Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 62: Tôi và anh không đội trời chung




Trước mắt tựa như là một làn sương mù đen kịt, mãi không thấy bến bờ, còn có một giọng nói đang ở nơi cuối cùng của làn sương mù đang gọi cô.

"Thanh Tú..."

"Thanh Tú..."

"Thanh Tú..."

Giọng nói rất quen thuộc, Quách Thanh Tú mặc một chiếc áo ngủ màu trắng, run rẩy đi về phía trước, cô mê man mà lẻ loi...

Đột nhiên, làn sương mù tiêu tan, từng gương mặt quen thuộc của người thân xuất hiện trong tầm mắt cô.

Là mẹ, còn có ba, chị gái Quách Hoàng Ngân, và cả bác Quách Tuấn Kiệt.

Bọn họ đứng ở phần cuối làn sương mù, ra sức vẫy tay với Quách Thanh Tú.

"Thanh Tú, mau đến đây, mau đến đây..."

Đột nhiên, một bóng người chẳng biết chui ra từ đâu, cầm súng bắn về phía ba mẹ.

Quách Thanh Tú kinh ngạc đến sững sờ, hoảng loạn ngăn cản hắn: "Đừng, đừng, mẹ mau chạy đi, ba mau trốn đi..."

Pằng, pằng... Hai tiếng súng vang lên, ba mẹ ngã xuống trong vũng máu.

Quách Thanh Tú khiếp sợ đến sững người, ngay cả hơi thở cũng tưởng đứt đoạn. Cô chạy về phía mẹ như đang phát điên, thế nhưng bất kể cô có chạy thế nào thì khoảng cách kia vĩnh viễn cũng chẳng ngắn đi, tựa như mãi mãi không có cách nào vượt qua thời không.

"Mẹ..." Cô hét lên xé ruột xé gan.

Lại là hai tiếng súng vang lên, theo sau đó Quách Hoàng Ngân và Quách Tuấn Kiệt cũng nằm trong vũng máu.

"Đừng..." Quách Thanh Tú đau đớn đến co quắp lại, cả người như thể bị ném vào máy trộn vữa, cố gắng chịu đựng đau đớn cô biên này.

Đột nhiên, người cầm súng kia lại chạy về phía Quách Thanh Tú.

Họng súng đen ngòm nhắm vào trái tim Quách Thanh Tú, trong con ngươi đen tràn ngập thù hận tàn bạo.

"Người nhà họ Quách chẳng kẻ nào tốt, người nhà họ Quách đều đáng chết..."

Khi Quách Thanh Tú nhìn rõ mặt mũi của người nọ, hai chân cô lập tức cứng đờ, không cách nào chạy trốn.

"Người nhà họ Quách đều đáng chết, người nhà họ Quách đều đáng chết..."

Giọng nói trầm thấp mà dồn dập tựa như lời nguyền đoạt mạng, khiến cho Quách Thanh Tú hết đường trốn chạy.

Bỗng nhiên cô mở choàng mắt ra, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào từ cửa sổ, xua tan ác mộng phủ dày. Quách Thanh Tú cả người ướt mồ hôi, trái tim vẫn đang liên tục nhảy lên, thật đáng sợ.

Rõ ràng chỉ là giấc mộng nhưng vì sao lại giống thật đến như vậy?

"Quách Thanh Tú..."

Một giọng nói tràn đầy sức hút vang lên từ cửa phòng, Quách Thanh Tú giật thót.

Bởi vì cô gặp kinh hãi trong mơ, lúc này Lâm Việt Thịnh gọi một tiếng, cô bất giác hét lên.

Lâm Việt Thịnh mới vừa trở về sau khi chạy bộ ở bên ngoài xong, chiếc T-shirt trắng càng làm nổi rõ cơ bắp rắn chắc của thân trên, tỏa ra sự quyến rũ đầy nam tính, hắn như là một con sư tử ngang tàng. Sau khi nhìn thấy phản ứng bất thường của Quách Thanh Tú, Lâm Việt Thịnh bước đến, ngồi xuống bên cạnh Quách Thanh Tú, đưa tay sờ trán cô.

"Em đang sợ gì vậy?"

Quách Thanh Tú nở nụ cười yếu ớt, cô đột nhiên cảm thấy vô cùng sợ hãi, gã đàn ông trước mắt này có thật là sát thủ giết hại người thân của cô hay không? Cảnh trong mơ rất chân thật, chân thực đến mức làm cô sợ hãi, đau đớn như không thở nổi.

"Lâm Việt Thịnh, tôi muốn gặp bác một lần, tôi có chuyện muốn hỏi ông ấy."

Vẻ mặt Lâm Việt Thịnh thoáng có vẻ không vui, hắn đứng dậy đi vào phòng tắm: "Bây giờ ông ta là người vướng vào vụ án nghiêm trọng, không phải muốn gặp là gặp được."

Quách Thanh Tú bước xuống giường, lảo đảo mất thăng bằng, suýt chút nữa ngã xuống. một đôi cánh tay đã đỡ lấy cô.

"Em có thể vừa phải chút được không, em còn trông cậy tôi có thể nuôi em cả đời hay sao!" Lâm Việt Thịnh cố ý bất mãn mỉa mai cô, hắn muốn mượn điều này để kích thích lòng tự ái của Quách Thanh Tú, để cho cô bỏ qua đề tài vừa rồi.

"Lâm Việt Thịnh, anh là CEO của tập đoàn ST, anh có quyền thế, có thể hô mưa gọi gió ở trong nước. Tôi biết, nếu như anh ra mặt thì tôi chắc chắn sẽ gặp được bác. Xin nhờ anh, tôi thật sự có chuyện rất quan trọng muốn hỏi ông ấy."

Quách Thanh Tú cầu khẩn gần như là tuyệt vọng.

Lâm Việt Thịnh đẩy Quách Thanh Tú xuống giường, dứt khoát xoay người đi đến phòng tắm.

"Quách Thanh Tú, em phải hiểu rõ thân phận của mình, đừng có hoa chân múa tay với tôi..."

Rầm! Sau khi Lâm Việt Thịnh xoay người đi, cửa phòng tắm nặng nề mà đóng lại.

Vì sao hắn lại phản ứng mạnh đến vậy?

Trái tim của Quách Thanh Tú thình thịch nhảy lên, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, chẳng lẽ giấc mộng kia là thật?

Bây giờ cô nên làm gì đây? Lâm Việt Thịnh tính tình nóng này, thay đổi thất thường, thỉnh thoảng lại sẽ ấm áp lãng mạn mà lấy lòng cô.

Cô chẳng phải là con rối, cũng không phải kẻ ngu, nhưng đôi khi cũng sẽ mê muội trong cạm bẫy dịu dàng của hắn.

Không thể tiếp tục như vậy được.

Cô nhất định phải nghĩ cách hỏi thăm tung tích của bác.

Đúng rồi, tìm anh Hải, anh ấy cũng có thế lực nhất định ở thành phố S, muốn vào nhà tù hỏi thăm một chút về tung tích của bác hẳn là không thành vấn đề.

Lâm Việt Thịnh tắm rửa xong lại không thấy bóng dáng Quách Thanh Tú trong phòng ngủ nữa.

Người phụ nữ chết tiệt này, đầu bị cửa kẹp hay sao, đến bây giờ còn nghĩ đến ông bác khốn kiếp kia.

Mẹ nói, tên khốn đó có cái gì tốt đẹp?

Trong phòng khách, Quách Thanh Tú mặc chiếc đầm màu lam nhạt, ôm hai chân ngồi trên sofa, đôi mắt ngơ ngác nhìn vào màn hình TV tinh thể lỏng.

Đến gần chút nữa, cô lại đang khóc, còn khóc đến hai mắt đỏ ửng trông như con thỏ nhỏ.

Chỗ yếu mềm nơi đáy lòng Lâm Việt Thịnh bị cái gì đó khuấy động, hắn bắt đầu hối hận, có phải là lúc sớm nay mình quá hung dữ không.

Hắn nắm lấy bờ vai của Quách Thanh Tú, kéo cô vào trong lòng mình, đưa tay lau nước mắt cho cô.

"Khóc cái gì?"

Rõ ràng là lời nói quan tâm, phun ra từ trong miệng Lâm Việt Thịnh lại lập tức đổi vị, như là còn pha lẫn chút mỉa mai.

Quách Thanh Tú gượng gạo chống cự hắn, bị hắn ôm vào trong lòng cũng nghiêng đầu sang chỗ khác, không nhìn mặt hắn.

Ánh mắt Lâm Việt Thịnh liếc nhìn đến hình ảnh trên TV, đang là cảnh tượng nam chính bắn bắn pháo hoa vì nữ chính, là vì cái này sao?

"Em thích pháo hoa à?"

Trong đầu Quách Thanh Tú vẫn đọng lại ở cảnh tượng trước đó trong TV. Nam chính tìm kiếm nữ chính rất nhiều năm, rốt cuộc tìm được nữ chính rồi, thế nhưng nữ chính lại mắc bệnh ung thư. Ở thời khắc cuối cùng củSinh mệnh, nam chính thực hiện lời hứa năm đó, mặc áo cưới cho cô, cùng cô đi vào lễ đường. Khoảnh khắc ấy, pháo hoa rợp trời như tiên nữ vẩy hoa.

Quách Thanh Tú bất giác nghĩ đến tình yêu của cô và Tăng Thanh Hải, nó cũng tựa như pháo hoa tan tác đầy trời này. Lần đó ở Maldives, anh cũng đốt một bầu trời pháo hoa cho cô, chỉ tiếc rằng cô không gặp được anh.

Vận mệnh! Quả chính là một trò trêu ngươi khốn kiếp nhất, mang đi thứ gì đó bạn thích nhất, lại đẩy đến trước mặt bạn thứ bạn không muốn nhất.

"Quách Thanh Tú, em bao nhiêu tuổi rồi? Người ta đốt pháo hoa thế thôi mà em cũng cảm động đến như vậy?"

Lâm Việt Thịnh có chút mỉa mai, tròng mắt đen sâu thẳm.

Quách Thanh Tú khịt mũi, cẩn thận từng chút mà lau đi nước mặt, giọng nói đứt quãng: "Anh không hiểu, đây gọi là tình yêu chân thành."

"Tình yêu có thể làm cơm ăn hay sao? Không mang lại chút ích lợi gì..."

"Đúng vậy, một gã ngậm thìa vàng sinh ra như anh, từ nhỏ sống sung túc, muốn cái gì có cái đó, bên cạnh chưa bao giờ thiếu phụ nữ. Cho nên anh sẽ không hiểu cái gì gọi là tình yêu."

Quách Thanh Tú nói liền một mạch rất nhiều thứ, Lâm Việt Thịnh không thèm để ý mà liếc nhìn cô.

"Một ngày nào đó, em sẽ hiểu rõ, lãng mạn không có ích lợi gì."

Lâm Việt Thịnh nhìn đồng hồ đeo tay một chút, đẩy Quách Thanh Tú ra: "Tôi còn có chuyện, em ngoan ngoãn ở nhà đi. Nhớ kỹ, có thế nào cũng đừng ra ngoài. Đương nhiên, nếu như em không muốn giữ đôi chân này nữa thì cứ việc chạy ra ngoài!"

Quách Thanh Tú vô cùng chán nản, không ngờ cô lại đi bàn luận tình yêu với loại đàn ông này, vậy có khác gì đàn gảy tai trâu đâu chứ, hắn hiểu tình yêu sao?

Trông chờ một gã đàn ông chỉ biết dùng tiền bạc đổi lấy nhục dục sẽ tin tưởng tình yêu sao, thật quá ảo tưởng.

"Cô Quách, cậu chủ đã dặn dò, một hồi sau khi ăn cơm trưa xong, tôi sẽ dẫn một chuyên gia bấm huyệt chân đến massage chân cho cô..."

Dì Nguyễn nghiêm túc quán triệt mệnh lệnh của Lâm Việt Thịnh.

Quách Thanh Tú lơ đãng gật đầu, dù sao cô cũng không có quyền từ chối, ở đây Lâm Việt Thịnh chính là đế vương, lời nói của hắn là thánh chỉ, không ai dám cãi lại.

Buổi chiều, quả nhiên có một nữ người bấm huyệt khá chuyên nghiệp được dẫn vào.

"Cô Quách, chào cô, tôi là Ngải Mễ, tôi đến đây để phục vụ cô..."

Ngải Mễ vô cùng thành thạo kỹ thuật massage, làm cho hai chân Quách Thanh Tú cực kỳ thoải mái. Lúc massage đến một nửa, điện thoại di động của Ngải Mễ đột nhiên đổ chuông, Ngải Mễ vẫn tiếp tục massage cho Quách Thanh Tú, không hề ý định nghe điện thoại.

Quách Thanh Tú nhắc nhở: "Cô Ngải, điện thoại di động của cô đang kêu kìa."

Ngải Mễ cười nói: "Trong tiệm của chúng tôi có quy định, trong lúc phục vụ khách hàng không được nghe điện thoại."

Quách Thanh Tú vô cùng hiểu chuyện mà nói ra: "Không có vấn đề gì đâu, dù sao cô cũng là đang làm việc ở bên ngoài, chỉ cần tôi không nói, không ai biết cả."

Ngải Mễ chần chờ một chút, Quách Thanh Tú lại khích lệ mấy câu, bấy giờ cô ấy mới cảm ơn mà đứng dậy, lau khô tay, nghe điện thoại.

Massage một tiếng đồng hồ, chân của Quách Thanh Tú rõ ràng đã khá lên nhiều.

Ngải Mễ nhận tiền, chuẩn bị xin phép rời đi.

Quách Thanh Tú nhìn xung quanh không có ai thì níu chặt tay cô: "Cô Ngải, tôi bị trật chân nên ra ngoài không tiện. Nếu như thẻ sim điện thoại này không quan trọng lắm với thì tôi dùng hai trăm đồng mua nó được không?"

Ngải Mễ chần chờ một chút rồi lắc đầu: "Thật xin lỗi, cô Quách. Nhưng mà nếu như cô Quách cần thẻ sim điện thoại, tôi có thể giúp cô mua một cái!"

Quách Thanh Tú gượng cười, im lặng không nói. Ngải Mễ rất thông minh, "Cô Quách, tôi thấy cô rất tốt, cô bị giam lỏng phải không, có cần tôi báo cảnh sát cho cô chứ?"

Lòng tốt của Ngải Mễ khích lệ Quách Thanh Tú rất nhiều: "Ha ha, không phải đâu, chỉ là người nhà không cho tôi liên lạc với vài người bạn. Tôi không muốn để cho họ biết, cho nên mới muốn lén mua một thẻ sim để gọi điện."

Ngải Mễ chớp chớp mắt: "Chuyện nhỏ mà thôi, tôi có thể giúp cô."

Sau khi Ngải Mễ rời đi, khoảng chừng tiếng đồng hồ sau lại quay về.

Lúc này, Quách Thanh Tú ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, Dì Nguyễn đi mở cửa, nghi ngờ hỏi: "Sao cô lại quay lại rồi?"

Ngải Mễ cười xin lỗi một tiếng: "Tôi quên lấy túi xách, thật ngại quá, quấy rầy các vị."

Dì Nguyễn quan sát cô không chút khách khí: "Thật là, các người làm việc cũng quá lộn xộn."

Nhưng bà vẫn xoay người mở cửa cho Ngải Mễ vào.

Quách Thanh Tú cầm một chiếc túi xách cầm tay màu đỏ, cười nói: "Cái túi này có phải của cô không? Tôi vừa mới nhìn thấy nó nhưng lại không biết số điện thoại của cô là bao nhiêu, cho nên không gọi được."

Ngải Mễ thấy được ám chỉ trong ánh mắt của Quách Thanh Tú, bèn cười nhận lấy cái ví, trong tay thì lặng lẽ đưa lại cho cô một thẻ sim điện thoại.

Ngải Mễ mỉm cười rời đi, Quách Thanh Tú nắm chặt thẻ sim trong bàn tay.

"Dì Nguyễn, cháu có hơi mệt, cháu lên trên ngủ một giấc đây!"

Dì Nguyễn đỡ Quách Thanh Tú trở về phòng.

Quách Thanh Tú làm gì có chút buồn ngủ nào, nghe tiếng bước chân của Dì Nguyễn biến mất ở ngoài cửa, cô nhanh chóng nhảy xuống giường, vội vàng lấy điện thoại ra, gắn sim vào, gọi đến điện thoại của Tăng Thanh Hải.