ý.

Quách Thanh Tú cảnh giác nhìn hắn, tên này chẳng biết lại đang muốn giở trò lưu manh gì nữa đây? Vừa nghĩ đến đề tài bậy bạ hắn mới nói, Quách Thanh Tú không dám nhắm mắt.

"Anh có thể..."

"Bớt nói nhảm đi, nếu không nhắm mắt lại, tôi sẽ lập tức quăng em đi..." Sự kiên nhẫn của Lâm Việt Thịnh mãi mãi chỉ có ba phút đồng hồ.

Quách Thanh Tú vẫn là nhắm mắt lại, chỉ nghe bùm một tiếng, Quách Thanh Tú sợ đến mức cả người run lên, bất giác mở choàng mắt ra.

Tình hình phía trước làm cho cô hết sức kinh ngạc.

Trên tầng cao nhất của sáu tòa cao ốc văn phòng xung quanh cao ốc Thăng Long đang cùng lúc bắn pháo hoa.

Bỗng chốc, bầu trời phủ đầy pháo hoa rực rỡ lộng lẫy, hào quang lấp lánh, chiếu sáng gương mặt đang kinh ngạc của Quách Thanh Tú.

Pháo hoa chầm chậm phóng lên cao, nổ tung trên không trung, vung rắc ra khắp bầu trời những ngôi sao lấp lánh, rồi lại chầm chậm rơi xuống.

Đợt này nối tiếp đợt khác, kéo dài suốt nửa giờ.

Trái tim Quách Thanh Tú đắm chìm trong hưng phấn vô bờ, cô nhớ đến tràng pháo hoa lần đó ở Maldives.

Đột nhiên có một cái hôn khẽ đáp xuống khóe mắt, Lâm Việt Thịnh có chút kích động mà hôn lên giọt nước mắt của cô.

"Quách Thanh Tú, em có cảm động hay không?"

Lời này làm cho Quách Thanh Tú bỗng chốc tỉnh táo lại từ trong mê man, nhìn Lâm Việt Thịnh tính tình như trẻ con, cô cười nói: "Anh tốn công tốn sức bế tôi lên đây là để bắn pháo hoa cho tôi xem hả?"

Lâm Việt Thịnh nghe thấy giọng điệu của Quách Thanh Tú thì vô cùng bực mình, lập tức lạnh mặt lại: "Thế nào? Thích thì xem không được sao. Ai bắn pháo hoa cho em, đây là tùy tiện làm mà thôi, em không thích cũng chả sao."

Quách Thanh Tú vươn tay ôm cổ hắn, khẽ cười nói: "Tôi thích chứ!"

Nếu như người đàn ông này thật sự chịu có lòng với cô như vậy, thế chẳng phải cũng nghĩa là hắn thật sự quan tâm cô sao. Nếu đúng như vậy, giấc mơ kia chắc chắn là giả, chắc chắn là cô suy nghĩ lung tung.

Quách Thanh Tú an ủi mình như vậy rồi lại ôm chặt lấy Lâm Việt Thịnh.

Lâm Việt Thịnh cười ha ha nói: "Nếu cảm động như vậy thì tối nay em phải chủ động một chút."

Quách Thanh Tú suýt nữa là phun máu, biết ngay là hắn không có hảo tâm gì mà, trong đầu người này chỉ toàn là ý nghĩ đen tối thôi.

Ngày hôm sau, tập đoàn Tăng Thị.

Mới sáng sớm thư ký đã chạy vào phòng làm việc của Tăng Thanh Hải.

"Chủ tịch, tôi đã liên lạc với thư ký của Lâm Việt Thịnh, câu trả lời lấy được là Lâm Việt Thịnh nói không có thời gian gặp mặt ngài."

Gương mặt tuấn tú của Tăng Thanh Hải không có chút biểu cảm nào.

"Nhưng mà, chiều hôm nay ở đảo Hoàng Kim có một show diễn thời trang. Tôi nghe ngóng được anh ta sẽ có mặt ở đó. Tôi thấy đó là thời điểm tốt nhất để ngài gặp mặt anh ta một lần, xem thử có thể đàm phán một chút hay không."

"Ừ, được rồi, cậu đi sắp xếp đi."

Thư ký sắp xếp xong lịch trình rồi nhanh chóng ra ngoài.

Ánh mắt Tăng Thanh Hải không khỏi lại nhìn vào tấm ảnh thiếu nữ đặt trên mặt bàn kia một lần nữa.

Nghi hoặc trong lòng từ ít chuyển thành nhiều, trái tim anh cũng không khỏi sinh ra một chút buồn bực.

Anh chưa bao giờ nghĩ đến, Quách Thanh Tú lại cuốn vào một gia tộc có bối cảnh lớn như vậy.

Điện thoại di động đột nhiên kêu vang, anh đưa tay bắt máy.

Giọng nói ở đầu dây bên kia làm cho anh chấn phấn tinh thần: "Thanh Tú, em có khỏe không?"

"Dạ vâng, em rất khỏe ạ. Anh Hải, chuyện em nhờ anh hỏi thăm, anh tiến hành đến đâu rồi?"

Chỉ mới một ngày một đêm mà cô đã vội vàng gọi đến, xem ra chuyện này rất quan trọng với cô.

Nếu như cô thật sự là người nào đó bên cạnh Lâm Việt Thịnh, vậy thì cô nhờ vả Lâm Việt Thịnh làm sẽ càng dễ dàng hơn, tại sao phải bỏ gần tìm xa như vậy chứ?

Trong lúc Tăng Thanh Hải có hơi chút ngẩn người thì Quách Thanh Tú lại hỏi một câu: "Anh Hải, có phải là quá khó điều tra hay không?"

Tăng Thanh Hải lập tức tỉnh thần lại, khẽ mỉm cười, tiếng cười cũng cảm nhiễm đến cô ở đầu dây bên kia.

"Ha ha, không phải, chỉ là thời gian em cho anh quá ngắn ngủi. Nhưng mà anh đã có được vài câu trả lời chắc chắn. Bác của em không ở trong sở cảnh sát thành phố S, mà trong nhà tù cũng không có, anh cũng không rõ lắm. Nhưng mà theo như em nói, cho dù phải ngồi tù thì trước tiên cũng phải trải qua trình tự xử lý của cơ quan tư pháp, không thể cứ bị áp giải vào tù chóng vánh như vậy được. Thanh Tú, em có thể kiên nhẫn thêm mấy ngày chứ?"

Quách Thanh Tú rõ ràng có chút thất vọng: "Được rồi, vậy làm phiền anh. Anh Hải, anh thật sự đối xử với em quá tốt."

"Ha ha, đừng nói những lời này, đây đều là chuyện anh phải làm. Anh đã đồng ý với em rồi, anh muốn chăm sóc em cả đời." Giọng nói của Tăng Thanh Hải nghiêm túc mà cố chấp.

Anh đã đồng ý với em, anh muốn chăm sóc em cả đời!!!

Anh đã đồng ý với em, anh muốn chăm sóc em cả đời!!!

Anh đang nói với cô sao? Vì sao những lời này lại tổn thương người ta đến vậy? Anh chăm sóc cô cả đời, cô có tư cách để anh chăm sóc ư?

Cô chẳng qua là một ả tình nhân không thể đường hoàng lộ ra ngoài ánh sáng mà thôi.

Cúp máy, Quách Thanh Tú đờ đẫn nhìn điện thoại di động. Anh Hải, anh Hải của cô, đời này họ không bao giờ có thể bên nhau nữa. Nước mắt như trân châu đứt dây mà tuôn rơi xuống.

Cô tham lam nhớ lại giọng nói của anh, nụ cười của anh, từng cử chỉ giơ tay nhấc chân của anh...

Cô nghĩ đến chưa đủ, nhớ mong chưa đủ, trong đầu tràn đầy, tất cả đều là bóng hình của anh.

"Quách Thanh Tú, thực sự phục em rồi, pháo hoa tối hôm qua làm cho em cảm động đến tận bây giờ sao?"

Lâm Việt Thịnh ôm cô lên từ phía sau, Quách Thanh Tú còn tưởng rằng hắn đã ra ngoài, không ngờ hắn còn ở đây, thẻ sim trong điện thoại còn chưa kịp đổi, tim cô đột nhiên đập cực nhanh.

"Tôi đói bụng quá, chúng ta xuống dưới đi..."

"Cô vừa gọi điện cho ai?"

Lâm Việt Thịnh nhìn chằm chằm vào mắt cô, đầu óc Quách Thanh Tú bỗng chốc trống rỗng, gần như theo bản năng muốn giấu điện thoại di động đi.

"Cậu chủ, điện thoại di động của cậu kêu..."

Lê Hùng Việt cầm điện thoại di động đến, Lâm Việt Thịnh bắt máy, đi thẳng đến bên cửa sổ.

"Ngài Lăng, ngày mai trên đảo Hoàng Kim có một buổi trình diễn thời trang, khi đó sẽ có rất nhiều người ưu tú của giới thời trang đến tham dự. Đây là một cơ hội vô cùng tốt để tìm hiểu về ngành thời trang. Kỳ thực trước kia chúng ta từng đặt hàng làm vài món trang phục, nhưng cũng chưa đạt đến quy mô. Nếu như lần này có thể thăm dò giá thị trường thì chúng ta nhất định sẽ lấy được Thanh Tú Bút Màu rất nhanh chóng."

"Ừm, cô cứ sắp xếp là được rồi, đến lúc ấy tôi sẽ tham dự."

Quách Thanh Tú hoảng hốt đổi thẻ sim lại, Lâm Việt Thịnh đã đứng trước mặt cô.

"Chúng ta xuống dưới ăn cơm đi!"

"Em còn chưa nói vừa rồi mình gọi điện cho ai!"

"À, là Lê Quyên Quyên, đúng rồi, tôi muốn mượn đọc mấy quyển sách, anh có thể đưa tôi đi được không?"

"Mượn sách? Người phụ nữ của Lâm Việt Thịnh tôi còn cần đi mượn sách người khác sao? Tôi đi mua cho cô là được."

"Không phải đâu, đó là sách chuyên ngành, ở ngoài không mua được."

Lâm Việt Thịnh khẽ cười xùy: "Trên đời này còn có thứ tiền không mua được sao?"

Có, đương nhiên có, chỉ là anh không biết mà thôi. Những lời này Quách Thanh Tú không dám nói ra, chỉ dám oán thầm trong lòng.

"Khỏi phải phức tạp như vậy, tôi chỉ là mượn đọc mà thôi."

"Cô ta ở đâu, tôi bảo Lê Hùng Việt đi lấy là được rồi.”

Ý của hắn rất rõ ràng, không muốn cho cô ra cửa, để cô ngoan ngoãn ở nhà làm chú chim hoàng yến là được.

Quách Thanh Tú không phản bác nữa: "Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm!"

Lâm Việt Thịnh thuận tay bế Quách Thanh Tú, đi xuống phòng ăn dưới lầu.

Sau bữa sáng, Lâm Việt Thịnh để Lê Hùng Việt đưa hắn đến công ty trước, sau đó lại đến nhà Lê Quyên Quyên mượn sách.

Thực ra sau khi Lâm Việt Thịnh đi rồi, Quách Thanh Tú mới lập tức gọi điện thoại cho Lê Quyên Quyên bổ sung vẹn toàn lời nói dối.

Ở bên cạnh Lâm Việt Thịnh đúng là luôn thấp thỏm không yên, cứ như là đặc công nằm vùng vậy. Bao giờ cuộc sống kiểu này mới kết thúc đây.

"Cô Quách, sách của cô đây."

Lê Hùng Việt đưa bốn năm quyển sách vào thư phòng của Quách Thanh Tú.

"Cảm ơn!"

Quách Thanh Tú kiểm lại một chút, phát hiện thiếu một quyển, đang chuẩn bị gọi Lê Hùng Việt thì trong lòng lại nghĩ có lẽ là Lê Quyên Quyên đã quên, bèn gọi điện thoại xác nhận một chút.

"Alo, Quyên Quyên, có phải cậu gửi cho tớ thiếu một quyển sách hay không?"

Lê Quyên Quyên cầm điện thoại di động tìm hồi lâu mới đáp: "À, quả thật thiếu một quyển. Đúng rồi, Thanh Tú, tớ nói với cậu chuyện này."

"Chuyện gì?"

"À ừm, còn nhớ chuyện lần trước bác cậu bị người ta đụng phải trên lối đi bộ không?"

Quách Thanh Tú trong đầu chợt bùng lên tia lửa, căng thẳng hỏi: "Làm sao?"

"Lúc đó tớ đã nhìn thấy biển số của chiếc xe kia, nhưng lại hơi khẩn trương nên quên nói với cậu. Nhưng mà hôm nay tớ lại thấy nó rồi."

"Cái gì? Cậu mau nói cho tớ nghe..." Quách Thanh Tú trong lòng căng thẳng xen lẫn với bất an.